Mỹ Vị Nhân Sinh

“Đoạn Phong, lần này bọn tao sẽ không để mày cứ đơn giản chạy mất!” Đứng đầu đúng là tên côn đồ cầm đầu nửa tháng trước đã đập phá một trận!

Tên côn đồ đứng đầu nhóm cưỡi xe máy, cứ vòng tròn đảo quanh hai người Đoạn Phong cùng Mạc Từ, âm thanh động cơ chói tai cùng biểu tình hung ác của bọn côn đồ làm cho hai người cả kinh.

Khoảng trống bên người càng ngày càng nhỏ, dùng xe máy làm thành một vòng vây dần dần thu hẹp lại.

Nhanh như chớp.

Ở góc phố dân cư thưa thớt này không ai có thể nhìn thấy!

Đoạn Phong vô thức đem Mạc Từ bảo hộ ở sau lưng, lạnh lùng nhìn vài tên côn đồ cưỡi xe máy, giữa lông mày nhíu chặt rồi lại giãn ra, bên môi bày ra một cái cười lạnh.

Mạc Từ bị cảnh tượng này kinh động sợ hãi nhìn côn đồ cưỡi xe máy lộn xộn, cơ thể chậm rãi nghiêng sát về phía sau. Thẳng đến khi áp vào lưng Đoạn Phong thì Mạc Từ mới hồi phục lại tinh thần, lo lắng nhìn cánh tay duỗi dài của Đoạn Phong đang bảo vệ cậu.

Mạc Từ giật giật môi, muốn mở miệng nói cái gì đó. Đoạn Phong đột nhiên cầm cổ tay của cậu nhẹ nhàng nói với cậu, cậu đi trước đi.

Mạc Từ cảm giác được nơi cổ tay Đoạn Phong đang nắm chậm rãi dùng sức, thần sắc phát ra càng lúc càng lạnh, nhìn môi di động mà làm cậu ngẩn ngơ một hồi.

Làm sao lại…Mạc Từ làm sao lại một mình chạy trốn! Lần trước thấy chết mà không cứu được đã làm cậu vô cùng áy náy, lúc này, đã cùng Đoạn Phong trở thành bạn thì cậu làm sao lại bỏ rơi Đoạn Phong được, rồi như lần trước mà thờ ơ chạy trốn?

Đoạn Phong không biết nội tâm Mạc Từ đang đấu tranh kịch liệt, buông cổ tay của Mạc Từ ra: “Cậu đi trước đi, tôi có thể đối phó được bọn chúng…”

“Không, nhưng bọn họ chơi xe máy, anh không thể toàn thân trở ra!” Mạc Từ phóng đại âm thanh, cảnh giác nhìn xung quanh nắm vai Đoạn Phong, “Lần trước tôi chỉ báo nguy không giúp anh giải vây…Lần này, tôi sẽ không không có nghĩa khí mà đi trước, để lại anh một mình đối phó với bọn côn đồ này, chúng ta…không phải bạn bè sao?”

Đoạn Phong nghe thấy lời nói lộn xộn của Mạc Từ, trong lòng ấm áp, đem tay phải chụp lên cánh tay Mạc Từ đang khoát lên tay anh rồi nhẹ nhàng kéo ra.

“Đúng vậy, chúng ta là bạn…Nhưng tôi không muốn liên lụy cậu. Tôi có thể đối phó với bọn chúng, cậu hãy chạy nhanh về nhà đi.” Giọng nói kiên định của Đoạn Phong làm Mạc Từ sửng sốt, “Bọn chúng có nhiều người như vậy, anh, anh…”

“Đi mau!” Đoạn Phong đột nhiên nhìn thấy tốc độ cưỡi xe máy của bọn côn đồ chậm lại, bên phải lộ ra một khe hở thật to liền một phen đẩy Mạc Từ ra, khiến cho Mạc Từ từ trong vòng vây của bọn chúng lao ra ngoài.

“Đoạn Phong!”

Đoạn Phong đối với tiếng kêu lo lắng mà bất đắc dĩ mắt điếc tai ngơ, chống lại tên côn đồ cầm đầu.

“Bọn mày có việc tìm tao, không cần phải liên lụy người vô tội.” Mỗi chữ mỗi câu, đều ở trong tiếng động cơ hỗn loạn có thể nghe rõ ràng.

“Tìm mày? Mẹ kiếp, thằng nhãi mày lần trước đem đám anh em của bọn tao đánh đến thảm, cái khoản nợ này khẳng định là phải tính! Mày cùng bạn của mày, hôm nay muốn thoát khỏi một trong số bọn tao, đó là…Không có khả năng!” Tên côn đồ cầm đầu dương dương đắc ý ngẩng cao đầu, hỉnh mũi với Đoạn Phong, lưu loát tháo xuống chiếc kính râm khoa trương trên con mắt, mắc vào túi áo, không hề không biết rằng buổi tối mà mang kính râm là cỡ nào kì quái.

“Đúng đó đúng đó, anh em bọn tao ở trên tay mày ăn phải thiệt thòi, hôm nay muốn đòi hết thảy từ thằng nhãi mày trở lại! Nếu mày chịu nằm xuống để yên cho bọn tao đánh một trận cho đã nghiện, có lẽ đại ca tao sẽ anh minh thần võ, khoan hồng độ lượng tha cho bạn mày một mạng, ha ha!” Một tên côn đồ đầu tóc dài nhuộm thành màu vàng kim ở trên xe máy hưng phấn mà cười to.

“Ha ha…Nếu mày chịu ngoan ngoãn quỳ xuống, tao sẽ thả bạn mày đi!” Tên côn đồ cầm đầu đối với lời khen tặng của thủ hạ hết sức hưởng thụ, lấy tay vuốt qua mái tóc đã tốn rất nhiều tiền để chăm sóc, tay kia ngăn lại đầu xe đang chạy quá nhanh.

“Tiền lần trước không phải đưa cho rồi sao, bọn mày tại sao lại đến đây nữa!” Đoạn Phong đối với khiêu khích của bọn côn đồ không thèm để ý chút nào, âm thanh lạnh lùng truyền vào không khí áp đảo cả tiếng động cơ, lọt vào tai của bọn côn đồ.

“Lần trước đưa một chút tiền còn không đủ để anh em chúng tao nhét kẽ răng, lão đại của chúng tao nói, trong vòng ba tháng, mày nếu không trả hết khoản tiền nợ, vậy mày cũng đừng nghĩ đặt chân ở thành phố C này nữa!” Tên côn đồ cầm đầu xoay người từ trên xe máy xuống, thấy đã đạt được uy hiếp nên vẫy tay. Những tên côn đồ khác hiểu ý, ngừng xe máy đều nhảy xuống hết.

“Con mẹ mày, thằng nhãi mày không thức thời, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lần này anh em chúng tao không cần tiền, muốn ra xả hơi, miễn cho thằng nhóc mày kiêu ngạo không nhìn mặt tao!” Tên cô đồ cầm đầu bất ngờ nói tục, từ phía sau lưng rút ra một cây gậy dài bảy tấc, gõ nhẹ một chút thân ngoài xe máy bên cạnh, cười dữ tợn.

Ở bên ngoài vòng vây Mạc Từ vẫn luôn bị coi nhẹ cấp bách ở một chỗ luống cuống, hết lần này đến lần khác ở trong đầu đặc dính thành một đoàn, nghĩ không ra được biện pháp tốt. Đời trước Mạc Từ nghèo túng, ở trong thời gian trốn nợ luôn trốn chạy cho xong việc, ba mươi sáu kế bỏ chạy là thượng sách bị cậu dùng đến thành thục thấu triệt, mà hiện tại ——

Vòng vây của bọn côn đồ càng ngày càng nhỏ, bên cạnh Đoạn Phong trống không không có cái gì, đối mặt với bốn thằng nhóc côn đồ gây khó dễ, tuyệt đối là ở vào hoàn cảnh không tốt…

Mạc Từ siết chặt nắm tay, trái tim thình thịch nhảy lên, chỉ có thể đứng ở một bên tùy theo hoàn cảnh hành sự trợ giúp Đoạn Phong phá vòng vây.

Bên này, Đoạn Phong đã cùng bọn côn đồ vặn vẹo đánh nhau, tay chân thon dài mượn sức mạnh khéo léo né tránh quần ẩu của bọn côn đồ, động tác trôi chảy giống như động tác của diễn viên trong phim hành động. Căn cứ vào xô đẩy, bắt lấy, đánh đấm, tránh né bốn động tác, Đoạn Phong không tốn chút sức nào giải quyết từng tên côn đồ.

Bọn côn đồ người sau ngã xuống, người trước tiến lên ra hiệu bằng ánh mắt, thế công yếu đi, động tác chậm lại. Lui ra sau vài bước, phân tán ra lại dần dần lấn người vào, mấy thằng nhóc dùng lực tay mạnh hơn nữa.

Thẳng đến khi nghe thấy một tiếng kêu rên của Đoạn Phong, Mạc Từ mới như tỉnh từ trong mộng, hoàn hồn từ trong trạng thái lo lắng, dự định giống như lần trước báo nguy. Thế nhưng…Bên trái đột nhiên nhảy ra một tên côn đồ, một phen đoạt lấy điện thoại của cậu hung dữ nói: “Thằng nhóc, tao nhìn kỹ mày đã lâu, lần trước cũng là mày báo cảnh sát đi!”

“Thả tay ra!” Mạc Từ tay phải nắm chặt điện thoại, không để cho tên côn đồ kia cướp đi, tay trái còn chưa khỏi hẳn cũng chộp trên tay phải, hai cánh tay cũng một chỗ dùng sức, cùng với côn đồ như kéo co vặn vẹo đánh cùng một chỗ.

“Thằng nhóc, mày phản a!” Tên côn đồ cho rằng Mạc Từ đang cướp điện thoại có vẻ ngoài nhã nhặn tuấn tú là có thể áp đảo được Mạc Từ, không ngờ thằng nhóc này khí lực không nhỏ.

Côn đồ hung hăng uy hiếp làm cho sức lực trên tay Mạc Từ càng lớn, Mạc Từ đầu óc nóng lên, không biết sức mạnh ở đâu. Nổi giận trừng mắt côn đồ, mạnh mẽ nâng lên đùi phải đá vào hạ thân không hề phòng bị của côn đồ, lại sử dụng chân trái dậm xuống bàn chân làm côn đồ đứng không vững, trực tiếp té xuống.

Tiếng kêu thảm thiết của côn đồ làm cho Đoạn Phon đang bị vây công bên kia sửng sốt, thừa dịp công kích có kẽ hở liền quăng tên chỉ huy hướng mục tiêu về phía chỗ Mạc Từ. Nhanh chóng đem đám côn đồ cùng anh hỗn chiến đánh cho lui về sau mấy bước, đuổi tới bên cạnh Mạc Từ.

“Cậu không sao chứ!” Âm thanh vững vàng của Đoạn Phong làm cho tâm trí nôn nóng không thôi của Mạc Từ trấn định lại, nhìn thấy Đoạn Phong cũng không có gì lo ngại, Mạc Từ giơ điện thoại trong tay lên, nhìn về phía bọn côn đồ đã áp sát tới: “Tao đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tới ngay lập tức, bọn mày còn tranh thủ trốn đi…”

“Thúi lắm! Chúng ta sẽ sợ cảnh sát?!” Côn đồ cầm đầu lau tơ máu bên miệng, sợ hãi lại ảo não. Vừa sợ cảnh sát tới, vừa bởi vì chưa kịp báo thù lại lần nữa chịu thiệt nên căm hận không thôi.

Khuôn mặt dữ tợn phối hợp với biểu tình hung ác, âm thanh ngoan lệ làm cho bọn côn đồ bị đánh ở dưới đất đầu sung huyết, một cổ trí nhớ hiện lên dồn dập đến đỏ con mắt.

Tên côn đồ bị Mạc Từ may mắn đá trúng đũng quần giãy dụa từ mặt đất đứng lên, vẻ mặt hung ác ngoan lệ, “Lão đại, đừng tin nó, thằng nhóc này không có báo nguy!”

“Còn có gan chọc chúng tao!” Hận thù cũ mới trộn cùng một chỗ, bọn côn đồ lần nữa cùng Đoạn Phong vặn vẹo đánh nhau. Bọn côn đồ đã bị chọc giận đến mức chó ăn thịt chó rồi, chứa đựng cơn thịnh nộ nên ra tay càng ác độc hơn.

Không kịp bảo vệ Mạc Từ nên Đoạn Phong lần nữa đẩy Mạc Từ ra, cùng bọn côn đồ luống cuống quần đấu cùng một chỗ.

Mạc Từ bị anh đẩy ra lại muốn tiến lên giúp đỡ, lại bởi vì ánh mắt mang theo hàn ý không rõ của Đoạn Phong mà ngừng bước chân.

“Cậu đi trước đi!” Đoạn Phong hét lớn làm cho dưới chân Mạc Từ như sinh chì(mềm oặt), bối rối vô thố đứng lên.

Cảm giác vô lực hiện lên trong nội tâm so với bất luận cái gì đang xảy ra càng mãnh liệt hơn.

Trong con ngươi Mạc Từ chiếu ra tình cảnh côn đồ từng bước một vây quanh Đoạn Phong, côn đồ nhe răng cười, Đoạn Phong nhanh nhẹn né tránh.

Thần kinh thị giác phóng ra hình ảnh, mấy chiếc xe máy đứng ở bên đường như một đoạn phim thoáng qua. Trong đầu Mạc Từ lóe lên linh quang, không chút do dự chạy tới hướng ngược với hướng của Đoạn Phong.

“Ha ha, bạn của mày không có nghĩa khí, chạy trước…” Lưu ý tới việc đồng bạn bỏ chạy, Mạc Từ chạy đi làm cho tên cầm đầu cảm thấy cục tức trong lòng giảm được một nửa, âm thanh thô nhám cười lên ha hả.

“Câm miệng!” Cổ họng Đoạn Phong trầm đục, tận lực cắt đứt trào phúng của côn đồ cầm đầu. Trong mắt hiện lên một tia tình cảm không rõ, trên khuôn mặt lạnh lùng bình thường không có ý cười không có cảm xúc lại mơ hồ hàm chứa tức giận. Trong mắt Đoạn Phong thiêu cháy một mầm lửa, rất nhanh ra quyền mạnh mẽ đánh trúng cái cằm của côn đồ!

“Oa!” Tên côn đồ cầm đầu chưa phòng bị kịp, bị nắm đấm của Đoạn Phong đánh ra một miệng đầy máu bọt, thống khổ (cười) đến gập cả lưng.

“Đáng chết!” Tên côn đồ suy tính thay côn đồ cầm đầu hả giận cầm ống gậy vung về phía Đoạn Phong, lại bị Đoạn Phong linh hoạt tránh ra…

Mạc Từ bắn phá bốn phía đường phố, không quên cảnh giác nhìn Đoạn Phong quần đấu bọn côn đồ, rất nhanh vặn đề máy chân ga, sau đó nghiêng bình xăng. Quan sát ở góc đường có một tảng đá lớn đè biển quảng cáo, một phen ôm lên. Khẽ cắn môi, đem tảng đá đập bể xe máy không ai trông giữ. Thừa dịp kẽ hở Đoạn Phong còn đang vung quyền, Mạc Từ đem xe máy từng chiếc lật ngược lại.

Xăng từ thân xe chảy ra, chảy đầy thân xe…

Năm chiếc xe máy toàn bộ bị Mạc Từ lật ngược lại, xối đầy xăng đặt trên mặt đất.

Trên trán một vòng mồ hôi, bên khóe miệng Mạc Từ giơ lên một đường cong không lớn, ***g ngực phập phồng bất định làm yết hầu của cậu nhả ra âm thanh có chút khàn khàn: “Bọn mày dừng tay! Nếu không, những chiếc xe máy này phải hỏng hết!” Mạc Từ mở túi từ trong lấy ra một cái bật lửa, ngồi xổm xuống.

Bị Mạc Từ hét lớn hấp dẫn nên bọn côn đồ dừng nấm đấm lại, kinh ngạc nhìn Mạc Từ vốn nên trốn chạy, sau khi sững sờ qua đi đều nhao nhao phản ứng.

“Mày…Mày đừng nên kích động…” Côn đồ cầm đầu bụm lấy miệng còn đang đổ máu, mũi ngửi thấy chút vị xăng, trừng lớn con mắt.

“Thằng nhóc mày trước đừng châm lửa…” Khuôn mặt của tên côn đồ yêu xe như mạng tái nhợt, âm thanh phát run.

Hoàn cảnh không tốt được xoay chuyển. Bọn côn đồ trái lại bị uy hiếp không còn tâm niệm đấu đá, cẩn cẩn dực dực tới gần xe máy bị xối đầy xăng.

Đúng lúc này, Đoạn Phong nhắm thời cơ, lợi dụng khe hở bọn chúng cùng Mạc Từ giằng co, chân dài sải bước vượt lên trước chạy về phía bên người Mạc Từ, một tia vui sướng trong mắt giống như sao băng xẹt qua.

“Tại sao phải sợ?” Mạc Từ làm bộ khó hiểu, chú ý tới Đoạn Phong vọt tới trước mặt cậu, đem ngọn lửa của cái bật lửa để sát vào xe máy nằm nghiêng, “Bọn mày không phải muốn tìm phiền toái sao? Cái phiền toái này khá lớn đó!”

Vừa dứt lời, Mạc Từ mạnh mẽ ném cái bật lửa mang theo ngọn lửa, nắm lấy tay Đoạn Phong, dốc sức phát động chạy thật xa!

Bước chân chạy một chút cũng không ngừng, bước chân tiến bước của hai người nhất trí đến khác thường.

Thở dốc, ngoại trừ thở dốc vẫn là thở dốc, hai thân ảnh chạy trốn thật nhanh như gió cắt ngang bóng tối, ra sức chạy về phía trước.

Tiếng gió luồn qua tai, tiếng hít thở thoát ra từ mũi…Hai người chạy trốn thật xa rốt cục ngừng lại, dựa trên bức tường thủy tinh của cửa hàng bách hóa, kịch liệt thở dốc.

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút…

Mạc Từ hồi phục tinh thần đem ánh mắt rơi vào khóe miệng xanh đen của Đoạn Phong: “…Đoạn Phong, anh không phải là vay mượn nặng lãi chứ?”

“Ừ.” Đoạn Phong chống lại đôi mắt chăm chú của Mạc Từ, lại lập tức dời đi ánh mắt: “Cậu có phải hay không cảm thấy, tôi đây không xứng với cái danh bạn bè cứ luôn liên lụy cậu…”

“Kỳ thật…Tôi có thể giúp anh trước, nghe bọn chúng nói, anh chỉ có thời gian ba tháng. Tôi nghĩ, bọn chúng muốn tiền của anh trong thời gian ngắn rõ ràng còn không…”

“Không, cậu không cần lo lắng. Luôn liên lụy cậu tôi đã rất áy náy, sao có thể còn để cậu thay tôi!” Đoạn Phong kích động lên, nắm bàn tay trái thấm máu của Mạc Từ, “Cậu xem, tay lại chảy máu.”

“Mười vạn…Tôi có thể lấy ra mười vạn cho anh ứng trước, đợi anh có tiền thì trả lại cho tôi.” Mạc Từ nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra, thật nghiêm túc nhìn chăm chú ngược lại làm cho Đoạn Phong dời ánh mắt.

“Tôi có thể tự bản thân trả hết nợ.” Đoạn Phong như trước kiên trì, không muốn sẽ cùng Mạc Từ ở cái chủ đề này giải thích nhiều, trầm mặc một hồi: “Cậu hôm nay có lẽ là lại muốn ở nhà tôi.”

“Ừm, anh giúp tôi bôi thuốc.” Mạc Từ cúi đầu nhìn nhìn tay trái của mình bị máu nhuộm đỏ, băng gạc màu trắng ngoại trừ màu đỏ còn có màu đen đại diện cho bụi đất…

Cái dạng này về nhà…

Mạc Từ lấy ra điện thoại đi động, hay là gọi điện cho anh trai, nói mình còn muốn ở nhà bạn học một ngày. May mà lần này anh trai biết được giữa trưa cậu trở về một chuyến, cũng không có hỏi nhiều, cùng anh nói kể vài câu chú ý an toàn lại cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui