Hai mắt Kỷ Nam thấy như muốn nhảy ra ngoài khi nhìn thấy cảnh đại ca ngoan ngoãn há miệng để Cố Yên đút từng thìa cháo cho tới khi bát cháo hết sạch.
Xong, cô lại đưa cho anh tờ giấy ăn để lau sạch miệng “Nằm xuống ngủ một giấc đi.” Nói xong, cô lấy chiếc gối kê xuống đầu cho anh.
Kỷ Nam bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, qua một hành lang đã bị Dung Nham kéo lại. Lý Vi Nhiên sốt ruột nhất “Thế nào rồi? Không có chuyện gì xảy ra chứ? Vợ tôi cứ dặn đi dặn lại, kêu tôi phải trông chừng Cố Yên cẩn thận.”
“Hừm! Cái ông này cả ngày chỉ nghĩ tới vợ, vợ vợ thôi không thèm hỏi xem đại ca ăn uống thế nào.” Tần Tống bất mãn nói.
Hai người họ đang định xông vào nhau thì Trần Ngộ Bạch lên tiếng: “Cãi nhau cái gì? Để Tiểu Tứ nói xem đại ca thế nào.”
Lúc này Kỷ Nam mới định thần lại, nói: “Đại ca ăn rồi rồi ngủ rồi.”
“What?!” Dung Nham kinh ngạc, năm bọn họ đã giở hết chiêu trò hòng dụ đại ca, nhưng đến một hạt cơm cũng không tài nào làm đại ca nuốt vào, vậy mà Cố Yên…Trời đất quỷ thần ơi!
“Tiểu Yên nói mở miệng là mở miệng, nói ngủ là ngủ. Đại ca cứ như đang bị bấm công tắc, khi em bước ra khỏi phòng, đại ca đã ngủ say lắm rồi.” Mấy tháng nay, đại ca hành hạ bọn đàn em mất ăn mất ngủ, không ngờ sự có mặt của Cố Yên lại khiến tinh thần trở nên khả quan như vậy!
Trần Ngộ Bạch chỉnh lại gọng kính, từ lâu anh ta bảo đi tìm Cố Yên đến nhưng bọn này không dám: “Thôi thế là tốt rồi, tạm thời cứ như vậy đi. Tiểu Lục, về tìm cái gì dễ tiêu hóa mang đến, đại ca tỉnh dậy sẽ đói bụng đấy.”
Khi Lương Phi Phàm tỉnh dậy đã là buổi chiều hôm sau. Một giấc ngủ dài và êm ái, thỉnh thoảng anh có mở mắt ra xem người tình còn đây không, thấy cô vẫn đang trong vòng tay mình, anh mới yên tâm ngủ tiếp.
Cuối cùng, khi tỉnh lại, đạp vào mắt anh là ánh mắt giận hờn của Cố Yên.
Anh ôm cô vào lòng ngủ suốt mừơi mấy tiếng, cô hơi cựa mình là anh lại như muốn tỉnh lại. Bọn Kỷ Nam van xin Cố Yên: “Đã lâu rồi đại ca mới có một giấc ngủ ngon như thế, có lúc Tiểu Lục cho đại ca uống thuốc ngủ nhưng cũng không ngủ ngon như lần này, cô đừng động đậy, cần cái gì chúng tôi sẽ mang tới.”
Cần gì nào? Ăn, ngủ, đọc sách, lên mạng đều không thành vấn đề, nhưng đi vệ sinh thì phải làm thế nào?
Cuối cùng phải nhờ hộ lý mang loại bô dành cho bệnh nhân vào. Cố Yên càng nghĩ càng thấy bực mình, anh là người bệnh kia mà, tại sao người dùng bô lại là tôi?
“Dậy rồi à?” Cô vốn đang ôm một bồ tức giận, giờ nhìn thấy anh trong bộ dạng ngốc nghếch khi mới ngủ dậy, bao nỗi tức giận đều tan biến. Nghĩ lại, ở với anh bao nhiêu năm nay, mỗi buổi sáng, người thức dậy trước là anh, người nấu cháo bưng lên gọi cô dậy ăn là anh… rất hiếm khi anh tỉnh dậy sau cô như lần này.
“Anh ăn gì để em đi lấy?” Cô ngồi dậy nhưng Lương Phi Phàm ôm cô lại không cho đi, nhìn điệu bộ của anh giống như một đứa trẻ, cô lại cười rồi ấn đầu xuống giường đợi y tá mang đồ ăn sáng vào.
Chờ anh ăn xong, cô lại giục anh đi tắm, thay bộ quần áo mới, cạo sạch râu, Lương Phi Phàm lại trở về là một anh chàng đẹp trai, phong độ như ngày nào.
“Thế có phải tốt hơn không?”
Lương Phi Phàm cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng rồi đi đến trước mặt Cố Yên, nhìn cô chăm chú.
Sức lực hồi phục, đầu óc cũng minh mẫn, anh nằm viện cô quay lại, chứng tỏ cô vẫn quan tâm đến anh, chứng tỏ mỗi quan hệ của họ còn có hy vọng.
“Xin lỗi em!” Lương Phi Phàm thành khẩn nói.
Cố Yên cười nhạt, cô biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Vì chuyện gì thế?”
Lương Phi Phàm im lặng, lúc sau mới nói: “Đêm đó… anh đã thô bạo với em… Cho anh xin lỗi nhé!”
“Anh mất ăn mất ngủ là vì chuyện này sao? Lương Phi Phàm, anh không cần phải xin lỗi em. Đêm hôm đó anh đã nói, việc anh làm với em là để đổi lấy bảy năm ân nghĩa của anh dành cho em rồi còn gì!”
“Anh xin lỗi!” Lương Phi Phàm lặp lại.
“Anh xin lỗi em là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không thể.”
“Em cũng vậy.”
Nhìn vẻ mặt bình thản của cô, anh cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Đừng tự hành hạ bản thân nữa được không?” Cố Yên dịu dàng nói. “Có một câu em đã từng nói với Phương Diệc Thành, giờ em cũng muốn nói lại với anh. Em muốn có một cuộc sống tự lập, được làm những việc mình thích, anh cũng đừng lấy quá khứ ra làm em khó xử.”
Lương Phi Phàm mím chặt môi, anh không biết phải nói gì, sắc mặt sầm lại. Anh đã trở thành quá khứ của cô sao? Làm sao có thể?
“Chuyện ngày hôm đó, em không thể nào tha thứ cho anh được, nhưng em cũng không thể nào quên những ân tình anh đã dành cho em bao năm qua.”
“Giữa chúng ta…Thế… anh với em có còn cơ hội không?” Lương Phi Phàm hỏi.
“Em không biết.” Cố Yên cười. “Em chưa nghĩ tới điều đó.”
Mắt Lương Phi Phàm ánh lên tia hy vọng, nghĩ một lát rồi anh cười: “Anh đã từng này tuổi rồi, giờ lại học cách tán tỉnh con gái từ đầu sao?”
Cố Yên phì cười.
Lương Phi Phàm cầm lấy tay cô áp vào ngực mình, nói: “Cố Yên, em có cảm thấy gì không? Anh thích em.”
Cố Yên cười tươi, anh thật là…
Chương 13
Sáng sớm hôm sau, Cố Yên vừa bước vào văn phòng đã thấy một bó hồng với chín mươi chín bông rất đẹp để trên bàn.
Tiểu Ma xuýt xoa: “Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhớ em là nỗi đau khổ ngọt ngào trong anh, anh chỉ yêu một mình em… Thật lãng mạn!”
“Đâu? Đâu?” Cố Yên tưởng trên bó hoa có một tấm thiệp viết như vậy.
Tiểu Ma vẫn tiếp tục tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Cố Yên, bạn trai chị thật lãng mạn!”
Lãng mạn? Cố Yến lại nghĩ tới bộ mặt anh lúc đó… Anh đã từng này tuổi rồi, giờ lại học cách tán tỉnh con gái từ đầu sao? Nghĩ vậy cô lại cười thầm.
Bỗng có điện thoại của Lương Phi Phàm gọi tới.
“Em đã nhận được hoa chưa?” Lương Phi Phàm đứng bên cửa sổ, thời tiết hôm nay rất đẹp, tâm trạng anh cũng rất vui vẻ.
“Ồ! Hoa rất đẹp! Cảm ơn anh!”
“Thế thì… nể mặt những bông hoa đẹp đó, Cố tiểu thư có thể cùng tại hạ ăn bữa cơm trưa không?”
“Nhưng… em lại có hẹn với Tần Tang rồi, bọn em làm cùng một công ty mà.”
“Thế bữa tối thì sao?”
“Công ty có tiệc.”
“Tiểu thư, xem ra em còn bận hơn cả một tổng giám đốc như anh đây.”
“Tiên sinh, theo đuổi một cô gái cần phải kiên trì.”
Cả hai bật cười trong điện thoại. Tiết trời chớm hạ, người người đều đang chuẩn bị cho một mùa hè rực rỡ, không khí mát mẻ khiến lòng người xốn xang.
“Thôi được, tôi sẽ cố gắng thay đổi lịch làm việc để theo kịp với Cố tiểu thư, giờ thì bye bye nhé!”
“Bye bye, Lương tiên sinh.”
Cố Yên cúp máy, tay khẽ chạm vào làn môi căng mọng. Trải nghiệm tình yêu không nhiều, nhưng cô biết tâm trạng chờ đợi, cảm giác được một ai đó chinh phục thật hồi hộp và thích thú làm sao!
Đời người ngắn ngủi, hà cớ gì phải làm khó dễ bản thân? Nghe theo sự mách bảo của con tim chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Được rồi, mình sẽ thử cảm nhận xem tình yêu đích thực là như thế nào?
Buổi tối liên hoan là vì công ty vừa ký được một hợp đồng lớn, ông chủ vui mừng mở tiệc chiêu đãi anh em.
“Nào, mọi người hãy nâng ly! Vì tương lai tốt đẹp của công ty chúng ta, trăm phần trăm!” Bị ông chủ chụp cái mũ to đùng lên đầu, Cố Yên đành đứng lên, cạn ly cùng mọi người.
Trong không khí tưng bừng, ông chủ và Tiểu Ma đi chúc rượu hết bàn này đến bàn khác. Buổi tiệc đang rất vui vẻ thì Phương Diệc Thành xuất hiện.
Ông chủ Chu Lập vội đứng lên chào: “Chào anh, Phương cục trưởng!”
Sau đó, ông ta bắt tay và mời Phương Diệc Thành ngồi xuống anh chỗ Tiểu Ma. Chu Lập nghĩ, hai ngày trước, anh chàng họ Mã có kể lại việc Cố Yên được Tần Tống – Lục thiếu gia của thành phố C này bảo kê, còn Tần Tang lại là bạn gái của Lý Vi Nhiên – Ngũ thiếu gia, giờ đây Tiểu Ma nha đầu này lại lọt vào mắt xanh của Phương Cục trưởng thì tiền đồ công ty lão phải xán lạn lắm đây. Xem ra lão thật có mắt tuyển người!
Phương Diệc Thành lướt nhìn Tiểu Ma, Tần Tang, Cố Yên khẽ gật đầu chào hỏi từng người. Còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Ma đã kéo tay anh qua chơi đoán số cùng một người một cách rất tự nhiên và thân mật.
“Haiz! Tiểu Ma, cô thật quá đáng! Phương Cục trưởng nào có ngang hàng với bá tính bình dân như chúng ta đâu mà cô lại lôi kéo anh ấy thế?” Anh chàng họ Mã cười cười, nói.
Tiểu Ma cười híp mắt, rồi hồn nhiên khoác vai Phương Diệc Thành. Anh liếc mắt nhìn Cố Yên, thấy cô đang mải nói chuyện với Tần Tang, anh ý tứ gạt cánh tay đang để trên vai mình ra.
Chu Lập biết hai anh trai của Phương Diệc Thành đều có công ty làm về các thiết bị điện tử nên ông ta rất muốn thông qua Diệc Thành để hỏi thăm tình hình hai công ty kia. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng cười ha ha của Chu Lập xen lẫn tiếng hờn dỗi của Tiểu Ma.
“Ôi trời, vợ yêu của anh!” Bỗng tiếng của một người đàn ông vang lên.
Hóa ra là Lý Vi Nhiên, nhìn thấy Tần Tang, anh ta vui mừng ra mặt.
“Sao anh lại đến đây?” Tần Tang ngạc nhiên hỏi.
“Họp xong, đại ca mời bọn anh đi ăn…Ai mà biết được nơi này lại tối như thế chứ!” Lý Vĩ Nhiên vừa nói vừa bĩu môi, nhà có khách sạn năm sao mà không đến. “Có điều cũng may là gặp được vợ yêu ở đây!”
Theo sau là một đám người, Trần Ngộ Bạch nắm tay An Tiểu Ly, Dung Nham đi cùng với Tần Tống, theo sau là Kỷ Nam, cuối cùng một người đàn ông cao to, khí phách… Lương Phi Phàm.
Hai mắt Chu Lập tròn xoe, sống từng này tuổi đầu nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng đến thế.
Mọi người định đứng dậy nhường chỗ cho “mấy nhân vật nổi tiếng” thì An Tiểu Ly mừng rỡ kêu lên: “Cố Yên, cậu trốn đi đâu vậy hả?”
Mấy hôm nay, An Tiểu Ly muốn tìm Cố Yên để hàn huyên tâm sự mà mãi không tìm được, hỏi Kỷ Nam thì Kỷ Nam bảo cô đi mà hỏi chồng cô, nhưng hỏi Trần Ngộ Bạch thì anh quanh co trốn tránh, cuối cùng ép mãi hôm nay anh mới đồng ý đưa cô đi gặp Cố Yên. Nhưng khi gặp rồi thì cô không hiểu vì sao Cố Yên lại ở cùng với Tang Tang?
Tiểu Ly lăn đi tìm Cố Yên còn Tần Tống bận đi kêu ông chủ nhà hàng tới để chuyển qua một phòng khác lớn hơn. Bên này, Lương Phi Phàm chầm chậm bước tới trước mặt lão Chu, chào hỏi một cách lịch thiệp: “Xin chào Chu Tống, nghe đại danh đã lâu mà giờ mới được hân hanh gặp mặt. tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lương Phi Phàm.”
Chu Lập mấp máy môi một lúc vì run rẩy, trên trán gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Trời, một tổng giám đốc nổi tiếng lẫy lừng đang đứng trước mặt lão đây sao? “Lương…Lương tiên sinh, rất hân hạnh được gặp ngài!” Được bắt tay thần tượng, giờ lão có chết cũng cam lòng.
Ánh mắt Lương Phi Phàm quét một lượt các gương mặt trong bàn tiệc, và dừng lại ở chỗ Phương Diệc Thành. Anh cười cười gật đầu thay cho lời chào.
Phương Diệc Thành cũng nhìn theo ánh mắt của Lương Phi Phàm đến khi nó dừng ở trên người Cố Yên, trái tim anh bỗng dưng chùng xuống.
Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn tiệc. Lương Phi Phàm đi đến ngồi cạnh Cố Yên một cách rất tự nhiên, còn Phương Diệc Thành thì bị Tiểu Ma lôi sang phía đối diện ngồi.
Lão Chu xum xoe: “Lương Tống, tôi xin kính ngài một ly!”
Lương Phi Phàm đứng lên cười khách khí: “Không dám! Tôi phải kính ông mới đúng, Cố Yên nhà chúng tôi vẫn còn trẻ người non dạ nên sau này tôi còn phải nhờ vả Chu Tổng nhiều.” Vừa nói anh vừa nhìn sang phía Cố Yên.
Lão Chu hoảng hốt nhìn về phía Cố Yên, ngay từ đầu lão đã biết cô là một viên kim cương quý hiếm nhưng không ngờ cô lại “quý hiếm” đến mức này.
Đột nhiên phía đối diện vang lên tiếng thét chói tai của Tiểu Ma, hóa ra Phương Diệc Thành “không cẩn thân” bóp nát ly rượu đang cầm trên tay khiến máu chảy ra lênh láng.
“Xin lỗi! Xin lỗi Phương Cục trưởng, tôi sẽ đưa ngài đi băng vết thương.” Người quản lý nhà hàng vội vàng lên tiếng.
“Tôi không sao!” Phương Diệc Thành cười cười, tay cầm khăn ướt bịt vào vết thương. “Thực sự là ngại quá, làm mọi người mất vui.”
Cố Yên lo lắng nhìn về phía Phương Diệc Thành, bên tai lại nghe thấy tiếng “hừm” quen thuộc, quả nhiên, khi quay lại thì thấy bộ mặt lạnh như băng của Lương Phi Phàm đang nhìn mình.
Thật nhỏ nhen! Cố Yên thầm trách anh, kèm theo đó là giơ chân đá anh một cái dưới gầm bàn, Lương Phi Phàm bị đau, nhíu mày nhìn cô oán giận. Cố Yên cũng giương mắt nhìn anh với vẻ hả hê, chắc do cô có chút hơi men, khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt càng thêm phần quyến rũ.
Sao đám người này không vào nhà vệ sinh hết đi nhỉ? Lương Phi Phàm nghĩ, nhìn là chỉ muốn hôn vào môi cô một cái.
Thấy hai người cứ đưa mắt nhìn nhau, Tần Tống mới cất giọng: “Đại ca, để bọn em ăn một chút được không? Anh và chị dâu cứ đưa mắt nhìn nhau thế, bọn em thấy khó nuốt quá!”
Nghe xong, cả đám người đều cười ồ lên, chỉ trừ Phương Diệc Thành.
“Tôi có việc bận, xin phép về trước!” Anh cười gượng đứng dậy cáo từ.
Tiểu Ma thấy vậy cũng đuổi theo anh.
Tan tiệc, ai về nhà người nấy.
“Cố tiểu thư, cho phép tôi đưa cô về nhà nhé!” Lương Phi Phàm kéo tay cô lại, cười hỏi.
Cố Yên lườm anh một cái, cái gì mà lúc nào cũng Cố tiểu thư, nghe khách sáo quá, mình cũng gọi anh là Lương tiên sinh xem anh có chịu không?
Tôi dưới lầu nhà mình, Cố Yên cười rồi cất giọng hỏi anh: “Anh có thấy nơi này quen thuộc không?”
Lương Phi Phàm nhìn cô, mặt buồn buồn không nói gì.
Thấy vẻ mặt anh thay đổi, cô vẫn không chịu buông tha: “Nói thật đi, anh đã ngủ dưới lầu nhà em mấy đêm rồi?”
“Một đêm.”
Thật sự anh đã ngủ dưới lầu nhà cô đúng một đêm. Đêm đó anh rất nhớ cô, nhớ tới nỗi muốn gặp cô ngay lập tức, anh liền lái xe tới chung cư nơi cô ở, chỉ nhìn cô một lát thôi cũng được. Ai ngờ tới lúc cô xuất hiện thì tên cạnh cô là Phương Diệc Thành, hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, nhìn gương mặt cô rạng rỡ như hoa nở, lại nhìn thấy tên Phương Diệc Thành kia cứ động tay động chân, khiến anh tức đến nghẹt thở.
Xe của anh đỗ trong bóng tối suốt một đêm.
“Em lên nhà nhé!” Cố Yên thấy sắc mặt anh càng lúc càng trầm xuống, cô liền tháo dây an toàn định xuống xe.
Lương Phi Phàm vội kéo cô lai, từ tối tới giờ anh không được ở gần cô, giờ lại để cô đi mất thì chắc cả đêm nay anh sẽ không thể chợp mắt được. Cố Yên tựa vào lòng anh, mặt sát mặt, hơi thở ấm áp của anh khiến mặt cô nóng bừng, cô từ từ nhắm mắt lại.
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi cô, rồi khẽ đưa chiếc lưỡi vào khám phá, một nụ hôn ngọt ngào tới nỗi khi anh buông nó ra, cô vẫn ngập chìm trong cảm giác mê man.
Lương Phi Phàm ghé cằm vào trán cô, cười nói: “Yên Nhi, em làm anh thấy mình như được bay trên mây vậy!”
Cố Yên giờ mới bừng tỉnh, hai má đỏ ửng, khẽ đẩy anh ra rồi xoay người bước xuống xe.
Lương Phi Phàm nhìn theo bóng dáng cô khuất hẳn theo lối cầu thang lên lầu, nhìn thấy đèn phòng cô bật sáng, lại đợi một lát, rồi anh mới lái xe ra về.
Hai người họ không hề biết, trong chỗ tối mà lần đó Lương Phi Phàm đậu xe, giờ cũng có một chiếc xe đậu đúng chỗ đó.
Và trên xe cũng có một người đang đau khổ vì tình yêu.
Chương 14
Ngày hôm sau, Tiểu Ma không đi làm
Cố Yên có chút lo lắng cho cô bé dễ thương này. Cô không phải kẻ ngốc, tình cảm của Phương Diệc Thành đối với Tiểu Ma thế nào, cô là người rõ nhất, nhưng phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại đi khuyên Phương Diệc Thành đừng yêu mình nữa? Hay đi khuyên Tiểu Ma không nên yêu Phương Diệc Thành?
Buổi tối, Cố Yên đang nằm trên sofa xem ti vi thì Lương Phi Phàm gọi điện tới: “Em đang làm gì đấy?”
“Em ở nhà xem ti vi thôi.”
“Ồ!”
Hai người im lặng hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của đối phương trong điện thoại, cảm giác ngọt ngào dâng lên trong tim.
Bỗng Cố Yên hỏi: “Anh…đang ở đâu?”
“Anh đang ngồi trên xe.”
Linh cảm thấy Lương Phi Phàm đang ở đâu đây rất gần, cô liền chạy tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra, quả nhiên xe anh đang đậu ngay dưới lầu, bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong xe.
“Lên đây đi anh!” Cô vui sướng vẫy tay về phía anh.
Lương Phi Phàm xuống xe, tay cầm điện thoại lên nhìn về phía cô người yêu bé nhỏ đang đứng bên cửa sổ: “Ồ, anh lên được hả?”
“Phòng 306.”
Đây là lần đầu tiên anh lên phòng cô.
Trong nhà rất gọn gàng, sạch sẽ, từ bộ bàn ghế, tấm thảm, chiếc bàn đều rất nhỏ bé so với thân hình cao lớn của anh.
“Anh uống nước đi!” Cố Yên mang cho anh một ly nước mát, uống xong, Lương Phi Phàm ngả ngươi ra sofa thư giãn.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh mệt à? Anh ăn cơm chưa?”
Lương Phi Phàm không nói gì mà vòng tay qua ôm cô vào lòng, cô hơi đẩy anh ra, anh liền ôm chặt hơn: “Yên nào, để anh ôm một lát.”
Cô ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Lâu sau, anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô: “Em vụng về thế có nấu được cơm không hả?”
Cô đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, bỗng nghe anh nói vậy liền giận đùng đùng đứng lên, định bụng mắng anh một vài câu, nhưng nhìn đôi mắt có chiều sâu của anh, cô lại không nói gì mà đi thẳng xuống bếp.
Lương Phi Phàm nhìn theo bóng dáng cô. Cô giống như một người vợ mới cưới đang bận bịu dưới bếp, trong lòng anh bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Mới ăn tối xong, trong tủ lạnh lại không tích trữ nhiều đồ ăn, cô tìm mãi mới thấy có vài củ khoai tây, liền nấu một bát canh khoai tây và rán hai của trứng. Xong xuôi, cô gọi anh lại ăn cơm.
Cố Yên cảm thấy hơi ái ngại vì bữa ăn quả đạm bạc. Anh mệt mỏi như vậy, nên nấu cho anh những món ăn bổ dưỡng mới phải.
Nhưng anh lại ăn rất ngon lành, thấy vậy cô mới hỏi: “Ngon không anh?”
“Ngon lắm.”
“Thật không?”
“Thật mà.”
“Anh này…”
Lúc này anh mới bật cười: “Lần sau, em làm mấy món ăn mặn cho anh, anh có phải hòa thượng đâu.”
“Nhưng em không dám động vào mấy con vật sống đó đâu!” Cố Yên không dám giết mổ những con vật còn sống, vì khi ăn, liên tưởng đến cảnh chúng mau me đầm đìa, cô lại không nuốt được. Từ khi dọn ra ngoài sống, hễ muốn ăn món mặn, cô lại đến siêu thị mua đồ ăn làm sẵn về ăn.
Lương Phi Phàm lườm yêu cô một cái, rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
Cố Yên tủm tỉm cười nhìn anh, loáng một cái anh đã ăn hết số đồ ăn trên bàn.
Lương Phi Phàm từ phòng tắm bước ra thấy Cố Yên đang lúi húi rửa bát, những đường cong trên cơ thể cô thấp thoáng sau tà áo mỏng, mái tóc búi cao để lộ ra chiếc cổ trắng nón và gợi cảm.
“Làm em hết hồn!” Anh bỗng ôm cô từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào gáy khiến Cố Yên cũng cảm thấy mềm lòng. Anh nhẹ nhàng cắn lên chiếc gáy mềm mại của cô cho đến khi nó nổi lên sắc hồng, bàn tay xấu tính bắt đầu chạy khắp nơi, rồi lần lên trên sờ nắn hai trái đào. Cô gầy đi nhiều so với khi còn sống với anh, anh vẫn thích thân hình cô ngày trước, cảm giác bụng có một chút mỡ mới thật gợi cảm làm sao!
“Phi Phàm…Anh…Mạnh hơn nữa đi anh!” Cảm nhận cái đó của anh đang dần tiến sâu vào người mình, Cố Yên rên lên từng tiếng thích thú. Hai người họ tiếp tục trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào.
Chương 15
Về sau, hễ rảnh rỗi, Lương Phi Phàm lại đến nhà cô. Để hợp khẩu vị, đa phần là anh tự xuống bếp làm cơm, ăn xong, cả hai lại ngồi xem phim, trò chuyện trên sofa.
Có khi cô không có nhà, anh lại ngồi trong xe đợi cô. Thấy cảnh ngày nào anh cũng chạy đi chạy lại, cô liền đánh cho anh một chiếc chìa khóa nhà.
“Anh đói lắm rồi!” Vừa vào đến nhà, anh đã liền miệng kêu đói.
Cố Yên vứt quyển sách trên tay xuống rồi vào bếp nấu cơm cho anh ăn.
Lúc cô rửa bát, anh đứng tựa vào cửa bếp, được một lúc, anh lại mon men đến ôm chặt lấy cô.
“Hôm nay Tần Tang xin nghỉ việc rồi.” Cố Yên kể.
“Thế à?” Anh khẽ cắn vành tai cô, trả lời qua loa, bàn tay khó bảo lại luồn vào trong áo cô sờ soạng.
“Em cũng không muốn làm…”
“Ừ.” Anh cứng đờ người.
Cố Yên biết anh hiểu sai ý nên vội vàng giải thích: “Ý em không phải không muốn làm cái đó…mà là em muốn xin thôi việc.” Nói xong, cô xấu hổ cúi xuống rửa bát, sao hôm nay cô lại lỡ lời như thế được chứ, cái gì mà không phải không muốn “làm”.
Một tuần phải có đến bảy ngày anh ở lại nhà cô.
Có đêm, anh dậy đi vệ sinh, khung cửa thấp mà anh lại cao nên bị cộc đầu, nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy anh kêu đau, lại cười thầm.
“Dậy đi!” Nấu bữa sáng xong, anh gọi cô dậy.
“Ừm…ư…” Cố Yên với tay quàng vào cổ anh, để lộ làn da trắng nõn điểm xuyết những đốm hồng hồng, dấu vết của nụ hôn tối qua.
Anh cúi xuống tặng cô một nụ hôn thật nồng cháy. Càng hôn càng cảm thấy như bị kích thích, tay anh không quên thò vào áo cô thám hiểm. “Hôm nay không dậy được không em? Anh cũng không đi làm.” Lương Phi Phàm thì thào bên tai cô.
“Nhưng em có hẹn với Sang Sang rồi.” Cô vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, nói.
“Không đi được không?” Vừa nói bàn tay anh vừa lần lần xuống phía dưới.
“Không được!” Cố Yên ôm chăn lăn một vòng, khiến anh ôm hụt cô.
Lương Phi Phàm kéo chiếc chăn của cô về phía mình: “Bé con, ăn no rồi thì phủi tay hả?”
Cố Yên cố tránh bàn tay ma quái của anh, nhưng chỉ vài phút sau, anh đã ôm trọn cô dưới thân mình.
Sau khi đã “no nê”, Lương Phi Phàm mới chịu rời giường đi làm, trong khi Cố Yên vẫn cuộn chăn nằm một cách lười biếng.
Tính cách của Tần Tang, Cố Yên là người rõ nhất.
Ngày công ty mở tiệc, lão Chu phê bình bộ phận maketing có vài câu, lời đến tai Tần Tang, cô ấy liếc ánh mắt hằn học về phía lão Chu: “Cũng may, tôi đang tính từ chức đây. Các người ngồi đó mà uống nước lọc!”
Tần Tang xin thôi việc khiến lão Chu lạnh cả mặt, dù gì thì cô cũng là cấp dưới của lão, chẳng lẽ đùa một câu cũng không được sao?
Chị Trần đến khuyên giải, Tần Tang không thèm nghe ai. Cô ấy đẩy chiếc ghế ra, đứng dậy, tay tháo tấm thẻ cài trên áo vứt xuống bàn, giận dỗi nói: “Đơn xin thôi việc, hôm khác trợ lý của tôi sẽ mang tới, tôi đi đây."
Không biết lão Chu vô tình hay cố ý lôi mấy cô ra như gái câu khách lầu xanh, Cố Yên cũng thấy khó chịu, có điều tính cô vốn vô tư nên cũng không nghĩ tới việc cự lại như Tần Tang. Trong lòng Tần Tang chắc phải khó chịu lắm, đi đến đâu, làm cái gì, người ta cũng nhìn Tần Tang theo kiểu chỉ thông qua cô ấy mà ngưỡng mộ một người nào khác, đối với một cô gái kiêu kỳ như Tần Tang thì điều đó thật là khó chịu.
Cố Yên rất hiểu tâm trạng đó của Tần Tang. Mấy tháng nay, cô không còn sống dựa vào Lương Phi Phàm nữa nên cũng hiểu ra rất nhiều điều.
Tần Tang nghe nói Cố Yên cũng sắp thôi việc nên vui mừng lắm, liền hẹn cô đi dạo, mua sắm.
Từ ngày Tiểu Ly suýt bị làm hại ở quán bar, chồng cô ấy đã cấm không cho cô ấy ra ngoài. Cố Yên và Tần Tang đều hơi sợ anh chồng mặt mày cười nói nhưng bụng chứa dao găm của Tiểu Ly, nghĩ một lát, hai người họ đành thôi không rủ Tiểu Ly đi cùng.
“Bộ này thế nào?” Tần Tang hớn hở hởi ý kiến của Cố Yên, để chúc mừng cho sự tự do lần này nên đương nhiên phải ăn mặc sexy một chút.
“Ồ, bộ này cổ áo hơi cao.” Cố Yên thật thà nhận xét.
Thấy vậy, Tần Tang thay một bộ khác.
“Thế còn bộ này thì sao?”
Cố Yên thở dài: “Bộ này ư? Tang Tang, chắc mình phải gọi cả Kỷ Tứ đi cùng thôi, nếu không cậu nhất định bị người ta bắt đi mất.”
Tang Tang lại thay một chiếc váy màu trắng, rất thanh lịch và quyến rũ khiến hai mắt Cố Yên không muốn rời khỏi cô ấy.
“Ý hay đấy, kêu Kỷ Nam tới rồi chọn cho cô ấy một bộ luôn.” Tần Tang cười sung sướng.