Nhà chính có ba gian phòng, hai gian đông tây là phòng ngủ, gian chính giữa là khu vực hoạt động thường ngày như ăn cơm.
Lúc này, hai vợ chồng Hải Ngọc Xuân đã bày xong món ăn nấu xong và bát đũa.
Lúc này, một bé trai tầm bảy tám tuổi nhễ nhại mồ hôi chạy vào, đẩy cửa rồi reo lên: "Ba, hôm nay nấu gì ăn vậy?"Vừa gọi xong đã nhìn thấy Hải Liên Kính cười híp mắt nhìn cậu, cậu rụt cổ gọi một câu: "Ông ngoại.
""Nè, Dương Dương tan học rồi.
" Hải Liên Kính cười híp mắt nhìn đứa trẻ này, trong mắt ngập tràn yêu thương, hắn chẳng những có con gái, còn có cả cháu trai.
Thông qua ký ức nguyên thân, hắn biết đây là con trai út của hai vợ chồng con gái út, tên là Lâm Dương, tên mụ là Dương Dương, năm nay tám tuổi, học lớp 2 ở trường tiểu học trong thôn, là một tên nhóc đen thui, không nhìn rõ ngũ quan.
Dương Dương còn có một cậu anh trai tên Lâm Huy, năm nay mười sáu tuổi, học lớp 10, hiện tại đang học nội trú, phải hai tuần mới về một lần.
Dương Dương thấy ông ngoại cười híp mắt thì cảm thấy hơi kỳ quái, cậu không tiếp xúc nhiều với ông ngoại, mỗi lần về, ông ngoại đều giữ gương mặt nghiêm túc, hôm nay lại cười híp mắt.
Điều cậu không biết là ông ngoại nguyên thân của cậu là một ông lão bị gánh nặng cuộc sống đè tới còng lưng, mà người trước mắt này là một nhân tinh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ mấy trăm năm trước, nào giống được.
Cả gia đình bắt đầu ăn cơm trưa, con rể Lâm Chí Cương vừa xoa tay nói "Ba, không có món ngon gì, ba ăn tạm, con cũng không biết khẩu vị của ba, ba xem thử thích ăn cái gì, sau này con nấu cho ba.
"Hải Liên Kính nhìn thứ gọi là 'không có món gì ngon' trên bàn, miến hầm thịt lợn, cá chép kho, thịt xào cà chua, đậu đũa xào thịt, trứng xào cà chua, còn có một món canh thịt viên rau cải, món chính là cơm trắng mềm mại thơm ngon, có chay có mặn có ướt có khô, ở gia đình nông dân đã được coi là món ăn rất ngon rồi.
Con rể là một người chất phác.
Nhưng hắn phát hiện mùi vị món ăn do con rể nấu chẳng những đậm vị, còn đều khá thống nhất, món ăn nhiều dầu mỡ, màu sắc đen tái, món xào có hai món, bỏ nhiều nước tương và dầu đậu nành, tóm lại một chữ, tuyệt.
Món ăn gia đình hàng ngày được coi là rất tốt, Hải công công biết không thể kén chọn quá.
Sáng ngày thứ hai, hai vợ chồng Lâm Chí Cương đi làm, Dương Dương thì đi học.
Thôn họ đang sống tên là thôn Yến Gia, tuy mang cái tên này, nhưng đã nhiều năm trôi qua, thôn đã là nơi ở của nhiều họ, không mấy người họ Yến nữa.
Thôn Yến Gia chỉ cách thôn Đại Hà một con đường cái, nhưng phá dỡ lại không ảnh hưởng gì tới bên này, may mà bên này cách huyện thành gần hơn, huyện thành có vườn công nghiệp, không ít người có ít đất sẽ tới vườn công nghiệp làm thuê, tuy hơi vất vả nhưng đảm bảo thu nhập.
Hải Ngọc Xuân làm việc trong một xưởng điện tử ở vườn công nghiệp, nhưng là làm lao công, mỗi ngày phải làm mười tiếng, buổi sáng khoác sao ra ngoài, buổi tối đội trăng trở về, vất vả không nói, mỗi tháng cũng chỉ được sáu bảy trăm tệ.
Nhưng bây giờ thu hoạch của một mẫu đất cũng chỉ mấy trăm tệ, khoản này còn tốt hơn vụ mùa trước.
Nhà họ Lâm ít người, đất cũng chỉ có hơn ba mẫu.
Lâm Chí Cương thì vừa ở nhà làm ruộng, vừa đến huyện làm việc vặt lúc nông nhàn, đến chợ bốc vác hoặc là đi giúp người ta thông đường nước, mặc kệ bẩn hay mệt, có việc sẽ làm, hai vợ chồng cũng kiếm được kha khá.
Nhưng họ phải nuôi hai đứa con, đặc biệt con trai cả Lâm Huy đã lên cấp ba rồi, học phí một kỳ hơn nghìn đồng, còn chưa tính các loại phí lặt vặt, phí sinh hoạt,… gánh nặng thực sự không nhỏ.
Gia đình mấy người ra ngoài, Hải Liên Kính bây giờ không làm gì, bèn ra ngoài dạo phố.
Cả thôn Yến Gia mang hình trạng đường dài, nhân khẩu không nhiều, chỉ có một con phố trung tâm, trong thôn không có chợ sớm, trên phố ngoài người vội vã đi làm, cũng chỉ có vài cửa hàng mở cửa, một tiệm cắt tóc rất nhỏ, một tiệm bánh bao, một tiệm ăn sáng bán sữa đậu nành bánh quẩy, còn có hai sạp nhỏ bán đồ ăn sáng, một sạp bán bánh kếp, một sạp bán bánh kẹp thịt.
Bởi vì có người vội đi làm, thời gian này mấy tiệm bán đồ ăn sáng kinh doanh không tệ.
Hải Liên Kính lần lượt tới mấy cửa hàng nếm thử hết, không thể không nói mùi vị đều ổn, sữa đậu nành đậm đặc thơm mùi đậu, bánh quẩy giòn tan, bánh kếp tươi mới, bánh kẹp thịt cũng ngoài xốp trong mềm, lấy ra bán rất hợp lý.
Nhưng Hải Liên Kính cảm thấy, hắn có thể làm ngon hơn.
Hắn tám tuổi nhập cung đã được phân tới ngự thiện phòng, từ một chân sai vặt làm tới vị trí đại tổng quản ngự thiện phòng, trong đó dĩ nhiên rất gian khổ, nhưng tay nghề nấu nướng lại không có gì để nói.
Nếu không cũng sẽ không tới mức hắn đã sắp tám mươi tuổi, hoàng đế cũng không cho hắn cáo lão hồi hương, chính là vì lưu luyến món ăn do hắn nấu.
Ngoài tay nghề nấu nướng, hắn cũng không có bản lĩnh gì khác, có lẽ bày sạp nhỏ không thành vấn đề.
.