Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

"Ngươi nói đã mất tích"

"Bẩm! Đúng thưa vương gia"

Nhẹ phớt tay cho thủ vệ lui bước, vẫn bộ dáng lười biếng, Nhị vương Tấn Thế Vân vẫn như đang nghĩ đến chuyện tốt gì khi đã kéo cong khóe môi, làm thị thiếp bên cạnh hắn cũng có chút lo lợ, vì hắn cười chưa chắc là đang vui.

"Đúng là lão thiên cũng muốn giúp ta mà!"

Nhẹ năng càm thị thiếp, làm nàng cũng đỏ mặt vì sự câu hồn mà hắn đem lại.

"Có thích gì không?"

"Dạ...không vương gia..."(lắp bắp)

"Đúng là khẩu thị tâm phi mà..."

Đã làm thị thiếp phải phí công lo sợ rồi, vì lần này là hắn đang vui thật.

============================

Tây quốc.

Tây Cẩn Triệt như muốn lục tung Tây quốc lên rồi nhưng vẫn không có một chút tin tức về nàng, làm hắn phải ăn ngủ không yên suốt nhiều ngày qua, và không chỉ có hắn mà còn những người khác nữa.

"Cách Nhi đã muốn trốn tránh thì trừ khi nàng chịu về, chứ muốn tìm là một việc không dễ"

Giọng Tác Thác Nghiêm có vẻ mỏi mệt, Vương Thúc Lang vẫn ngồi đấy mà tâm trí như đang ở nơi đâu, nhìn hắn tiều tụy thấy rõ.


"Khụ!khụ! Nương tử! Giờ nàng ở nơi đâu?"

"Thời gian còn lại là bao lâu?"

Liếc sang Vương Thúc Lang đang ho sặc sụa kia, Ly Quân Nhuẫn cũng lên tiếng trong lo lắng.

"Ít nhất... Là ba tháng"

Bầu không khí lại chìm trong im lặng, sự thương tâm lo lắng đã lên đến cực độ, từ khi biết chất độc đã ngấm sâu, bọn hắn đã cố âm thầm mà tìm cách, không để nàng phải lo, vậy mà giờ đây khi biết sự thật nàng lại bỏ bọn hắn mà đi, để bọn hắn cứ lo lắng trong vô vọng mà tìm nàng.

"Về Ly quốc đi! Ta nghĩ nương tử đã về Ly quốc rồi"

Vân Thẩm Sư đã lên tiếng khi tự giờ im lặng, như nghe đúng là có khả năng, những ánh kia đã dao động, mặt dường như đã có thêm hi vọng, nhưng cũng có hoài nghi.

"Sao ngươi biết?"( Tây Cẩn Triệt cũng lên tiếng hỏi)

"Linh cảm thôi! nơi an toàn nhất không phải là nơi đáng nghi nhất sao?"

"Được! Mai lập tức về Ly quốc, dù sao thì cũng phải thử"

Theo lời nói Ly Quân Nhuẫn đã đứng bật dậy mà rời đi, bỏ lại những người còn lại vẫn không chút nhúc nhích, đến khi hai thân ảnh khác bước vào.

"Sư phụ! người vẫn chưa dùng thuốc này!"

Đường Đường trên tay đã bưng thuốc đến, vẻ mặt đầy lo lắng, khi thấy vi sư của mình đã tiều tụy rất nhiều trong những ngày qua.

"Con để đó đi, ta sẽ uống sau"

Vương Thúc Lang nhanh từ chối, nhưng ai kia đã làm ra bộ mặt đầy trách móc.

"Sư phụ! người thân là thần y, bản thân cũng hiểu bệnh của mình mà! cớ sao lại không dùng thuốc kia chứ"

Vương Thúc Lang vẫn từ tốn.

"Chính vì ta là đại phu nên cơ thể ta thế nào! ta hiểu rõ nhất"

Một màn làm Vân Thẩm Sư cũng khẽ nhếch môi đầy ý tứ, nhấp nhấp chung trà, hắn cũng lên tiếng.

"Ngươi mau khỏe lại thì hơn, đường về Ly quốc không phải là ngắn, đường để đến khi tìm được Cách Nhi, thì lại làm nàng phải bận tâm vì ngươi"

Dường như có động lực, tay Vương Thúc Lang đã đưa đế, nhận lấy chén thuốc, làm Đường Đường cũng gật gù thán phục.

"Đúng là chỉ có sư nương mới dẫn được sư phụ thôi!"

"Thẩm Sư! đừng vội nói người khác, A Nhuyễn thấy chàng cũng tiều tụy không ít đâu, A Nhuyễn đã hầm một ít nhân sâm cho chàng bồi bổ đây!"

"Đúng là tốt phước thật!, ta vào hoàng cung đây! mọi người cũng chuẩn bị mai lên đường đi"

Tây Cẩn Triệt cũng đứng lên rời đi, tuy chỉ là một lời, chẳng chút châm biếm nhưng đối với Vân Thẩm Sư thì lại nghĩ nhiều hơn, hắn biết nàng vẫn rất yêu hắn, nhưng hắn thì lại không, tình yêu ấy đã bị vừa sâu vào nhiều năm trước rồi, và cho đến khi Cách Nhi xuất hiện thì nó như đã chôn vào quên lãng của thời gian, dù bây giờ nàng vẫn còn sống sờ sờ ra đấy nhưng hắn vẫn không thể nào mà đáp trả tình yêu ấy được nữa, kiếp này ngoại trừ nương tử hắn ra, hắn sẽ không chấp nhận bất cứ người nào nữa cả.


"Thẩm Sư?"

"Ừ! để ta"(đã vươn tay nhận lấy)

==============================================

Hoàng cung.

"Đệ muốn đến Ly quốc?"

Hoàng đế lập lại lời Tây Cẩn Triệt, vẫn điệu bộ cung kính, Tây Cẩn Triệt xác định.

"Bẩm đúng! Thần đệ muốn đến Ly quốc tìm người, mặc dù khả năng không cao, nhưng vẫn không thể chờ đợi được"

Hoàng đế thật không ngờ, người đệ này của mình lại si tình như vậy mặc dù biết độc kia làm nàng trở nên xấu xí và có khả năng sẽ không sống được nữa, nhưng đệ đệ của hắn vẫn cam tâm tình nguyện mà tìm kiếm.

"Cẩn Triệt! Ta không muốn xen vào chuyện của đệ, với ta Mạc ái khanh cũng như gia quyến trong nhà, ta cũng mong là đệ tìm được nàng ta, nhưng nếu..."

Hoàng đế chợt dừng lại giữa chừng, làm Cẩn Triệt cũng phải đưa mắt mà nhìn.

"Ta nói nếu thôi! Đệ cũng biết Mục quốc vốn thâm tình lâu năm, nay muốn đưa Trường Mệnh công chúa sang cầu thân, ta không thể thu vào hậu cung của mình nữa, giờ ngoài đệ ra không ai thích hợp, đệ hiểu ta mà phải không?"

Tây Cẩn Triệt im lặng, hắn thừa hiểu đây là liên hôn vì lợi ích đất nước, hắn thân là hoàng đệ của hoàng đế lại là vương gia của một nước, nên việc lấy lợi ích nước nhà lên làm trọng là lẽ đương nhiên.

"Thần đệ sẽ tìm được nàng"

Ánh mắt kiên định, làm hoàng đế cũng phải lắc đầu trào thua, những gì muốn nói đã nói ra rồi, giờ có tìm được người hay không lại là chuyện khác.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm"

Chẳng mấy ngạc nhiên khi hoàng hậu Thất Sắc bước vào.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng"


"Miễn lễ"

"Tạ hoàng thượng"

Nhẹ đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh hoàng đế, hoàng hậu cũng nhanh đánh ánh mắt sang người đối diện.

"Thần đệ xin lui trước còn nhiều chuyện phải xử lý trước khi lên đường nữa"

Tây Cẩn Triệt vội đứng lên, nhưng Thất Sắc cũng đã nhanh miệng.

"Nhị vương gia! Đệ lại lên đường?"

"Đúng vậy thưa hoàng hậu nương nương"

"Là chuyện gì sao?"

"Cẩn Triệt muốn đến Ly quốc tìm Mạc ái khanh"

Nghe hoàng đế nói vậy, mặt Thất Sắc có chút biến, nhưng cũng nhanh thu lại.

"Vậy sao! Nhị vương gia thật chung tình"

"Thần đệ xin phép"

Không muốn quan tâm, Tây Cẩn Triệt lại cúi người lần nữa, sau đó đã xảy bước rời đi.

Sự lạnh lẽo cùng oán hận đã hiện lên, nhưng Thất Sắc đâu biết, biểu hiện của nàng bây giờ đã được hoàng đế thu vào mắt, hắn không nói lời nào và cũng không ai hiểu được là hắn đang nghĩ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận