Mỹ Thực Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn


Mai Hương sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy: "Mama đang đùa với tôi đúng không!”
“Khế ước bán thân ở trong tay ta, quyết định cuối cùng là do ta.

” Hoa mama có lý chẳng sợ, vặn eo rời đi.

Những hoa nương tử còn lại nhìn nhau, bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Cho dù cô có chuộc thân đi chăng nữa, nhưng lại đi theo một thư sinh nghèo, sợ rằng về sau ngay cả cơm ăn áo mặc cũng là vấn đề đấy.


Lúc này, lời nói của Lan Tâm đã đánh thức nhóm hoa nương tử, bọn họ sôi nổi lần lượt thuyết phục Mai Hương.

Mai Hương hết lòng vì tình lang làm gì nghe lọt tai? Cô ấy chỉ cảm thấy Lan Tâm ghen tị vì mình đã tìm được người yêu có tình, lập tức phản bác: “Lan Tâm, tôi biết cô ghen tị với tôi, đố kỵ vì tôi gặp được Văn lang, ganh ghét tôi sắp trở thành vợ của tú tài.


Nghe vậy, hoa nương tử ở bên cạnh nhìn Mai Hương với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.


Các nàng đều đã gặp qua Văn lang.

Người này tướng mạo nhã nhặn, mặc dù có hơi nghèo song nghe nói là tú tài, mà xuất thân thấp kém nơi ong bướm như bọn họ có thể được gả cho một tú tài như thế, ngược lại là một bến đỗ tốt.

Nhận được sự hâm mộ của các chị em, Mai Hương cực kỳ thỏa mãn sự phù phiếm trong lòng, nâng cằm nói: “Văn lang của tôi tài trí hơn người, tương lai không chỉ là tú tài còn có thể làm cử nhân, đến lúc đó tôi chính là vợ của cử nhân đấy!”
Lại nói tiếp: “Các chị em nghe tôi khuyên một câu, mọi người nhân lúc còn trẻ đẹp hãy lên kế hoạch cho bản thân nhiều hơn, đừng đợi đến khi hoa tàn bướm ít rồi mới bắt đầu tìm kiếm vạch lối thoát cho bản thân, lúc đó đã muộn rồi.


Lan Tâm bị chặn họng, á khẩu không nói nên lời.

Ngay lúc nhóm hoa nương tử bị lời nói của Mai Hương mê hoặc, sau lưng họ bỗng truyền đến một tiếng cười khẩy nhẹ.

Nhóm hoa nương tử nghe tiếng nhìn lại, hóa ra là hoa khôi nương tử nãy giờ im lặng chưa nói tiếng nào.

Đối mặt với Liễu Như Mộng, Mai Hương vốn thường không dám đắc tội, hôm nay hiếm có đâm một câu: “Cô cười cái gì?”
Liễu Như Mộng dùng khăn tay che miệng: "Tôi cười cô đó, nếu thật sự là một thư sinh ham học, thế sao vẫn luôn đến Xuân Phong lâu của chúng ta vậy hửm?"
Cô ấy đứng dậy dùng khăn lụa lau miệng, dưới đáy bát vẫn còn hơn nửa bát mì tam tiên, có điều mì đã ít đi, topping thì vẫn còn.


"Không có loài hoa cao quý nào có thể nở trong bùn.

Những người đến Xuân Phong lâu của chúng ta ngoài khách làng chơi còn có thể là gì?"
Liễu Như Mộng vặn eo thon rời đi, ở lại nhóm hoa nương tử đều trầm tư.

Mai Hương vô thức muốn phản bác, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng, sau đó nghĩ rằng Văn lang lần đầu tiên đến Xuân Phong lâu vì ngưỡng mộ Liễu Như Mộng, người vừa xinh đẹp vừa tài năng!
Nghĩ đến đây, Mai Hương không dám tranh cãi với Liễu Như Mộng.

Văn lang đã từng nói rằng ban đầu anh ta ngưỡng mộ tài năng của Liễu Như Mộng, song cuối cùng lại yêu tính tình dịu dàng mềm mại của Mai nương.

Văn lang nhất định là yêu mình.

Sau đó, Mai Hương muốn tự vẫn, cầm kéo làm trò tự sát, buộc Hoa mama phải đồng ý vì sợ mất cả vốn lẫn lãi, trả khế ước bán thân cho cô ấy.

Tống Lệ giúp mẹ nuôi dọn dẹp bát đĩa, dùng khăn khô lau nhanh rồi trở về nhà chung*.

(*1 kiểu nhà tập thể)
Cả đêm này, mẹ nuôi cứ trằn trọc qua lại, dường như không thể ngủ được.

Người lớn tuổi ban đêm ngủ không sâu cũng không có gì lạ, nhưng Tống Lệ không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy mẹ nuôi có tâm sự.

Trên thực tế, từ lúc Mai Hương và Hoa mama cãi nhau tranh chấp, nàng đã nhận thấy khuôn mặt của mẹ nuôi trông rất kỳ lạ, cơ thể cứng đờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận