Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Đình Đình ăn tiệc cưới
xong hung ác đập Phan Công Tử một trận mới thả y cho đi quậy đêm động phòng của
Đại Lang còn chính mình thì ngồi xe cha mẹ về nhà.

Hệ số nguy hiểm bị chụp ảnh khi ra vào cùng với Phan công tử thật sự rất cao,
Đình Đình vẫn tự nhủ phải bảo trì khoảng cách nhất định với nhân vật nguy hiểm
cao mới tốt.

Ba Triệu mẹ Triệu hỏi han công việc của con gái một chút, sau đó cười hỏi “Có
bạn trai chưa? Ông ngoại cũng nói tuổi con không còn nhỏ, thêm vài năm nữa coi
chừng biến thành thừa nữ (cô
gái dư lại).”

“Ha, ông ngoại cũng thực hiện đại, ngay cả thừa nữ cũng hiểu được.” Đình Đình
cười hì hì, chu hai mỏ mà nói.

Hai ông bà đành phải lắc đầu, đứa con gái này nét mặt không xấu, gia thế cũng
không kém so với bất luận kẻ nào, sao lại không có người theo đuổi? Một người
hai người đều xem cô như em gái nhỏ, bằng hữu tốt. Vấn đề rốt cuộc ở chỗ nào?

Hai người có chỗ không biết, có khi khoảng cách gần gũi lại tựa như kiểu vận
động của các phân tử nóng lạnh, khoảng cách càng xa sức hút càng mạnh, khoảng
cách càng gần sức đẩy càng lớn. Giữa những người bạn trẻ quá quen thuộc nhau
thì kết quả là họ hiểu rõ về đối phương, ngay cả bộ dạng đối phương loã lồ như
cái mông mặc tã đều đã thấy qua thì ai còn có thể nảy sinh mấy ý nghĩ hấp dẫn
mập mờ trong đầu chứ?

Đình Đình tất nhiên là không biết suy nghĩ đăm chiêu này trong lòng cha mẹ, chỉ
quan tâm đến chủ đề thừa nữ vừa nói.

Ba Triệu mẹ Triệu thấy con gái có vẻ không muốn nói chuyện nhiều, vả lại chuyện
tình cảm cũng không gấp gáp được bèn chiều theo ý con gái dừng lại.

“Đông Tử nói y đã mua nhà ở cư xá của con, mẹ bảo y có thời gi­an thì chiếu cố
con nhiều hơn.” Mẹ Triệu sờ má con gái một cái, đi ra ngoài làm việc mấy năm
rồi mà đứa nhỏ này chẳng thấy béo lên chút nào.

“Mẹ, Phan Công Tử có nhiều bạn gái, làm sao có thời giờ chiếu cố con. Mẹ đừng
bố trí thêm nhiệm vụ cho y nữa.” Đình Đình chu miệng nhưng cũng không phải làm
nũng mà đơn giản là kể lại sự thật.

“Đừng gọi Phan Công Tử Phan Công Tử, con cũng không phải không biết tên thật
của nó không phải như thế mà.” Mẹ Triệu Nghiêm Ái Hoa xoa khuôn mặt chẳng có
chút tròn trịa của con gái “Không thể không biết lớn nhỏ với Đông Tử.”

Đình Đình cười khúc khích. Tên Phan Công Tử, xác thực là không đúng.

Ngày Phan Công Tử sinh, trong bệnh viện cũng rối loạn tiếp nhận một đội cảnh
sát vũ trang anh dũng và quần chúng dám làm việc nghĩa vì dập tắt lửa trên núi
mà bị thương. Trong lúc hỗn loạn đó Phan Công Tử sinh ra từ trong bụng mẹ. Phan
ông ẵm đứa bé mới sinh ra nhăn nhúm ngay cả con mắt cũng chưa mở cảm khái vạn
phần, nói với con trai đã khẩn trương đến ngây ngốc là đứa nhỏ này khóc thật là
lớn, từ nay về sau nhất định có thể trở thành đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh lanh
lợi như Phan Đông Tử, vậy cứ kêu Phan Đông Tử đi.

Phan ông đã lên tiếng thì ba Phan đương nhiên gật đầu đồng ý.

Đến lúc điền giấy chứng sinh cho em bé, bác sĩ hỏi, em bé tên là gì?

Ba Phan vội nói, gọi là Phan Đông Tử.

Cũng không biết bác sĩ nghễnh ngãng nghe lầm, hay là loay hoay choáng đầu rồi
hoặc là do nguyên nhân gì khác, tóm lại tuyệt bút vung lên liền viết xuống ba
chữ Phan Công Tử.

Ba Phan trong lúc kích động, nhận giấy chứng sinh xong cũng chẳng kịp nhìn qua
nhét vào túi quần, tranh thủ thời gi­an trở về phòng bệnh xem vợ con. Chờ về
đến nhà, chăm sóc vợ trong tháng ở cữ xong lúc cầm giấy chứng sinh ra đi báo
tạm trú cho đứa bé, người hộ tịch Cảnh Nhạc nói Phan cán sự, con của các vị tên
là Phan Công Tử sao?

Ba Phan choáng váng, lấy giấy chứng sinh ra xem xét rồi ngơ ngác.

Một Phan Đông Tử hay như thế, cứ như vậy nháy mắt một cái hóa thành Phan Công
Tử.

Cảnh hộ tịch thấy vậy vội vàng trấn an kẻ mới làm cha, Phan cán sự anh đừng
khẩn trương, đến bệnh viện xin bác sĩ sửa lại thì được rồi.

Ba Phan liền nhận lại giấy chứng sinh trở về nhà.

Phan ông thấy con trai trở về tâm tình không tốt, nét mặt khó coi liền hỏi sao
vậy.

Ba Phan kể lại chuyện đã xảy ra, ông cụ vỗ đùi, chúng ta vì nhân dân phục vụ,
bác sỹ bận rộn như vậy, viết sai thì viết sai, sao có thể làm cho người ta đang
bận bịu lại thêm phiền hà? Cứ kêu Phan Công Tử, Đông Tử là tên ở nhà, không
sao!

Từ đó, Phan Đông Tử là Phan Công Tử.

Tuy người trong nhà, trong cơ sở (chỗ làm việc của ba Phan) gọi hắn Đông Tử Đông Tử nhưng trên giấy chứng nhận hộ
tịch, rõ ràng là ba chữ Phan Công Tử.

Nghe nói Phan Công Tử vì tên này mà bị các bạn nhỏ trong cơ sở cười nhạo, đã
từng tuyệt thực phản đối, đâu có như Đình Đình sinh trễ mà vô duyên gặp vận
may.

Đình Đình le lưỡi, cô thấy bây giờ Phan Công Tử rất vui vẻ với cái tên này vì
nó đã đem tác phong công tử của y phát dương quang đại.

Thứ hai trước khi đi làm, Đình Đình lấy đồ chua trong tủ lạnh đổ sang một cái
bình thủy tinh trong suốt, sau đó đem hộp thực phẩm rửa sạch rồi đậy chặt lại
cho vào túi vải thun màu đỏ mà Đại Lang đựng bánh kẹo cưới, định sau khi tan ca
nếu có thời gi­an sẽ mang tới trả lại cho Chương Triêu Dương.

Có điều vừa bước vào thang máy đã nhìn thấy Na Na đến trước cô một bước.

Na Na mặc một cái áo khoác ngoài bằng nhung cừu màu trắng ngà, cổ áo và ống tay
áo đính da cáo rất đẹp, bên trong là một cái áo cổ thấp đan chỉ trộn lẫn kim
tuyến bạc, phía dưới mặc quần jean ống nhỏ, phối hợp với một đôi giày bốt cao
qua gối. Vẻ bảy phần mỹ lệ ba phần xa hoa của Na Na rất đẹp, rất phô trương.

Đình Đình nhìn lại mình, một cái áo vệ nhung màu xám, bên ngoài là áo đoạn lông
ngắn, phía dưới là quần jean bị bạc thành màu xanh da trời, chỉ có đôi giày
đáng tiền nhất, là của Phan Công Tử đi Newyork mua ở cửa hàng bán độc quyền
trên đại lộ 5 tặng cô. Quả thực tương phản với Na Na tươi đẹp.

Na Na trông thấy Đình Đình che miệng cười nói tự nhiên, “Đình Đình, sớm vậy.”

“Sớm nhỉ, Na Na.” Đình Đình vươn tay bấm nút tầng trệt thay cho Na Na.

“Gần đây đài các cô bận hay không?” Na Na vuốt vuốt điện thoại di động của
mình.

Đình Đình mới phát hiện đó là chiếc thoại mới nhất của hãng gì đó có chữ N đứng
đầu (Nokia
chăng?), màu đỏ đô, bàn phím nhỏ có thể kéo
ra, loại này trong nước còn chưa bán.

Đình Đình cười một cái, “Cũng như bình thường, còn các cô?”

Na Na nghịch ngợm phất mái tóc một cái vẻ phong tình vạn chủng “Chúng tôi bận
tối mày tối mặt, vừa phải quay tiết mục mới đặc biệt mùa xuân, vừa phải chủ trì
tiệc tối, mấy ngày nữa còn phải đến hiện trường lễ trao giải Oscar đưa tin, bận
chết được, thật là muốn nghỉ ngơi “

Đình Đình nghĩ trong đầu, Os­car a! Os­car đó! Na Na cô còn ở nơi này tỏ vẻ với
tôi, nói cái gì muốn nghỉ ngơi ư?

“Tôi phải đi rồi.” Đình Đình cười nói một câu cắt lời Na Na.

Na Na bị nghẹn lại, sau đó dựa vào vai Đình Đình giơ bàn tay nhỏ ra “Cô chính
là trụ cột ở đài, sao lại quan tâm tôi làm mấy việc chân chạy (sai vặt)vừa khổ vừa mệt mỏi, Đình Đình ~~~”

Thanh âm vừa mềm mại vừa ỏn ẻn, nghe khiến Đình Đình run rẩy vươn tay xoa tay
Na Na “Hay nói giỡn “

Na Na lại che miệng cười duyên “Tôi nghe nói kênh các cô mới nhận một người đàn
ông gương mẫu từ đài truyền hình Vệ Tinh tối, về sau cô nhớ giới thiệu cho tôi
quen nha.”

Đình Đình sững sờ, tại sao cô không nghe nhắc tới chuyện này?

Nhưng nghĩ đến kỹ thuật gạo nếp đậu hũ của Na Na, lại cảm thấy thoải mái, tin
tức của Na Na luôn linh thông.

“Biết rồi, nếu như là soái ca nhất định giới thiệu các cô quen trước.” Đình
Đình đến tầng trệt, đi ra thang máy, vẫy tay với Na Na.

Cửa thang máy vừa mở thì có anh biên tập và thẩm định đi tới, vỗ vai Đình Đình
“Tại sao đến chung với Ba Na Na vậy? Em và cô ấy đứng chung thì thật sự cô ấy
chẳng có chút ưu thế nào, khó trách cũng bị cô ấy đẩy đi.”

Na Na vốn tên là Bảo Na, bị mọi người đùa giỡn gọi là chuối tiêu để diễn tả sự
mềm dẻo và ngọt ngào của cô.

Đình Đình nhún vai “Vừa mới đụng phải.”

Anh biên tập và thẩm định lắc đầu. Kỳ thật Đình Đình dễ ở chung, vừa chịu khổ,
khả năng chủ trì cũng rất giỏi, khuyết điểm chỉ là thiếu một chút may mắn mà
thôi.

Đình Đình đi đến trước bàn làm việc của mình, buông ba lô xuống rồi cầm cái ly
vào quầy giải khát, vừa rót một ly trà cẩu kỷ hạt lười ươi về thì nhà sản xuất
Tiêu Tiếu đã tới, đứng ở cửa phòng hội nghị vỗ tay triệu hồi tất cả nhân viên
tổ tiết mục đi vào họp. Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông cao to trẻ tuổi,
gương mặt tuấn nhã.

Những người chủ trì khác cùng tổ với Đình Đình cuồng nhiệt nhào vào lưng Đình
Đình, khẽ kêu lên “Trời ơi, là Hứa Đình Vũ - Hứa Bát Đương.”

Đình Đình nhấp một ngụm trà thanh phổi nhuận cổ, trong lòng âm thầm nói, quả
nhiên tin tức Na Na linh thông.

Người này xuất thân chính quy, tốt nghiệp ở học viện hí kịch thủ đô, làm trong
tiết mục nghệ thuật ở đài trung ương. Bởi vì khí chất ưu nhã tuấn lãng, hiểu
biết rộng rãi, nội tâm phong phú nên được nhiều phụ nữ trẻ và trung niên hâm
mộ. Tuy nhiên do quy tắc ở trung ương gò bó, không cho phép hoạt động ở chương
trình khác nên đã hạn chế rất nhiều sự nghiệp của anh ta.

Lúc đó người này đã có một hành động được coi là mười phần không thể tin nổi ——
từ làm việc ở đài trung ương chuyển đến đài truyền hình vệ tinh ở địa phương.

Mọi người đều nói anh ta ngốc, bày đặt không cần chén vàng ở đài trung ương mà
chạy tới đài vệ tinh uống cháo hoa màu.

Nhưng người này dám tìm ra một con đường khiến người người tán thưởng, lúc làm
việc bận rộn nhất anh ta đồng thời chủ trì tám tiết mục đẳng cấp, từ đó được
tặng danh hiệu bát đương (tám
đẳng cấp).

Tiêu Tiếu chờ mọi người ngồi xuống rồi, hắng giọng nói “Để tôi giới thiệu với
các bạn, đây là đồng nghiệp mới của tổ tiết mục chúng ta, Hứa Đình Vũ, chắc hẳn
các bạn cũng đã hiểu một chút về anh ấy nên bây giờ tôi sẽ không nói cụ thể
nữa. Bắt đầu họp, mọi người xem bản cập nhật tỉ lệ xem đài.”

Mỗi một kỳ tổ tiết mục sẽ nhận được phản hồi về tỉ lệ xem đài để chế tác mới
biết phản ứng của người xem, kịp thời có điều chỉnh về nội dung tiết mục.

“Tỉ lệ xem đài từ thứ hai đến thứ sáu rất ổn định, nhưng đến thứ bảy chủ nhật
lượt xem rõ ràng giảm xuống. Tiết mục mỹ thực trước Tết chúng ta đưa ra nhận
phản ứng bình thường. Các bạn thảo luận một chút xem nên thay đổi thế nào, có
thể xoay chuyển lượt xem trong buổi truyền hình của hai ngày nghỉ không?”

Tiêu Tiếu gần bốn mươi tuổi, lúc còn trẻ làm người chủ trì tiết mục tâm sự tại
ra­dio, về sau chuyển nghề sang làm phim. Cô là một phụ nữ tràn đầy nhiệt tình,
hăng hái.

Bình thường đối với cấp dưới của mình cô luôn luôn bảo vệ, là chị lớn tri kỷ
của bọn họ, nhưng trong công việc, cô nghiêm khắc hơn bất cứ người nào, luôn
yêu cầu nghiêm khắc mọi người phải tạo ra tiết mục mỹ thực đạt tới độ hoàn mỹ
cho cô.

Đình Đình hơi khép mắt nhìn xuống bản báo cáo tỉ lệ xem đài, quả nhiên tỉ lệ
xem của hai ngày nghỉ hơi giảm, đối với chị Tiêu luôn theo đuổi hoàn mỹ mà nói,
quả là kích thích không nhỏ.

Trong giây lát mọi người trong phòng họp đều im lặng, sau đó tiểu Trương đề
nghị: “Chúng ta tìm những đầu bếp nổi tiếng đã đưa ra trong các tuần trước tổ
chức thi vào Chủ nhật được không? Một vòng tìm hai người, cho bọn họ chủ đề,
sau đó bắt đầu quay từ gi­ai đoạn chuẩn bị cho đến hết trận đấu thứ bảy chủ
nhật... Ừ —— có thể mời người qua đường ăn thử, sau đó bình luận tìm ra bên chiến
thắng. Người xem bình thường cũng có thể báo danh tham gia.”

“Được, đây là một ý kiến. Còn có đề nghị nào khác hay không?” Tiêu Tiếu gõ đuôi
bút lên mặt bàn phòng họp.

“Trong khoảng thời gi­an hai ngày nghỉ này, những người tuổi trẻ đều ra ngoài
đi dạo phố mua đồ, cho nên chúng ta bị mất chính là nhóm người xem này, nếu như
chúng ta có thể thu hút ánh mắt của bọn họ, tỉ lệ xem đài nhất định có thể tăng
trở lại.” Người chủ trì Thiên Tình phân tích.

Mọi người nghe xong đều gật đầu đồng ý.

Trong hai ngày nghỉ người già hoạt động tương đối ít hơn người trẻ tuổi, cho
nên bọn họ thường ngồi trước ti vi. Hoạt động giải trí của trung thanh niên đa
dạng phong phú hơn, lúc này lại là lúc họ ra ngoài ăn cơm, nếu có thể kéo bọn
họ về đến trước tivi thì ——

“Có ý tưởng cụ thể gì không?”

Thiên Tình vuốt vuốt mái tóc “Gần đây tiết mục chọn người đẹp khí thế hừng hực,
bao nhiêu người tuổi trẻ như si như cuồng với người dự thi của mình, hoặc là
chúng ta có thể cùng bên kia thương lượng một chút, mời người dự thi tới biểu
hiện chút khả năng nấu ăn?”

Bắc Phương - một nam chủ trì khác phản đối “Thiên Tình, những đứa trẻ còn chưa
cởi sạch tóc sơ sinh, có thể có tài nghệ nấu ăn gì? Chúng ta không thể được cái
này mất cái khác đâu. Không thể chỉ thấy nhóm người này xem đông thì liền đem
người xem khác vứt ở một bên chứ?”

“Vậy anh nói còn có biện pháp tốt gì?”

“Chúng ta có thể ——”

“Tôi cảm thấy ——”

Hai thanh âm một nam một nữ đồng thời vang lên, Đình Đình và Hứa Đình Vũ liếc
nhìn nhau, Hứa Đình Vũ mỉm cười với Đình Đình, “Cô nói trước đi.”

Đình Đình cũng không khách khí với anh ta, “Tôi cảm thấy Thiên Tình và Bắc
Phương nói đều không sai. Cho nên... Chúng ta không ngại mời những nghệ sĩ được
yêu thích làm tiết mục nấu ăn, vừa biểu lộ bản lĩnh.”

“Sao biết người xem thích hay không?” Tiêu Tiếu nghe đến đó hỏi.

“Chúng ta sẽ phỏng vấn người đi đường, điều tra bọn họ thích nghệ sĩ đó không,
muốn thấy họ nấu đồ ăn không rồi trưng cầu ý kiến của bọn họ.”

Tiêu Tiếu trầm ngâm một lát, chuyển sang Hứa Đình Vũ, “Tiểu Hứa nói ý kiến của
anh xem.”

“Ý tưởng của tôi tương tự cô ấy.” Hứa Đình Vũ chỉ một ngón tay về phía Đình
Đình, “Nhưng tôi đơn giản hơn một chút, chính là mời diễn viên điện ảnh và
truyền hình của tiết mục nóng bỏng nhất gần đây lên, mời bọn họ biểu hiện tài
nghệ nấu ăn, báo trước tiết mục mỗi tuần, gợi lên hứng thú và ham muốn của
người xem, như vậy là được rồi.”

Tiêu Tiếu chống cằm “Đây cũng là một ý tưởng, có điều kinh phí mời những diễn
viên này lên chỉ sợ không thấp. Kinh phí chế tác của chúng ta có hạn. Được, chúng
ta tiếp thu ý kiến quần chúng, xem trên ý tưởng này còn có thể có phương pháp
tốt hơn không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui