Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Trong đình mát, nữ nhân một thân hoàng y nhạt điểm tô những bông hoa nhí ngọc bích tươi mát, mái tóc đen huyền buông xõa chỉ cài một cây trâm ngọc trên đầu, bàn tay trắng nõn ngọc ngà nhẹ lướt trên dây cổ cầm rất uyển chuyển nghe thật êm tai, nàng ngồi đó cứ như một viên ngọc quý, vừa đẹp lại sáng lấp lánh khuyến người nam nhân vừa chỉ mới bước đến gần đình đã phải khựng lại mà không thể rời mắt được, dường như xung quanh mọi thứ điều là một mảnh trắng xóa, chỉ tồn tại duy nhất một mình nàng thật ra khi nghe tiếng đàn nhìn loáng thoáng bóng dáng quen thuộc là hắn biết là ai rồi, tuy chỉ tình cờ gặp tại đây hắn đã định rời đi nhưng hai tên thuộc hạ canh trước đình đã thấy hắn.

"Ngươi là ai?" Chúng quát lớn.

"Tham kiến...Thất...thất vương gia!" Hai tỳ nữ đứng bên cạnh đã tinh mắt hơn, kinh ngạc khi thấy hắn cũng nhanh hành lễ.

Nghe vậy hai tên thuộc hạ cũng chấp tay, cúi đầu cung kính " Tham kiến...Thất vương gia!"

Ly Quân Nhuẫn không trả lời, nữ nhân kia cũng dừng động tác đánh đàn lại mà xoay người, thấy hắn nàng cũng mở to mắt kinh ngạc.

"Thất vương gia...sao ngài lại ở đây?"

Ly Quân Nhuẫn đứng yên không tiến thêm bước nào nữa, giờ cũng chịu mở miệng " Ta chỉ tình cờ thôi! Không ngờ gặp Ngũ hoàng tẩu ở đây!"

"À...Cũng...cũng tình cờ thật" Túc vương phi cũng nhanh cúi mặt trong ấp úng.

Cái biểu hiện này chẳng khác gì ngày xưa, nữ nhân này mỗi lần gặp hắn điều e thẹn, hay ấp a ấp úng như vậy khi nói chuyện, hắn lại im lặng trầm mặc hồi lâu không phát ra lời nào nữa, bầu không khí đúng là làm người khác hít thở không thông nhất là hai tỳ nữ đứng đó chẳng dám ngẩn mặt, thấy vậy Túc vương phi cũng lấy hết can đảm mà nhìn hắn cắt đi sự tĩnh lặng kia.

"Nghe nói...mai Thất vương gia quay về

rồi!"

"Ừ!" Một tiếng ừ rồi lại im lặng.

Túc vương phi cũng chẳng biết nói gì nữa, trong lúc nàng thấy khó xử thì Ly Quân Nhuẫn lại lên tiếng "Ngũ hoàng tẩu vẫn sống tốt chứ?"

"Ừm...rất tốt!"

"Tốt là được! Ta nên rời đi rồi! Ngũ hoàng tẩu bảo trọng"

Ly Quân Nhuẫn xoay đầu định rời đi thì Túc vương đã đứng sau hắn với khuôn mặt hết sức trầm tĩnh.

"Tham kiến vương gia" Tỳ nữ đồng thanh.

Cũng giống như hai tên thuộc hạ, Túc vương phớt tay cho họ lui đi, cho đến khi còn lại ba người Túc vương vẫn cái thái độ đó mà mở lời.

"Không ngờ Thất đệ có hẹn cùng vương phi của bổn vương ở đây!"

Tuy lời nói chẳng có thái độ gì, nhưng người trong cuộc lại hiểu khá rõ ý của nó, ngay lập tức Túc vương phi đã đứng dậy, vội biện minh " Không...không phải vậy đâu, thiếp chỉ tình cờ gặp ngài ấy thôi!"

Khẽ nhếch môi nghe như chuyện nực cười, Túc vương bước qua Ly Quân Nhuẫn tiến đến bên Túc vương phi rồi đưa tay nâng càm nàng lên

"Ra trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp,

ngẫu nhiên như vậy?"

Nàng đã xanh mặt không biết phải giải thích thế nào, thì Ly Quân Nhuẫn đã lên tiếng:

"Trùng hợp thôi! Ngũ hoàng huynh đừng nghĩ

nhiều"

"Ha!ha lại là trùng hợp"

Túc vương chợt phá lên cười, ngay sau đó lại đổi sang một khuôn mặt giận dữ " Ly Quân Nhuẫn đệ còn xem ta là ngũ hoàng huynh của mình nữa không?"

Ly Quân Nhuẫn cũng xoay người lại phía Túc vương, vì bản thân không làm gì sai nên hắn cũng chẳng có gì phải sợ.

"Đệ đã nói rồi! Huynh tin hay không tùy huynh và đừng ghen tuông mù quáng rồi lại trút lên đầu hoàng tẩu"

"Còn bênh vực nhau như vậy! Đệ xem ta là tên ngốc sao? Ai đã hứa với ta sẽ không bao giờ gặp riêng Khuê nhi, vậy mới hôm trước gặp mặt hôm nay lại hẹn riêng nơi đây!"

Thấy Túc Vương đang nắm lấy y phục của Ly Quân Nhuẫn, Túc vương phi cũng hoảng hồn mà nhào đến nắm lấy tay Túc vương " Vương gia xin chàng đừng như vậy! Thiếp thật sự không có hẹn gặp Thất vương gia...hãy tin thiếp"

"Khốn kiếp! Buông ra!" Hất mạnh tay.

"A..." một tiếng la đau đớn vang lên đầu nàng đã đập mạnh vào cạnh bàn.

"Đinh Khuê" Ly Quân Nhuẫn hét lớn, nhanh đẩy Túc vương ra.

Khi hắn sắp chạm đến người nàng thì cũng khựng lại, hắn điên rồi! Đã bị hiểu lầm giờ lại làm mọi chuyện rắc rối hơn, và quả nhiên tiếng cười của Túc vương lại vang lên, trên khuôn mặt hắn còn kèm theo nổi bi thương.

"Đây là câu trả lời của đệ đó sao Ly Quân Nhuẫn!"

"Huynh nghe cho rõ đây! Đời này ngoài Cách nhi của đệ ra thì đệ sẽ chẳng bao giờ yêu thương nữ nhân nào khác nữa, cho nên chuyện trước kia đã là quá khứ, giờ nàng ấy là hoàng tẩu của đệ, đệ tuyệt đối không có suy nghĩ gì quá phận, nếu huynh còn nghi ngờ thì chúng ta tuyệt giao tại đây đi!"

Ly Quân Nhuẫn nói xong đã một mạch bỏ đi, Túc vương vẫn đứng như trời tròng, cho đến khi hắn nhìn lại đã thấy trán Túc vương phi đã chảy máu, hắn rất đau lòng muốn tiến đến bên nàng nhưng việc hôm nay lại làm hắn rất tức giận không thể bỏ qua được, xong hắn cũng quay đầu bỏ đi để nàng lại một mình trong đau đớn, Túc vương phi chỉ biết nhìn theo hình dáng hắn càng ngày càng xa mà nước mắt đã lăn dài.

Ở Đinh Nam này Ly Quân Nhuẫn cũng xây cho mình một phủ đệ riêng là nơi hắn nghĩ ngơi mỗi khi hắn đến đây.

Ly Chính Dương cũng vừa ra ngoài trở về, thấy lão thúc là một trưởng quản nơi đây hắn chẳng do dự mà lên tiếng hỏi về Thất hoàng thúc mình " Thất hoàng thúc vẫn chưa về sao?"

"Vương gia đã về và đang thưởng rượu ngoài đình uyển"

Nghe vậy Ly Chính Dương nhẹ nhíu mày nghi hoặc " Thưởng rượu ban ngày?"

"Vâng thưa điện hạ!"

Ly Chính Dương bỗng đưa ánh mắt kỳ quái nhìn lão thúc, làm ông ấy cũng không hiểu.

"Điện hạ...còn cần gì không?"

"Ta muốn biết, lão thúc ông đã ở đây bao lâu rồi?"

Lão thúc cũng thành thật " Từ khi nơi đây được xây dựng lão nô đã ở đây rồi thưa điện hạ, cũng khoảng năm năm rồi!"

"Vậy chắc cũng có rất nhiều người đến mà lão thúc gặp qua nhỉ!"

Thật ra Ly Chính Dương chỉ thuận miệng thôi cũng không muốn thăm dò gì, lão thúc lại đảo mắt như suy nghĩ rồi lại chấp tay cung kính.

"Lâu về trước chỉ có Diệp tiểu thư trưởng nữ của thái sử đại nhân thường lui đến thôi!"

Đưa tay lên càm suy nghĩ, về trưởng nữ của thái sử đại nhân kia, chợt mắt hắn mở lớn như đang kinh ngạc vô cùng.

"Trường nữ của thái sử đại nhân không phải là Ngũ hoàng thẩm của ta sao?"

Đáp đúng rồi, lão thúc cũng gật đầu xác nhận" Đúng thưa điện hạ!"

"Lúc trước Diệp tiểu thư và vương gia nhà ta một đôi uyên ương do trời định"

Đùng một cái, tai Ly Chính Dương như bị sét đánh, hắn thật không ngờ lại có chuyện như thế, giờ nhớ lại chuyện hôm trước Ly Chính Dương đã hiểu ra vẻ mặt khó coi của những người trong cuộc đó.

Tại đình uyển.

Tay Ly Quân Nhuẫn vẫn cứ rót rượu vào chung, hết chung này đến chung khác cứ thế mà rót và uống cạn, hắn hiếm khi uống rượu một mình mà uống đến say thì càng không chừ khi nào hắn có tâm sự và chỉ có một lần duy nhất trong đời hắn đã uống say đến nổi phải ngã bệnh nằm liệt giường suốt cả tháng trời, đó là cái ngày đại hôn của Ngũ hoàng huynh hắn.

"Thất hoàng thúc! Uống rượu một mình có gì vui, để Dương nhi uống với thúc" Ly Chính Dương ở đâu đã ngồi đối diện hắn.

Ly Quân Nhuẫn chẳng chút quan tâm, chỉ chú tâm vào rượu trên tay làm Ly Chính Dương cũng phải vò đầu bứt tóc chẳng biết làm thế nào mà ngồi đó đưa mắt nhìn hắn.

Đến một lâu bị xem là vô hình, hắn lại tự lẩm bẩm.

"Dù thúc có uống đến nằm liệt giường thì

cũng có ích gì đâu! Người ta cũng đã là

hoàng tẩu của thúc rồi"

Ly Quân Nhuẫn đã nghe thấy, hắn đưa cái nhìn chết chóc sang Ly Chính Dương, mặt hắn tối sầm, giọng phát ra đầy mùi giận dữ

" Ngươi nói cái gì?"

Muốn té ngửa Ly Chính Dương bật dậy trong sợ sệt " Thất...thất hoàng thúc nghe con giải thích, thật ra Dương nhi chỉ tình cờ biết qua miệng lão thúc thôi!"

"Lắm chuyện! người đâu đem lão thúc ra đánh ba mươi gậy cho bổn vương" quát lớn.

"Dạ vương gia"

Giật mình Ly Chính Dương không nghĩ Thất hoàng thúc mình lại phạt nặng vậy đối với ông lão thì như vậy chẳng khác nào trực tiếp giết chết, hắn vội ngăn lại.

"Thất hoàng thúc chờ đã, lỗi này là Dương nhi hỏi lão thúc, ông ấy chỉ theo lệnh mà trả lời thôi! Xin thúc nương tay"

"Câm miệng! Ngươi còn lắm chuyện bổn vương sẽ đánh luôn cả ngươi"

"Nhưng mà...Thất hoàng thúc..."

"Tăng thêm hai mươi gậy" Ly Chính Dương đã thành công chọc giận Ly Quân Nhuẫn.

Ly Chính Dương cứng người không dám hó hé gì nữa, hắn sợ hắn càng cầu xin thì Thất hoàng thúc mình lại càng tăng thêm hình phạt nhưng Ly Chính Dương nào biết lão thúc kia lại là một trong những thuộc hạ đắc lực của Ly Quân Nhuẫn, võ công cũng khá thâm hậu đừng nói là năm mươi gậy cho dù có thêm cũng không hề hám gì với ông ấy.

==============================

Tấn Quốc phủ Tam vương.

"Kẹo...ta...ta muốn kẹo!"

Vẻ mặt đầy cầu khuẩn, giọng thì lấp ba lấp bấp như tiểu hài lên ba, không sai đó là Nhị vương gia Tấn Thế Vân, phải chịu sống khoản đời thế này cũng một phần là do hắn tạo nên.

Ngồi trên ghế Tam vương gia Tấn Thanh Nham thì lại rất thích cái vẻ ngốc nghếch này của hắn, cầm lấy cây kẹo trên tay hắn đưa tới đưa lui dường như vẫn còn chưa chơi đủ.

"Nhị hoàng huynh thích kẹo như vậy thì phải làm sao?"

Tấn Thế Vân vẫn đưa bộ mặt ngây ngô ra, thật không hiểu Tấn Thanh Nham đang nói gì?

"Làm...sao? Ta muốn ăn kẹo...kẹo của ta"

Chợt Tấn Thế Vân nhào đến định giựt lấy thì đã bị Tấn Thanh Nham thẳng chân một đạp mà té nhào, mặt hắn khá là hả hê, miệng vẫn kéo cao " Không ngờ phải không Tấn Thế Vân, hôm nay lại để tên khốn nhà ngươi rơi vào tay ta"

Không những thế chân hắn còn đạp lên đầu Tấn Thế Vân làm Tấn Thế Vân đau đến chảy cả nước mắt " Đau...đau quá!"

Càng thống khổ thì Tấn Thanh Nham lại càng cảm thấy vui hơn, chân hắn lại tăng lực đạp

"Đau sao? Cầu xin ta đi Tấn Thế Vân"

Thế nhưng Tấn Thế Vân chẳng hiểu gì mà chỉ biết la đau mà thôi, chuyện này thật ra không phải một hai lần, mà từ khi Tấn Thế Vân thành kẻ ngốc tới nay đã luôn bị Tấn Thanh Nham ức hiếp, thường xuyên sai người đến đón hắn đến vương phủ chơi thật ra là để hành hạ, dẫm đạp Tấn Thế Vân dưới chân để trả thù lúc xưa hắn đã phải khép nép với Tấn Thế Vân thế nào.

"Vương gia! Có Tứ vương gia đến!"

Kinh ngạc Tấn Thanh Nham không ngờ Tấn Triệu đã trở về, thu chân lại, hắn nhẹ khom người đỡ Tấn Thế Vân dậy, đưa tay lau mặt lại cho hắn, còn không quên đưa kẹo.

"Nhị hoàng huynh, nhận lấy kẹo của huynh

này"

Nhận được kẹo Tấn Thế Vân nhẻn miệng cười như tiểu hài mà chuyện vừa rồi cũng như chưa từng phát sinh.

Cánh cửa lớn của phòng khách mở ra, Tấn Triệu hiên ngang bước vào, hắn cũng đã nhận ra hai nhân vật một đứng, một ngồi kia, Tấn Thế Vân ngồi ăn kẹo của mình, còn Tấn Thanh Nham thấy hắn đã nở nụ cười rạng ngời.

"Tứ đệ! Đệ lại về rồi!"

Tấn Triệu cũng không quên đáp lại bằng nụ cười giả tạo khác " Vừa về đệ đến chào hỏi Tam hoàng huynh trước, không ngờ Nhị hoàng huynh cũng ở đây!"

"Ta hay đón Nhị hoàng huynh đến đây chơi, tiểu Ngọc nhi nhà ta rất thích huynh ấy!"

Tấn Triệu theo Tấn Thanh Nham ngồi xuống ghế, tỳ nữ đã dâng trà đến, Tấn Triệu lại cười lạnh vì lời nói dối kia, Tấn Thanh Nham tưởng hắn không có ở Tấn quốc thì mọi chuyện hắn không hề biết ư!.

"Xem ra từ khi Nhị hoàng huynh biến thành tên ngốc tới giờ, Tam hoàng huynh đây là người lo lắng cho huynh ấy nhất"

Nghe có vẻ nhột tai, Tấn Thanh Nham lại bày ra bộ mặt u buồn "Chúng ta là huynh đệ mà, thấy Nhị hoàng huynh thế này ta cũng ái náy vì chẳng giúp gì được cho huynh ấy"

Vô thức tay Tấn Triệu dùng lực thì rắc một tiếng, chung trà trên tay hắn đã bể nát, làm Tấn Thanh Nham nhìn hắn đầy vẻ đề phòng.

"Tứ đệ! Đệ có bị bỏng không?" Hắn lo lắng.

Tấn Triệu thấy bản thân quá manh động, cũng nhanh lắc đầu cười qua loa" Đệ không sao!"

Tỳ nữ đã nhanh chạy đến thu dọn, thì đã bị Tấn Thanh Nham quát trong giận dữ.

"Các ngươi không muốn sống nữa, chung trà trong phủ sao dỡ dàng vỡ như vậy, nếu hôm nay làm bỏng Tứ vương gia thì các ngươi có chín cái mạng cũng không đủ chết đâu"

Bọn tỳ nữ run sợ vội quỳ xuống " Vương gia...tha mạng, bọn nô tỳ sẽ đi thay cái mới!"

"Người đâu đem bọn tỳ nữ này mỗi người đánh ba mươi gậy, cấm thực ba ngày"

Khi gia đinh đã tiến đến hai người giữ lấy một tỳ nữ, chưa kịp đưa đi thì đã nghe Tấn Triệu ngăn lại.

"Tam hoàng huynh chuyện cũng chẳng đến nổi nào, cấm thực chúng xem như răng đe đi hà tất phải dùng hình"

Để giữ hình tượng là một nam nhân ôn nhu, nhân từ nên Tấn Thanh Nham cũng chìu theo ý Tấn Triệu.

"Còn không mau tạ ơn Tứ vương gia!"

Bọn tỳ nữ đã được buông, nhanh quỳ xuống cúi đầu " Đa tạ Tứ vương gia"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui