Nở Rộ

Sẽ cưỡng bức em thêm một lần nữa?! Trái tim anh như vỡ tan, đau nhói.
Cố Yên, em tưởng lần đó anh không đau lòng sao?!
Hai người nhìn vào mắt nhau rất lâu, cuối cùng anh buông cô ra, không nói gì và lặng lẽ bước ra ngoài.
Tiếng đóng cửa cái “rầm”, Cố Yên tựa lưng vào sofa mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ cho đến khi bụng sôi lên, cô mới trở về với thực tại: “Thật đáng ghét, đã tự hứa với lòng lâu thế đến cơm cũng không nấu cho ăn.” Cố Yên oán giận mắng thầm.
Sau hôm đó, Lương Phi Phàm không trở về nhà cô nữa nhưng ngày nào cô cũng được nhìn thấy anh trên ti vi.
Báo chí và truyền hình liên tục đưa tin Lương Tổng hôm nay đi với cô diễn viên này, ngày mai đi với cô người mẫu nọ. Hôm qua, trên trang nhất các báo mạng còn giật tít: “Tổng giám đốc Lương thị sự nghiệp thành công, mỹ nữ vây quanh.”
“Tớ đã nói rồi mà, sao cậu vẫn bình chân như vại thế?” Tiểu Ly vừa múc kem từ ly của Cố Yên vừa đưa cho cô tờ báo. “Cậu xem đi, ngọc nữ Trần cướp người tình của cậu rồi đây này. Tớ vốn rất thích xem phim của cô ấy, giờ tớ không thèm tới rạp xem nữa, tớ sẽ chỉ mua đĩa lậu thôi.”
Tần Tang đang làm đồ ăn cũng sán lại ngó vào trang báo rồi trầm trồ: “Oa, đại ca thật phong độ. Chụp ảnh cùng mỹ nhân mà vẫn giữ được bộ mặt lạnh như tiền.”
Từ ngày Tần Tang thôi việc, cô mở một quán cà phê nhỏ, tự mình làm chủ, quán làm ăn cũng phát đạt. Cố Yên cũng hâm mộ cuộc sống của Tần Tang tự do, thích làm gì thì làm.
“Tần Tang, cậu nghĩ cách gì đi!” Tiểu Ly gõ gõ vào chiếc đĩa.
Tần Tang liếc mắt nhìn Cố Yên, cười cười, nói: “Hoàng đế còn không vội, thái giám sao phải vội chứ!”
Tiểu Ly tức giận: “Tần Tang cậu mới là thái giám!”
Tần Tang cũng lườm cô ta một cái: “An Tiểu Ly, da cậu bị ngứa hả?”
Tiểu Ly “hừm” một tiếng: “Đấy là tôi lo cho Cố Yên, cậu không lo sao?”
Tần Tang chỉ vào Cố Yên, nói với Tiểu Ly: “Cậu thấy không, cô ấy có giống người đang lo lắng không hả? Chỉ cần cô ấy ra tay thì bọn ruồi muỗi kia chẳng dám đậu vào đại ca nhà ta đâu. Chỉ cần anh muốn, em có thể làm bất cứ điều gì vì anh.” Tần Tang đưa ra câu kết, thấy câu nói có lý, cô liền rút điện thoại ra lưu lại.
Cố Yên đắc ý cười, cầm ly cà phê lên nói: “Tri kỷ, tớ mời cậu một ly!”
Tiểu Ly nhìn hai người câu qua câu lại không khỏi bực tức, hai con hồ ly dùng ngôn ngữ của chúng nói chuyện với nhau, mình nghe không hiểu.
Cố Yên cười, thôi được, đến gặp anh một chuyến vậy.
“Xin lỗi Cố tiểu thư! Lương tổng hôm nay rất bận, cô đợi một lát được không ạ?” Thư ký Lâm nói mà mồ hôi vã ra như tắm.
“Cô làm việc của cô đi!” Cố Yên không muốn gây khó dễ cho người thư ký trung thành này.
Thư ký Lâm cảm kích ngồi xuống chỗ của mình. Bao nhiêu năm ngồi ở cái ghế thư ký giám đốc này, cô hiểu được một điều: ông chủ có thể đắc tội, chứ Cố tiểu thư thì không được phép đắc tội. Cô không biết vì sao ông chủ của mình lại có những hành động như vậy, sống tới ngần này tuổi, kinh nghiệm dày dăn, cô biết ông chủ dù có muốn cũng không thể nào thoát khỏi năm ngón tay Phật pháp của Cố tiểu thư.
Cố Yên đứng dậy, chỉnh lại quần áo, soi ngương sửa sang lại lớp trang điểm, rồi tự mình đi đến mở cửa phòng tổng giám đốc.
Từ ngoài bước vào cô đã nổi da gà vì những tiếng bỡn cợt, tiếng phụ nữ ẽo ợt: “Phàm, anh hư quá!”
Cô dừng bước rồi “hừm” một tiếng.
“A…” Người phụ nữ lúc nãy “a” lên một tiếng khi nhìn thấy người lạ bước vào.
Lương Phi Phàm có vẻ tức giận khi có người làm hỏng cuộc vui của anh. Cố Yên nhìn anh, cúc ở ngực áo phanh ra, bàn tay Trần mỹ nữ bám lấy bờ ngực săn chắc của anh.
Lương Phi Phàm bình thản vuốt ve tấm lưng gần như trần trụi của cô ta, giọng tỉnh bơ: “Chẳng phải tôi đã nói là tôi đang bận sao?”
Cố Yên thầm thở dài, kiểu ăn nói như tuồng kịch thế này, anh có cần thiết phải diễn y như thật vậy không?
Được thôi, thích diễn thì bản cô nương đây cũng sẽ diễn cho các người xem.
Cô ném cho Lương Phi Phàm một cái nhìn sắc lẹm, rồi bước tới giơ năm móng vuốt cào vào tấm lưng nuột nà của cô ta: “Giờ cô có thể biến đi được rồi!”
Trần mỹ nữa ngước bộ mặt yếu đuối và đáng thương lên nhìn cô. Tối qua còn thuê cả chồng đĩa phim của cô ta về xem, nay nhìn thấy người thật, còn đẹp hơn cả trong phim.
“Phàm…” Cô ta nũng nịu áp mặt vào ngực Lương Phi Phàm hòng tìm sự che chở.
Lương Phi Phàm không lên tiếng, bàn tay vẫn vuốt ve tấm lưng trần kia, mắt theo dõi xem thái độ của Cố Yên thế nào.
Cố Yên gần như không chịu nổi nữa, cô nghĩ, lát nữa phải vứt cái ghế kia đi, sao nhìn họ lại ngứa mắt đến thế?
“Lương Phi Phàm, nếu không muốn tôi chặt mấy ngón tay đang làm bậy kia xuống thì hãy buông cô ta ra. Còn cô…Tuy tôi là fan hâm mộ của cô, nhưng không vì thế mà tôi bỏ qua cho cô đâu nhé! Trước khi bàn tay tôi hủy hoại nhan sắc của cô, cô hãy nhanh nhanh cút khỏi đây, chi phiếu ngày mai sẽ có người mang đến cho cô.” Sự nhẫn nại của Cố Yên sắp cạn rồi.
Vòng tay mỹ nữ kia ôm Phi Phàm càng thêm chặt hơn, mặt áp sát vào người anh, chỉ he hé mắt nhìn Cố Yên, cặp mắt như đang quan sát một màn kịch hay. Tình huống này, Trần mỹ nữ quá quen thuộc, quan trọng là xem thái độ người đàn ông thế nào thôi, không biết cô gái kia có thân phận thế nào, chỉ cần không có được sự sủng ái của Lương Phi Phàm thì cũng chẳng làm được gì. Trong một thời gian ngắn, cô ta đã đánh bại được bao nhiêu đối thủ đã tiếp cận với Lương Phi Phàm thì đương nhiên phải là người lắm mưu nhiều kế, thủ đoạn hơn người.
Nhưng Trần mỹ nữ không thế ngờ tới, bộ ngực cô đang dựa vào lại rung lên vì tiếng cười khoái trá.
Cố Yên lườm anh ta một cái, vẫn không hả giận, cô liền đi tới dùng gót giày nhọn đá anh một cái. Bị một cú trời giáng Lương Phi Phàm mặt mày nhăn nhó, đẩy cô gái đang ngồi trong lòng ra, nói một cách lịch sự: “Trần tiểu thư, chi phiếu ngày mai sẽ có người mang đến cho cô, tạm biệt.”
Chương 19
Trần mỹ nữ không hổ danh là diễn viên hạng A, Lương Phi Phàm mới đẩy nhẹ một cái, cô ta đã lùi lại, tay thu gom đồ đạc, hai mắt ướt sũng, nũng nịu nói: “Phàm…em không cần tiền của anh, em ở bên anh không phải vì tiền mà vì em yêu anh. Em… chỉ cần một câu nói của anh, anh đối với em… cho dù chỉ một chút thôi, có thật lòng với em không?”
“Xin lỗi!” Lương Phi Phàm vừa đóng cúc áo vừa trao cho cô nụ cười mê người.
Trần mỹ nữ cười đau đớn: “Không sao… Em cũng biết, người như anh không dễ gì chung tình tới một người con gái… Phàm, em chỉ hy vọng sau này anh sẽ nhớ đến em, người rất yêu anh, hãy nhớ rằng chúng ta từng có những phút giây vui vẻ bên nhau.” Vừa nói, nước mắt của mỹ nhân vừa không ngừng rơi.
Cố Yên lại một lần nữa nổi da gà, nhìn cảnh đôi tình nhân bịn rịn chia tay trong nước mắt, cô không kìm được cơn tức giận: “Lương Phi Phàm, tôi cảnh cáo anh, lập tức kêu cô ta biến khỏi đây ngay, ngay bây giờ, nếu không đừng trách tôi!”
Mỹ nhân kia mừng thầm vì Lương Phi Phàm đã nhìn thấy bộ dang đanh đá, chua ngoa của Cố tiểu thư, lần này chắc mẩm cô đã mất điểm trong mắt anh.
Lương Phi Phàm thở dài, anh đi đến ôm cô gái đang hậm hực tức giận kia, thậm chí anh chẳng thèm nhìn mỹ nữ kia một cái: “Trần tiểu thư, mời cô rời khỏi đây ngay, nếu không cô sẽ thấy tôi thảm hại thế nào đây.”
Mỹ nữ khép lại màn kịch bằng những bước đi nặng nề ra cửa.
Cố Yên đẩy mạnh anh ra nhưng vẫn không quên cấu vào tay anh một cái thật đau: “Giờ thì anh đã thấy mãn nguyện rồi chứ?” Cố Yên ngồi phịch xuống sofa.
“Ồ, anh không thể phủ nhận là anh rất thích nhìn thấy em nổi cơn ghen như thế này.” Lương Phi Phàm đi đến, giơ tay ra định ôm cô vào lòng.
“Cởi chiếc áo anh đang mặc trên người ra.” Cô ra lệnh cho anh.
“Quần cô ta cũng chạm vào rồi, có cần cởi nốt không?” Lương Phi Phàm dờ dờ trên chiếc thắt lưng.
“Cả sofa, nói tóm lại, tất cả những thứ cô ta động vào cũng phải thay hết cho tôi.” Cô lạnh lùng chỉ vào đồ dùng trong phòng và nói.
Lương Phi Phàm nở nụ cười rồi tiến lại gần, giơ tay định cởi chiếc áo cô đang mặc.
“Anh làm cái gì thế?”
“Anh giúp em cởi quần áo.”
“Không cần! Anh động đến cô ta, em chê anh bẩn!” Cố Yên vùng vằng giải thích.
“Lý do hay đấy, quần áo của em, Phương Diệc Thành cũng động vào rồi, anh cũng chê bẩn, em cũng phải cởi ra…” Tay cởi cúc, miệng kề sát tai cô, nói: “Em với anh cùng cởi, sau này chỉ có hai chúng ta thôi, được không?”
Cố Yên dùng sức đẩy anh ra: “Hôm đó không phải mặc cái áo này!”
Lương Phi Phàm rút tay lại, anh nhìn cô rất lâu, cảm thấy thân hình nhỏ bé, mềm mại của cô như đang co lại để né tránh anh.
“Nhưng anh vẫn cảm thấy toàn thân em đều có mùi của anh ta?”
Lương Phi Phàm hỏi cô bằng một giọng rất nghiêm túc, khác hẳn với thái độ nửa đùa nửa thật lúc nãy: “Quần áo anh cởi ra có thể không mặc lại, còn em thì sao? Sao có thể mặc đồ khác, còn mùi anh ta trên cơ thể em thì sao? Đến khi nào em mới có thể xóa được hình ảnh anh ta trong tim em? Chỉ vì một con đàn bà vô vị, em đã đòi thay toàn bộ phòng làm việc của anh. Em nằm dưới cơ thể anh, nhưng em lại nghĩ tới người đàn ông khác, anh có nên thay luôn cả em không hả?”
Lúc này, anh như biến thành một con người hoàn toàn khác, càng nói anh càng làm cô đau lòng.
Cố Yên như chết lặng, cô bỗng nhận ra một điều, cô tiến vào lúc này là sai lầm.
Lần này, anh không chỉ nóng giận một chút rồi thôi.
Lần này, cô không phải chỉ cần dỗ dành là anh sẽ quên đi mọi chuyện.
Lần này, anh hoàn toàn nghiêm túc.
Chỉ cần anh muốn, cô đều đáp ứng.
Anh muốn cô quên Phương Diệc Thành, mà thật sự cô cũng không muốn gặp lại anh ta, nhưng vấn đề không phải ở chỗ Phương Diệc Thành. Lương Phi Phàm không tin tưởng cô, chính vì không tin tưởng nên anh mới không có cảm giác an toàn, cho nên hết lần này đến lần khác anh nghi ngờ cô, hết lần này đến lần khác anh giày vò cô. Anh làm cô đau khổ.
Tần Tang nói đúng, chỉ cần anh muốn thì cô có thể đáp ứng thế mới gọi là tình yêu.
Nhưng Tần Tang à, cái anh ấy muốn là sự chiếm hữu trong tình yêu, cô nói xem, tôi phải làm thế nào đây?
“Lương Phi Phàm, anh không tự tin đến thế sao?”
“Ừ!” Lương Phi Phàm trả lời một cách dứt khoát. Cô chỉ biết im lặng.
“Cố Yên, anh vẫn giữ câu nói đó, nếu em không gặp lại anh ta nữa, anh sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nếu em không đồng ý, anh cũng sẽ không bao giờ cưỡng bức em thêm một lần nào nữa, tin anh đi, chuyện hôm đó, anh còn hối hận và đau khổ hơn em rất nhiều.” Lương Phi Phàm nghiêng mặt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. “Nếu như thời gian có thể quay lại, cho dù em có đi theo Phương Diệc Thành đi chăng nữa, anh cũng sẽ không làm… tổn thương em” Ánh mắt anh hiện rõ sự ân hận và cay đắng.
Nếu như có cơ hội làm lại, cho dù em có theo người đàn ông khác, anh cũng sẽ không làm tổn thương em.
“Anh không muốn ép buộc em, nếu như em không dám hứa với anh, chúng ta chia tay đi.”
Hai từ “chia tay” anh thốt ra mới nặng nhọc làm sao? Nói xong, anh đang day day hai bên thái dương, vẻ mệt mỏi.
Cuối cùng, anh cũng thấy mệt mỏi.
Cố Yên đứng thẳng người, nhìn vào mắt anh nói: “Lương Phi Phàm, giờ anh có tỉnh táo hay không?”
“Anh rất tỉnh táo.”
“Anh nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Ừ.”
Lương Phi Phàm bình tĩnh nói.
Lâu sau Cố Yên mới lên tiếng: “Thế thì cứ theo ý anh đi. Chúng ta chia tay.”
Lương Phi Phàm nhìn cô với ánh mắt tuyệt vọng, anh không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
“Đồ đạc của anh đang để nhà em, anh cho người tới lấy trong vòng một tuần, nếu không em sẽ vứt đi.” Ngừng một lát, cô cũng nói cũng bằng giọng nghiêm túc giống như anh: “Lần này anh đừng chơi trò tuyệt thực như lần trước, thật lố bịch.”
Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, bên trong vang lên những tiếng đồ đạc đổ rầm rầm, đến cánh cửa gỗ cũng phải rung lên vì tiếng động lớn. Cố Yên bước đi trong ánh mắt sợ hãi của Thư ký Lâm.
Lần này, không những bàn làm việc phải thay, mà đến sofa, giá sách cũng phải thay mới hết chứ chẳng chơi.
Vừa đi, Cố Yên vừa hậm hực, anh bày đặt ra đủ trò, nào là cặp với cô diễn viên này, bao cô người mẫu kia, nhưng có một điều cô biết rõ là anh sẽ không bao giờ thèm động vào họ, vậy mà vẫn cứ phải giả vờ đi đánh ghen, cứ như thế cô là mụ sư tử hà đông chính hiệu. Anh muốn nhìn thấy cô ghen, vậy cô sẽ ghen cho anh thấy, nhưng tại sao cứ bắt cô phải thề thốt, chẳng lẽ như thế mới chứng minh được tình yêu cô dành cho anh sao? Đã yêu nhau thì phải tin tưởng lẫn nhau, tại sao anh không thử tin cô lấy một lần? Tại sao cứ phải ép cô tới bước đường cùng này?
Anh cứ làm như cô là người không biết giận giữ là gì, anh đúng là loại đàn ông hẹp hòi!
Cố Yên còn chưa đi ra khỏi cửa của Lương thị, điện thoại bỗng rung lên.
“Đến bệnh viện ngay, cha ngất xỉu rồi.” Cố Minh Châu lạnh lùng thông báo, rồi cúp điện thoại.
Cố Yên cuống cuồng quay lại, nhờ lái xe của Lương thị chở tới bệnh viện bất chấp việc cô với ông chủ xe vừa cãi nhau kịch liệt trước đó.
Cố Bác Văn nằm trên giường bệnh, chiếc chăn mỏng đắp ngang ngực, nếu không để ý thấy hơi thở yếu ớt thì cứ ngỡ rằng đó là khúc gỗ khô. Mấy tháng qua, mái tóc đen chỉ điểm vài sội bạc mà nay đầu đã bạc trắng.
Cố Yên nhìn thấy vậy liền không kìm được nước mắt, gục đầu xuống giường, cô cất giọng gọi cha: “Cha…”
“Đã qua cơn nguy kịch, bác sĩ nói tạm thời không có vấn đề gì nữa.” Cố Minh Châu thấy em gái quá đau khổ, nên an ủi. “Có điều, Cố Yên này, từ nay về sau em phải tới thăm cha thường xuyên đấy nhé!”
“Chị, sao không nói với em sớm hơn?” Cố Yên nắm lấy bàn tay cha, lòng đau nhói. Ung thư gan giai đoạn cuối… Đang yên đang lành lại nhận được một tin dữ, ung thư gan giai đoạn cuối, sáu chữ thôi nhưng thật đáng sợ, thử hỏi cô không đau lòng sao được!
Vậy mà giờ cô mới biết.
“Thời gian gần đây, cha luôn phải hóa trị, sức khỏe cũng tạm ổn rồi. Cha biết chuyện em đã dọn ra ngoài sống, chắc sẽ có nhiều việc phải lo, cha sợ em biết chuyện sẽ lo lắng, nên ông dặn mọi người phải giấu em.” Cha mới uống thuốc nên sẽ ngủ lúc lâu nữa. Em đi tới chỗ bác sĩ hỏi xem phác đồ điều trị sắp tới của cha là gì. Tối chị sẽ tới, ban ngày em ở đây với cha.” Cố Minh Châu nheo đôi mắt nhìn bệnh án ở đầu giường.
Cố Yên đã quá quen thuộc với thái độ lạnh lùng của người chị cùng cha khác mẹ này. Sau khi cha rút khỏi thương trường, mọi hoạt động của công ty Vi Bác đều do một tay Cố Minh Châu gánh vác. Công ty làm ăn ngày càng thịnh vượng, nếu không có một cái đầu thông minh, thủ đoạn thì chắc công ty sẽ không có được như ngày hôm nay. Tính cách lạnh lùng gần như đã ăn vào máu của Cố Minh Châu.
Tiếng giày cao gót của Cố Minh Châu xa dần.
Cố Bác Vân hôn mê đã tám tiếng, cũng là tám tiếng Cố Yên ngồi túc trực bên giường bệnh, hai mắt đỏ hoe vì thương cha.
Mẹ cô là một họa sỹ, tính cách lạnh lùng và độc lập. Hễ có thời gian là lại đưa cô con gái nhỏ đi đây đó tìm cảm hứng sáng tác. Từ khi được đưa về Cố gia, Cố Yên mới thực sự có cảm giác ấm áp của một gia đình. Cố Bác Vân tuy nghiêm nghị nhưng lại rất hiền từ, ông rất yêu thương và chiều chuộng hai cô con gái. Trong mắt bọn trẻ, ông là một người cha vô cùng tuyệt vời. Còn Nguyễn Vô Song, bọn trẻ thường xuyên gọi bằng cái tên thân mật là dì Nguyễn thì hiền lành, dịu dàng, bà coi Cố Yên và Cố Minh Châu như hai cô con gái ruột, chăm sóc hết sức chu đáo, đến người có tính cách lạnh lùng như Cố Minh Châu cũng có lúc nhào vào lòng dì nũng nịu, hay kể cho dì nghe những chuyện thầm kín. Lúc Cố Yên và Phương Diệc Thành yêu nhau, Cố Bác Vân phát hiện ra đã không đồng ý, bởi ông muốn cô con gái rượu của mình có một cuộc sống bình lặng như bao cô gái khác, còn Phương Diệc Thành, anh quá thông minh, quá tài hoa và đĩnh đạc, nhưng trong lúc cô và anh đang say tình thì làm sao ông ngăn cản được, nên ông đành chấp nhận anh và âm thầm rèn giũa anh anh để sau này còn giao cơ nghiệp cho người con rể bất đắc dĩ này.
Nhưng cuộc đời khó nói trước, sau này, không ai có thể ngờ lại xảy ra cơ sự đó.
Chương 20
“Sao lại ngồi đây mà khóc thế?” Cố Bác Vân tỉnh lại, thấy con gái đang ngồi bên giường bệnh, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
“Cha!” Cố Yên vội lau nước mắt: “Cha thấy trong người thế nào?”
“Lẽ ra cha khỏe lắm, nhưng tỉnh dậy thấy con gái yêu đang khóc nên giờ thấy yếu đi rồi.” Cố Bác Vân cố chọc cười con gái.
Cố Yên nở nụ cười miễn cưỡng, cô nhẹ nhàng ôm lấy cha: “Cha, cha đừng bỏ con mà đi nhé! Lúc nãy cha nằm yên không nói câu nào làm con sợ lắm.”
Cố Bác Vân vỗ nhẹ vào lưng con gái, dịu dàng an ủi: “Con người ta ai cũng sẽ đến lúc phải chết thôi con ạ! Tiểu Yên, con phải mạnh mẽ lên, cha không thể đi theo con cả cuộc đời này được.”
Ai cũng biết cha mẹ sẽ không thể nào theo ta đến hết cuộc đời này. Con cái dù có hiểu đến mấy cũng không thể nào ở bên cha mẹ hằng ngày, hằng giờ, họ luôn luôn bận rộn, nào là học hành, nào là sự nghiệp, tình yêu, con cái…. Đến khi cha mẹ già, sắp rời bỏ ta mà đi thì hối hận cũng đã muộn. Sớm biết vậy chúng ta nên tranh thủ thời gian ở bên cha mẹ, đừng làm những việc khiến cha mẹ phải phiền lòng.
Con người ai cũng nghĩ được điều đó, nhưng nếu thời gian thật sự có quay trở lại, e rằng chúng ta vẫn có muôn ngàn lý do để không ở cạnh cha mẹ thân yêu.
Cố Yên nghe cha nói vậy, bất giác hối hận vô cùng, tiếng khóc mỗi lúc một to khiến bác sĩ, y tá ở phòng bên tưởng Cố Bác Vân có chuyện chẳng lành, liền tức tốc chạy sang. Cố Bác Vân vuốt tóc con gái: “Tiểu Yên, con đã lớn rồi mà, ngoan nào, đứng dậy đi, để cha nói chuyện với bác sĩ nào.”
Cố Minh Châu vừa bước vào cửa phòng đã thấy cảnh bác sĩ đứng chật phòng, cô em gái khóc đến thương tâm, cô hốt hoảng rẽ đám người nhào đến bên giường bệnh: “Cha!”
“Cha không sao!” Cố Bác Vân cười cười, xua tay: “Em gái con thương cha quá nên cứ khóc suốt.”
Cố Minh Châu thấy cha nói vậy liên thở phào nhẹ nhõm, đôi mày cau lại, lạnh lùng nói: “Cố Yên, đứng lên đi!”
Từ nhỏ Cố Yên đã rất sợ phong thái uy nghiêm của chị, cộng với lúc này có mặt bác sĩ nên cô thấy hơi ngại, vội vàng đứng sang một bên.
“Bác sĩ Vương, phiền bác sĩ khám lại cho cha tôi với. Tôi đã liên hệ được với bệnh viện Bắc Sơn rồi, nếu không có vấn đề gì thì sáng sớm mai tôi sẽ chuyển cha tôi sang bên đó.” Rồi cô quay sang cất giọng như ra lệnh nói với Cố Yên: “Cố Yên, ra đây với chị một lát.”
“Chị!” Cố Yên vẫn thút thít, ngoái lại nhìn cha.
“Khóc lóc có ích gì!” Cố Minh Châu phiền lòng khi thấy cô em gái yếu đuối liên tục khóc, nếu nước mắt có thể giải quyết được vấn đề thì Cố Minh Châu ta đây đã khóc chết đi sống lại lâu rồi. “Sáng sớm mai chị sẽ chuyển viện cho cha, điều kiện chữa trị ở bệnh viện Bắc Sơn rất tốt cho bệnh tình của cha lúc này, ngày kia… không, trưa ngày mai, mười hai giờ hai mươi phút, em đến công ty tìm chị, chị em mình ăn bữa trưa, chị có việc muốn bàn với em.” Cố Minh Châu sắp xếp công việc rất chuẩn xác.
Cố Yên ngoan ngoãn gật đầu.
“Giờ chị phải về công ty rồi.” Cố Minh Châu thu dọn cặp tài liệu rồi đi ra ngoài. Vừa tới cửa, cô quay lại nói với em gái: “Cố Yên, chuyện ngày mai chị sẽ nói rõ hơn với em, nhưng có câu này chị muốn nói với em, em hãy nhớ lấy, em là một phần của Cố gia, với Vi Bác. Đừng có vì mấy chuyện chẳng đâu vào đâu mà trở mặt với anh ta, làm như thế không có lợi cho Cố gia chút nào đâu, nhớ lấy.”
Cố Yên sửng sốt: “Chị, chị nói thế nghĩa là sao?”
“Em nghe không hiểu tiếng Trung hay sao mà còn hỏi chị?” Cố Minh Châu trừng mắt nhìn cô: “Tạm thời như thế đi, chị đi đây!”
Cố Yên lững thững quay về phòng bệnh với muôn vàn câu hỏi trong đầu, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện. Mở cửa ra, quả nhiên có khách tới thăm cha.
“Anh đến đây làm gì?”
Cố Yên lạnh lùng hỏi.
“Tiểu Yên!” Cố Bác Vân nghiêm mặt mắng con gái, tuy biết Lương Phi Phàm cực kỳ dung túng con gái ông, nhưng không vì thế mà ông cho phép con mình nói năng vô lễ với người trước mặt mình, ít ra cũng phải lịch sự một chút chứ!
Cố Yên bị cha mắng, liền lườm anh chàng đang nở nụ cười ngạo nghễ kia một cái.
Lương Phi Phàm đáp trả vẻ mặt hậm hực của cô bằng cái nhìn lạnh nhạt, rồi tiếp tục quay sang hỏi thăm Cố Bác Vân: “Hôm nay con mới nghe tin bác ốm, thất lễ quá! Cha con có dặn dò con là tìm bác sĩ tốt nhất để điều trị cho bác.”
Cố Bác Vân vốn là bạn tốt của cha. Nghe anh nói vậy, ông rất mừng, nhưng khi nhắc tới bệnh tình của mình, ông lại thở dài: “Với tình trạng sức khỏe thế này không biết có còn gặp lại anh Thiên thêm một lần nữa không.”
“Cha!” Cố Yên chau mày: “Cha đừng có nói như thế nữa!”
Lương Phi Phàm cũng vội an ủi: “Bác cứ yên tâm chữa bệnh, sáng nay con có gọi cho cha con, ông ấy nói rất nhớ bác, còn nói sẽ sắp xếp công việc về đây thăm bác.”
“Được rồi! Được rồi! Bác chưa đến nỗi yếu như thế đâu.” Cố Bác Vân xua xua tay: “Phi Phàm, chắc con cũng rất bận, quay về làm việc của con đi. Tiểu Yên, tiễn Phi Phàm giúp cha nhé!”
Cố Yên chỉ biết gật đầu vâng lời.
Từ phòng bệnh tới cổng bệnh viện phải đi qua một hành lang rất dài, hai người im lặng đi cạnh nhau, đầu óc cô rối bời, chiều nay, trong lúc tức giận cô đã nói chia tay, không biết anh có coi đó là thật không nhỉ? Anh đến đây thăm cha cô, phải chăng vì anh biết cô đang ở đây? Còn lời chị Minh Châu nói nữa chứ…
Đang mải suy nghĩ bỗng cô bị một bàn tay ấm áp kéo lại, cô vội vàng hất ra: “Buông tôi ra!”
Bên tai nghe tiếng “hừm” của Lương Phi Phàm: “Anh có ý tốt muốn nhắc nhở, dưới chân em có một con thiềm thử.”
Cố Yên nhảy dựng lên, miệng la hét ầm ĩ. Thiềm thử? Thiềm thử chẳng phải con cóc sao, lại còn lấy ngôn ngữ sách vở ra mà nói ở đây nữa chứ! Dưới ánh trăng sáng con cóc như đang ngước đôi mắt lên chào cô.
Mặt cô tái mét, không chần chừ, cô nhảy lên bám lấy Lương Phi Phàm.
Từ nhỏ cô đã rất sợ loài cóc với lớp da sần sùi, ở đây cây nhiều, lại là buổi tối, bước mấy bước lại có một con cóc nhảy ra, cứ như thế muốn vồ lấy chân người, thật là đáng sợ!
“Cố tiểu thư, cô có thể buông tôi ra được không? Cô ôm tôi thế này, người khác nhìn vào sẽ không hay.” Lương Phi Phàm bỡn cợt nói, hai tay buông thõng xuống rất quân tử nhưng cô vẫn cứ bám lấy người anh.
Cố Yên xấu hổ muốn chết khi thấy anh nói như vậy, nhưng thà thế còn hơn nhảy xuống đối diện với con vật đáng ghét kia, quả thật cô bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lương Phi Phàm vẫn giục cô: “Cố tiểu thư, cô định bám lấy tôi đến khi nào đây?”
Cố Yên phát hỏa, cái gì mà Cố tiểu thư chứ? Anh định chia tay cô ở đây phải không hả?
“Đưa em về phòng bệnh!” Cô vùi đầu vào cổ anh, nói, quả thực cô không có dũng khí để nhảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui