Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Thư Đông Ly nhịn không được hét lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng đợi một lúc cũng không cảm thấy đau đớn gì mới nghi hoặc mở mắt ra.

"Ta chỉ đùa giỡn với Thư thúc thúc một chút. Ngài là trưởng bối của ta, sao ta có thể làm vậy với ngài được?" Lục Nghiên cười, mở lòng bàn tay trái ra, bên trong nắm một viên đạn.

Thư Đông Ly: "..."

Lục Nghiên xoay xoay khẩu súng trong tay, giọng nói thờ ơ: "Ngưu gia thôn nằm cách đây trăm dặm, Thư thúc thúc có từng nghe nói chưa?"

Hai mắt Thư Đông Ly trừng lớn.

Lục Nghiên nói: "Ta nói rồi, có nhiều chuyện ta không nói không có nghĩa không biết."

Mặt mày Thư Đông Ly biến sắc.

"Nhà này là bất động sản của Lục gia chúng ta. Khế ước ta đều mang theo." Ánh mắt Lục Nghiên đảo qua một lượt, mặt không chút thay đổi, nói: "Hết thảy đều do gia gia ta bỏ vốn thành lập. Nếu không có gia gia thì cái gì cũng sẽ không có. Nói cách khác, những thứ ngài có bây giờ đều thuộc về Lục gia chúng ta."

Thư Đông Ly muốn nói gì đó nhưng Lục Nghiên không cho hắn cơ hội mở miệng, nói: "Đương nhiên, nhiều năm như vậy, Thư thúc thúc cũng vô cùng tận tâm tận lực, ta ghi tạc trong lòng. Chỉ là lúc trước ta không ở đây, hết thảy mọi việc đều cho ngươi phụ trách, hiện tại ta đến rồi, ngài cũng nên đem đồ vật giao cho ta được rồi. Ngài rõ hơn bất cứ ai, những thứ này sắp rơi vào tay người khác, người sau lưng ngài không thể che chở được cho ngài. Chỉ có ta, bạn thân ta là Thiếu tướng quân Phùng gia, ở tỉnh Q không ai dám động vào ngài."

Nghe vậy, Thư Đông Ly rốt cuộc cũng hiểu ra. Hắn lấy tay lau mặt một lượt, lẩm bẩm nói: "Ban đầu ta không hề muốn tham cái gì..." Vậy ra thời điểm bắt đầu mọi chuyện là khi nhìn thấy Lục Nghiên chỉ là một tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dáng rất dễ bị lừa bịp.

Lục Nghiên nhìn hắn, nói: "Qua nhiều năm như vậy, Thư thúc thúc thật cực khổ. Lục gia chúng ta cũng không phải loại qua cầu rút ván. Như vậy đi, ta cho thúc thúc hai phần lợi tức. Nghĩa là bất luận thế nào, ngài cũng có hai phần tiền lời."

Thư Đông Ly kinh ngạc.

Lục Nghiên vỗ vai hắn, nói: "Đây cũng là chuyện phải làm. Ngài vì Lục gia đã làm rất nhiều chuyện."

Buổi tối Phùng Chinh Viễn đến. Nàng ta cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chân vắt chéo không chút hình tượng nằm dài ở sofa, trên tay còn cầm một ly rượu đỏ, một chân lắc lư theo tiếng nhạc trong máy phát.

Lục Nghiên đổi giày, ngồi xuống gần đó.

Phùng Chinh Viễn hỏi: "Sự tình có thuận lợi không?"

Lục Nghiên nói: "Thư Đông Ly không phải thương nhân chân chính, rốt cuộc cũng chỉ là một nhà nghiên cứu mà thôi. Tùy tiện hù dọa đã thừa nhận tất cả."

Bọn người Liễu Ngu nhìn nhau. Tùy tiện hù dọa? Tứ nãi nai a, ngài nói đến trên đầu người ta rồi, hắn thiếu điều bị ngài dọa đến mức ngất đi.

Phùng Chinh Viễn lắc đầu, nói: "Ta không ngờ ngoài thành có một kho vũ khí."

"Trước kia dùng để chế tạo pháo đốt, sau đó một số người thử chế tạo súng, cuối cùng Thư Đông Ly phát hiện ra, mua lại làm kho vũ khí. Ta đã hẹn với hắn ngày mai đến đó xem thử."

"Ra ngoài thành? Không được. Ai biết tên Thư Đông Ly kia có tâm tư gì khác hay không. Nếu hắn bụng dạ đen tối thì phải làm sao?"

Nghe vậy, Lục Nghiên tủm tỉm cười nhìn Phùng Chinh Viễn, nói: "Việc này phải phiền toái ngươi rồi."

Phùng Chinh Viễn sửng sốt.

Lục Nghiên đi qua ngồi kế bên nàng, nói: "Ngươi lo lắng ta một mình mạo hiểm? Vậy ngươi đi cùng thì sao? Dù Thư Đông Ly có tâm tư gì, nhìn thấy ngươi cũng phải nhét nó lại trong bụng."

Ánh mắt Phùng Chinh Viễn nhìn nàng kỳ quái, nói: "Từ đầu ngươi đã sớm tính kế với ta nha."

Lục Nghiên liền cười.

Phùng Chinh Viễn chỉ vào nhà bếp, nói: "Muốn ta giúp cũng được, xuống bếp làm điểm tâm ngon cho ta đi."

Nói xong nàng nâng cằm Lục Nghiên, cười híp mắt nói: "Nếu ngon, gia có trọng thưởng."

Lục Nghiên: "..."

Đổi quần áo nhẹ nhàng đơn giản, Lục Nghiên xuống bếp nhìn thoáng qua. Trong bếp có một ít cá trích biển đang vẫy đuôi trong chậu. Cá tuy hơi nhỏ, nhiều xương nhưng thịt rất mềm ngọt.

Xử lý cá xong, Lục Nghiên thổi lửa, đặt lên bếp một chảo dầu. Dầu nóng, cho cá đã ướp muối vào chiên. Nháy mắt, toàn bộ nhà bếp đều vang lên tiếng xèo xèo, dầu trong chảo cũng sủi bọt rất nhiều.

Chiên cá không cần trù nghệ tốt gì, chỉ cần nắm giữ lửa cho chuẩn. Chiên một lúc, da cá vàng óng giòn rụm thì có thể vớt ra.

Cá chiên xong, xương bên trong cũng giòn đến mức có thể ăn được luôn, vừa giòn vừa thơm.

Bên kia còn có một ít sữa mới lấy, Lục Nghiên liền làm một ít đường hấp tô lạc. Từng viên tô lạc trắng tinh được rải cùng nho khô chua chua ngọt ngọt cùng hạnh nhân thơm giòn, ăn vào tâm trạng liền thay đổi, lại rất thơm mùi sữa. Món điểm tâm này được các cô nương vô cùng hoan nghênh.

Lục Nghiên đoán Phùng Chinh Viễn nhất định sẽ thích, nàng ta vốn thích ăn đồ ngọt.

Đậu xanh trong bếp là dùng loại tốt nhất, béo tròn, ngâm nửa canh giờ thì lấy ra làm bánh đậu xanh, số còn lại Lục Nghiên nấu một nồi cháo đậu xanh, sau khi nguội cho thêm đường, ăn vừa mát vừa ngọt, rất thích hợp với trời nóng.

Số lượng thức ăn làm ra không ít, Lục Nghiên đưa cho Phùng Chinh Viễn một phần, còn cho bọn Liễu Ngu mỗi người một phần.

Phùng Chinh Viễn nhét vào miệng một cái bánh đậu xanh, đôi mắt sáng lên, mơ hồ kêu một tiếng: "Ngon!"

Phùng Chinh Viễn cũng chỉ là một người nữ nhi nhưng trên tay lại có rất nhiều vết chai, làn da lại không trắng. Lục Nghiên nhìn thấy tay nàng, ánh mắt đau xót vài phần.

"Nếm thử món này đi, cá nhỏ quá nên xương nhiều. Có điều sau khi chiên lên thì xương cũng giòn, ăn được hết." Lục Nghiên gắp một con cá chiên chấm vào tương. Chỉ ăn cá chiên không, nàng sợ sẽ ngán.

Sau khi ăn xong, Lục Nghiên đem trà tiêu thực lên. Trà được nấu từ táo gai nên vừa tiêu thực lại có thể giảm ngấy.

Phùng Chinh Viễn nằm trên salon, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi Lục Nghiên, ngươi có súng không? Cần ta cho ngươi một cái để có thể phòng thân không?"

"Ta có súng rồi." Lục Nghiên lấy súng ra: "Tứ Gia có dạy ra cách dùng. Cây súng này chính là hắn cho ta."

Nhất thời, Phùng Chinh Viễn nở nụ cười, nói: "Ta quên mất, có Cố Tử An, sao hắn có thể không cho ngươi thứ gì để tự bảo vệ mình. Đến đây, muốn dùng súng trước tiên phải hiểu súng. Ta cho ngươi biết, cây súng này là do linh kiện nào tạo thành."

Lục Nghiên: "Cái này, Tứ Gia cũng từng dạy ta rồi. Tuy không rành bằng các ngươi nhưng cốt lõi ta vẫn hiểu." Lúc trước Cố Tứ Gia cầm tay dạy nàng nghịch súng. Đương nhiên, việc phát sinh đỏ mặt tim đập không cần phải nói ra.

Phùng Chinh Viễn nhất thời có chút thất vọng: "Hừ, tên Cố Tử An này..."

Ngày tiếp theo, Lục Nghiên cùng bọn Thư Đông Ly gặp nhau bên ngoài thành. Thấy đám binh lính phía sau Lục Nghiên, Thư Đông Ly không biết nên có biểu cảm gì mới đúng, mặt ngây ra.

Phùng Chinh Viễn ôm lấy Lục Nghiên, liếc mắt nhìn Thư Đông Ly, hừ nói: "Dưới mí mắt của ta cũng dám mở kho vũ khí. Tài giỏi lắm, Thư Đông Ly."

Biểu cảm Thư Đông Ly liền thay đổi, có chút xấu hổ. Hắn đang vắt hết óc suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì nghe Phùng Chinh Viễn mở miệng nói: "Bất quá..."

Nhất thời, tim hắn nhảy lên liên hồi.

"Nếu về sau, kho vũ khí này là của Lục Nghiên nhà ta, ta sẽ không truy cứu nữ." Dừng một lát, Phùng Chinh Viễn nói tiếp.

Nghe vậy, Thư Đông Ly như được đại xá. May mắn vì mình đã giao nhà kho cho Lục Nghiên, lập tức luôn miệng nói: "Đương nhiên đương nhiên."

Lục Nghiên cúi đầu cười nhẹ. Kết quả này cũng không nằm ngoài ý muốn của nàng.

Nhà kho này, bất kể là trước kia hay hiện tại, đối với một gia đình thế phiệt mà nói, chính là điều tối kỵ. Nếu không phải có quan hệ với Lục gia, bị Phùng Chinh Viễn phát hiện tỉnh Q có một nhà kho vũ khí tư nhân như thế này, Thư Đông Ly tuyệt đối không có kết quả tốt.

Chứ nói chi đến việc bị tên Lâm Khôi kia phát hiện. Dựa vào bản lĩnh của hắn, Thư Đông Ly không thể nào có khả năng bảo vệ cái kho này.

Kho xưởng này sớm muộn gì cũng sẽ đổi chủ, hiện tại bất quá là rơi vào tay Lục Nghiên mà thôi.

"Gia gia, lúc trước ngài có từng nghĩ, Thư Đông Ly sẽ hai lòng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui