Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Phan Công Tử đi ô-​tô đến
Nhật Lạc Đại Đạo, từ bãi đỗ xe đi thẳng lên tầng cao nhất.

Quản lí tầng trệt mỉm cười chào đón, “Phan tiên sinh, đã lâu không thấy, hoan
nghênh giá lâm.”

Phan Công Tử gật gật đầu, “Tôi có hẹn với Triệu tiểu thư.”

Quản lí tầng trệt dẫn đường cho Phan Công Tử, “Triệu tiểu thư đã đến, ở phòng
số 60, mời bên này.”

Đuôi lông mày của Phan Công Tử chau lên.

Nhật Lạc Đại Đạo tổng cộng có sáu mươi phòng cho thuê, theo hắn biết, số sáu
mươi là của ông chủ nơi đây không cho người ngoài thuê. Nhưng mà Đình Đình lại
ở trong phòng số 60 chờ y ——

Không cần nói cũng biết.

Người đàn ông gọi Chương Triêu Dương kia là ông chủ chỗ này.

Nghĩ sâu xa hơn, Nhật Lạc Đại Đạo là nhà hàng cao cấp dưới trướng tập đoàn Huy
Nhật, người đảm nhiệm chủ tịch của tập đoàn Huy Nhật hiện nay cũng họ Chương.

Phan Công Tử mỉm cười.

Quản lí tầng trệt gõ cửa phòng số 60, lên tiếng với bên trong rồi nhẹ nhàng đẩy
cửa ra “Triệu tiểu thư, khách của cô đến rồi.”

Phan Công Tử đi vào, trông thấy Đình Đình và Triêu Dương ngồi ở bên cạnh bàn ăn
dài kiểu Tây Âu.

“Anh Đông Tử.” Mí trên của Đình Đình sưng lên, giọng mũi cũng đã giảm đi, trải
qua sự dỗ dành của Triêu Dương đã bình tĩnh rất nhiều.

Phan Công Tử đi đến chỗ cạnh Đình Đình ngồi xuống, một tay ôm cổ Đình Đình, một
tay vươn tới xoa mái tóc rối bời của Đình Đình “Anh đã biết rồi, cái này có cái
gì mà phải khóc? Anh sẽ hả giận cho em!”

Đình Đình giãy ra từ ma trảo của Phan Công Tử, phẫn hận trừng mắt nhìn Phan
Công Tử “Không cần anh xoa tóc em!”

Phan Công Tử nhún vai với Triêu Dương “Tính cách Đình Đình thẳng thắn, rất dễ
dàng đắc tội tiểu nhân.”

Triêu Dương gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Dù cô có chăm chú làm tốt công việc của bản thân thế nào cũng bù không lại một
lời nói nhảm của người có lòng.

“Đình Đình em có dự định gì không?” Phan Công Tử thong thả ung dung rót một ly
nước củ cải và dâu, nhìn chất lỏng đỏ như đá quý trong ly, rủ lông mi xuống che
dấu vẻ khát máu.

“Em chỉ muốn tuần san làm sáng tỏ sự thật, công khai xin lỗi, hi vọng trong đài
cho em một cơ hội cạnh tranh công bằng mà không phải tùy tiện kiếm cớ, bỏ cũ
thay mới đuổi em ra khỏi tổ tiết mục!” Đình Đình nói đến đây, không thể không
nổi giận.

Trước kia sau khi ra đại học, giữa cô và Na Na cũng không mâu thuẫn, cũng không
quen biết. Na Na có quan hệ của Na Na, hiếm khi qua lại với bạn học, cô cũng có
bạn tốt của cô, giữa hai người cơ hồ chưa từng cùng xuất hiện.

Đến khi thực tập được phân cùng một đài truyền hình, bắt đầu cạnh tranh, Đình
Đình mới phát hiện mình và Na Na giống như kẻ thù truyền kiếp. Bởi vì hai người
cùng trường cùng hệ cùng giới nên mọi chuyện đều bị lấy ra so sánh khắp nơi.

Na Na mỹ lệ, Đình Đình thanh tú; Na Na dịu dàng, Đình Đình sáng sủa; Na Na linh
hoạt, Đình Đình ổn trọng...

Đình Đình không phải không tốt nhưng so sánh với Na Na, liền thua chị kém em.

Cho nên cô mất đi cơ hội trở thành người ký hợp đồng chủ trì với kênh giải trí,
Na Na thành công ở lại đài truyền hình.

Về sau cô may mắn gia nhập kênh cuộc sống, làm tạp dịch nửa năm, thông qua thử
việc trở thành nhân viên hợp đồng, dần dần tạo ra thành tích trên cương vị mới,
nhận được tán thưởng. Loại cảm giác thành công này khiến cho Đình Đình dù chịu
khổ chịu cực, ngã người xuống là ngủ, hận không thể vĩnh viễn không dậy, ngày
kế tiếp cũng cố gắng tiếp tục công việc.

Na Na mỗi ngày ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, đứng ở trong rạp báo tin tức ghi hình,
cô ta có từng trải qua khổ cực như vậy chưa?

Không không không! Na Na chỉ cần mềm giọng ôn tồn, mặt mày như tơ là có thể tìm
được thứ cô ta muốn.

Khiến Đình Đình tức giận ủy khuất nhất chính là điểm này.

“Đài truyền hình muốn thay thế em?” Trong giọng nói của Phan Công Tử ẩn chứa sự
không thể tin nổi. Bên ngoài có bao nhiêu nghệ sỹ bị truyền có quan hệ mập mờ
với người này hoặc là người kia, còn không phải vẫn quay phim, ca hát, được
truyền bá tiết mục sao?

Đình Đình rút ra một tờ khăn giấy, lau mũi, “Uh! Bọn họ muốn để Na Na kênh giải
trí thế cho em!”

Na Na? Phan Công Tử liếc mắt nhìn Triêu Dương, chỉ thấy đối phương hơi gật đầu
một cái.

Na Na này Phan Công Tử biết, lúc trước Đình Đình không thể ở lại đài truyền
hình, chính là bị cô cướp đi vị trí. Đình Đình về nhà dường như có nói một hai
câu.

Hắn nhớ rõ chú Triệu còn hỏi Đình Đình muốn ông hỏi chút không?

Khi đó Đình Đình nói thế nào?

Cô không muốn cho người trong đơn vị có ấn tượng không tốt cho rằng cô là người
không có thực lực chỉ dựa vào quan hệ đi cửa sau mới có cơ hội.

“Hai chuyện đồng thời xảy ra sao?” Phan Công Tử mơ hồ bắt được chút ít đầu mối.

“Không phải. Trong đài định cho cô ta tới trước, sau đó mới có tin tức từ tuần
san lá cải.” Tỉnh táo lại Đình Đình cũng dần dần ngửi được mùi vị âm mưu.

“Được rồi, anh đã biết chuyện xảy ra rồi, em đừng lo lắng, để anh nghĩ biện
pháp thay em.” Phan Công Tử vươn tay nhéo chóp mũi Đình Đình một cái, sau đó
vung ra “Đừng chảy nước mũi. Anh đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.”

Triêu Dương cười một cái, vỗ sau lưng Đình Đình trấn an “Phan tiên sinh đã bảo
em không cần lo lắng, vậy em cứ yên tâm đi.”

Đình Đình lườm Phan Công Tử một cái “Bảo anh vặn mũi của em sao, hừ!”

Cơm nước xong, Triêu Dương lái xe mới mua đưa Đình Đình về nhà, “Em ngủ một
giấc thật ngon, chớ suy nghĩ lung tung, anh sẽ đi xem có người bạn nào biết, có
thể hiểu rõ tình huống một chút.”

Đình Đình mệt mỏi tựa trên vai Triêu Dương “Làm phiền anh rồi, Triêu Dương, tuỳ
tiện gọi anh đi ra thế này, mất cả ngày cùng với em.”

“Bé ngốc...” Triêu Dương bật cười, dùng ngón trỏ chọt chọt mũi Đình Đình, “Anh
không cùng em thì cùng ai? Có việc cứ gọi điện thoại cho anh.”

Nói xong, hôn lên mí mắt bị sưng của Đình Đình, “Đi ngủ sớm đi.”

Nói chúc ngủ ngon với Đình Đình rồi, Triêu Dương xuống lầu, quả nhiên, Phan
Công Tử còn chờ dưới lầu.

“Chương tiên sinh đang ở đâu? Tôi đưa anh về?” Phan Công Tử xoay cửa sổ xe
xuống, hỏi.

“Vậy làm phiền anh.” Triêu Dương đến ngồi trên ghế phụ rồi báo địa chỉ.

Phan Công Tử chạy một đường nhanh như điện chớp chở Triêu Dương về đến nhà.

Xe đậu ở đường cái ngoài ngõ, Phan Công Tử lạnh nhạt hỏi “Chương tiên sinh có
thời gi­an không, chúng ta nói chuyện một chút?”

Triêu Dương dùng tay ra dấu mời, hai người đàn ông thân hình cao ngất, sóng vai
đi ở trong ngõ hẹp.

“Không thể tin được Chương tiên sinh lại ở trong chỗ này.” Khoé mắt Phan Công
Tử thoáng nhìn nhà cầu công cộng kiểu nửa mở và những đồ bỏ đi chất đầy.

Triêu Dương cười một cái dưới ánh đèn đường u ám “Nhà cũ đều như vậy, qua một
thời gi­an nữa sẽ cải tạo khu cũ, phương tiện vệ sinh sẽ cải thiện.”

Phan Công Tử đột nhiên nảy ra chút thưởng thức với Triêu Dương.

Người này cũng không có nóng ruột nói, tôi chỉ ở tạm chỗ này về sau sẽ mua nhà
cấp cao, cũng không có hậm hực cảm thấy y xem thường hắn, lập tức bày gương mặt
tẻ ngắt.

“Chuyện của Đình Đình, anh thấy sao?” Phan Công Tử hỏi ý kiến Triêu Dương, góc
độ của hai người khác nhau nhìn vấn đề sẽ càng toàn diện hơn.

“Không có gì hơn hai khả năng; đài truyền hình điều động nhân viên bình thường
hoặc có người đỏ mắt với thành tích của Đình Đình, mượn cơ hội hãm hại Đình
Đình.” Giọng của Triêu Dương lãnh đạm, “Nhưng giữa hai cái rất khó xác định
khác biệt.”

Phan Công Tử đồng ý quan điểm của Triêu Dương, “Chương tiên sinh có tính toán
gì không?”

Triêu Dương đẩy đẩy kính mắt, liếc mắt nhìn ở chỗ sâu trong ngõ, chỗ đó tựa như
có một con thú dữ đang ngồi chồm hỗm chờ đợi thời cơ, nhắm người mà thèm.

“Tổ tiết mục Ngôi Sao Tôi Làm Tôi Nấu trước mắt thuê biệt thự nghỉ ngơi dưới
trướng tập đoàn Huy Nhật làm sân bãi để quay.”

“P&T gần đây cũng có rất nhiều ngôi sao sắp xếp vào tiết mục của kênh giải
trí.”

Hai người đàn ông ý vị sâu xa nhìn nhau cười, cả hai sinh ra cảm giác thông
minh như nhau.

Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa trở lại vùng này vào mười lăm tháng giêng âm
lịch.

Chuyện đầu tiên khi về nhà là gọi điện thoại cho con gái.

“Đình Đình, khuya về nhà cùng ba mẹ ăn cơm đi.” Nghiêm Ái Hoa nghe thấy tiếng
con gái liền nhịn không được mỉm cười. “Mấy ngày nay có ăn cơm ngon hay không?
Có nhớ ba mẹ hay không?”

“Nhớ.” Đình Đình thật sự nhớ ba mẹ.

Làm nũng với bạn trai, phát tiết một ít rốt cuộc cũng không bằng thổ lộ hết với
ba mẹ.

“Vậy sớm về đi, ba mẹ mang đồ tốt về cho con.”

Đình Đình cúp điện thoại, rửa mặt thay quần áo, kêu taxi về đại viện bộ đội.

Xe đạp điện nhỏ của cô đã hư hoàn toàn, do xưởng sửa xe kéo trở về. Xe mới tuy
đã có hoá đơn nhận hàng, nhưng bằng lái còn chưa tới tay, Đình Đình không muốn
biến thành sát thủ đường cái.

Vốn có thể đi ké xe của Phan Công Tử, chỉ là gần đây y loay hoay thần thần bí
bí, Đình Đình không muốn quấy rầy y.

Xe taxi dừng ở cửa đại viện, Đình Đình trả tiền xe rồi đi bộ vào.

Một đường gặp chú bác cô dì và bạn trong đại viện, người người đều cười tủm tỉm
đến chào hỏi với cô.

“Đình Đình đã trở lại a, sao không thấy Đông Tử?”

“Ha ha Đình Đình chỉ có một mình sao? Vì sao Đông Tử không trở về với cháu? Có
phải là hắn bận chuyện không? Cháu nói đi chú Lý, chú Lý dạy hắn cho cháu!”

“Này, Đình Đình, Phan suất móng không đi cùng cậu ah? Không phải thẹn thùng
chứ? Oa ha ha ha ha...”

Đầu Đình Đình đen kịt lại.

Chú bác cô dì các bạn đại viện, mấy người quá nhiều chuyện rồi.

Lúc đầu Đình Đình còn có thể giải thích, “Đây chẳng qua là tạp chí lá cải ghi
loạn, cháu và Đông Tử không có gì.”

Nhưng càng đi vào trong, Đình Đình càng chẳng muốn giải thích gì thay mình và
Phan Công Tử.

Giải thích cái gì? Chỉ càng tô càng đen.

Chờ chuyện xấu tiếp theo của Phan Công Tử ra sân khấu, cô dĩ nhiên là quá khứ
trôi qua.

Về đến nhà, thay dép lê, rửa tay đi ra, mẹ Triệu Nghiêm Ái Hoa vỗ vỗ sô pha ra
hiệu con gái qua ngồi.

Đình Đình đi sang ngồi, dựa vào người mẹ khoác cánh tay của bà.

“Mấy ngày nay ba mẹ không có mặt, bây giờ trở về rồi con có chuyện gì kể với mẹ
hay không?” Nghiêm Ái Hoa sờ mái tóc mềm mại trơn bóng của con gái, hỏi giỡn.

“Có!” Đình Đình làm sao còn giấu được, kể lại rành mạch rõ rang mọi chuyện xảy
ra “Mẹ mẹ nói có đáng giận không? Nếu con muốn dựa vào anh Đông Tử lên chức,
còn cần đợi đến hôm nay sao? Tám trăm năm trước đã kéo y rêu rao khắp nơi rồi!
Còn nữa, khu nhà cấp cao xe nổi tiếng, đều là cha mẹ cho, vậy mà cái này cũng
tính trên đầu Phan Công Tử, những ký giả kia cũng quá bịa chuyện! Con muốn dựa
vào tiền vào thế lực, sao không về nhà dựa vào cha mẹ chứ?”

“Con gái ngốc.” Nghiêm Ái Hoa không biết nên khóc hay cười khẽ vuốt gáy con gái
“Chính vì bọn họ không biết gia cảnh của con cho nên cảm thấy lai lịch khu nhà
cấp cao và xe nổi tiếng của con bất chính, kỳ quặc, lại thêm gặp được con và
Đông Tử cùng vào đại lý xe, dĩ nhiên là liên tưởng các con cùng nhau.”

“Mẹ mẹ bảo ba nhanh chóng thanh toán tiền xe cho Phan Công Tử, bằng không xe
kia con chạy cũng không an tâm!” Đình Đình tức giận.

“Biết rồi.” Nghiêm Ái Hoa vén những sợi tóc tán loạn bên má của con gái về sau
tai, “Như vậy tuấn nam không biết tên kia là …?”

Đình Đình lúng túng, cái này mẹ cũng biết rồi? “Đó là Triêu Dương a!”

A, Triêu Dương. Nghiêm Ái Hoa cười rộ lên, chàng trai khiến con gái rửa tay nấu
canh, tuy chưa có duyên gặp mặt nhưng từ ông xã và bác thuật lại nghe là đứa
trẻ tốt.

“Có thời gi­an dẫn hắn về nhà ăn cơm.”

Đình Đình đỏ mặt.

Dẫn Triêu Dương về nhà ăn cơm, đó không phải là gặp gia trưởng sao?

Triệu Kính Quốc nghe hết điện thoại từ thư phòng đi ra liền trông thấy hình ảnh
vợ con tựa vào trên sô pha nói thầm nói nhỏ, không khỏi mỉm cười rồi lập tức
lại thu lại vẻ tươi cười.

Vừa rồi giọng của ông cụ trong điện thoại đều run lên, “Dám khi dễ Đình Đình
nhà chúng ta sao? Đình Đình của chúng ta thật là đứa trẻ tốt, sao phải dùng tới
thủ đoạn xấu xa như vậy lên chức? Đó là tuần san bỏ đi gì? Ngay cả mấy người
bạn cũ của ba ở thủ đô đều nghe thấy! Bảo mặt mo này của ba đặt ở đâu? Đứa trẻ
nhà lão Phan nói như thế nào?”

Triệu Kính Quốc vội vàng trấn an nhạc phụ “Đông Tử nói là có người vì muốn đẩy
Đình Đình đi mà dùng thủ đoạn. Hắn đang điều tra ngọn nguồn.”

“Hừ! Đình Đình thế nào?” Bây giờ Nghiêm tư lệnh quan tâm nhất là cảm xúc của
cháu ngoại.

“Trong điện thoại nghe thì cũng coi như bình tĩnh.”

“Chuyện này quyết không thể bỏ qua như vậy! dám làm đến như thế thì không có
chuyện phải nén giận! Phải đánh trả! Ổn chuẩn hung ác, một kích phải trúng, bắt
lại một lần!” Bao nhiêu thuật ngữ ông cụ đều đem ra hết.

“Vâng” thủ trưởng đã đưa xuống chỉ thị cao nhất, cấp dưới đâu dám nói không?

Triệu Kính Quốc suy nghĩ, khuôn mặt chữ quốc nổi lên một nụ cười, “Ái Hoa, Đình
Đình, còn nói gì đó? Ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.”

Nghiêm Ái Hoa ngước mắt trao đổi ánh mắt với ông xã, ngầm hiểu ý chồng liền xoa
khuôn mặt con gái “Bác làm bánh trôi ăn ngon, còn có đầu hoa mã lan xào đậu hũ
khô con thích nhất, và canh cá chiên vàng...”

Đình Đình nghe xong, ánh mắt sáng lên, dù không vui vẻ, nhưng trước món ăn mình
thích, tâm tình cũng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Lúc Đình Đình đang ngồi trong phòng ăn nhà mình, ăn món ngon mà bác tỉ mỉ nấu
thì cô cũng không biết có ba lực lượng đã chia nhau bắt đầu hành động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui