Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Sau chuyện vừa xảy ra, giờ Cẩn Triệt lại im lặng mà không nói một lời, chuyện xảy ra vừa rồi cũng xem như chưa từng có, ta cũng không hé môi chỉ chú tâm mà quan sát con người đang hướng mắt vào sách trên tay mình kia, thật chất chàng mắt để vào sách đó nhưng ta biết rõ tâm trí chàng không để ở đó, thời gian còn lại cũng chẳng nhiều, nếu chàng cứ tiếp tục ngang bướng thế thì không phải chẳng thay đổi được gì hay sao? Đợi tìm được Thúc Lang có lẽ ta sẽ nói với chàng ấy chuyện này, may ra chàng sẽ tin ta mà mở lòng cùng ta hơn.

"Tướng quân có biết mục đích thật sự của chuyến đi lần này không?"

Chấm dứt sự im tĩnh kia là chàng đã mở lời nhưng mắt vẫn không nhìn đến ta.

"Không biết!"

"Mục đích đi xem xét chỉ là cái cớ thôi, nếu tình quá nghiêm trọng, chỉ còn cách giết sạch không để bệnh lây lan thêm nữa"

Chấn động, ta không nghĩ hoàng thượng lại hạ thủ không lưu tình như vậy.

"Họ cũng là người, sao có thể giết trong khi vẫn còn thở kia chứ?"

"Không còn cách! An nguy của nước nhà không thể xem nhẹ"

"Mạc tướng đã gặp qua bệnh đó ở Ly quốc rồi! Lúc đó Thúc Lang đã chữa khỏi cho họ, sẽ không đến nỗi nghiêm trọng thế đâu!"

"Người đâu? Hắn không đến đây sao?"

Câu hỏi của Cẩn Triệt cũng là nỗi lo lắng trong lòng ta, nhẹ rũ mắt ta cũng thành thật.

"Trên đường chàng ấy đến đây tìm ta thì đã mất tích rồi!"

"Mất tích?"

Giờ chàng đã buông sách mà nhìn ta, có lẽ biết ta đang lo lắng cho Thúc Lang nên chàng cũng bắt sang chuyện khác.

"Trời cũng sụp tối rồi! Có lẽ nên xuống xe tìm chỗ nghĩ ngơi"

Xe ngựa cũng dừng lại trước một khách điếm ven đường, thấy chàng đã bước xuống ta cũng bước theo, thấy Thiên Ý cùng Dạ Ý cũng đã thu hết tư trang mà đi đến bên ta, bọn ta còn định theo Cẩn Triệt vào trong thì tiểu nhị bên trong đã chạy ra.

"Thật ngại quá các vị khách quan! Khách điếm của chúng tôi đã được bao chọn nên không tiếp thêm các vị được"

"Vậy gần đây còn khách điếm nào không?" Một thị vệ của Cẩn Triệt đã lên tiếng hỏi"

"Cái này...cách đây trăm dặm chắc có" gãy đầu khó xử.

"Trăm dặm? Ngươi đang đùa hả?" Thị vệ đã lớn giọng.

"Thật...vậy thưa khách quan"lúng túng.

"Chúng ta đi thôi!"

Có lẽ không muốn làm khó người khác nên Cẩn Triệt đã ra lệnh để rời đi, thế mà vừa quay đầu thì ngay lập tức đã nghe tiếng người giữ lại.

"Vương gia công chúa đang đợi người!"

Một tỳ nữ đã cung kính trước Cẩn Triệt, ta cũng thừa hiểu là ai, không ngờ Mục Trường Mệnh lại ở đây, ta còn nghĩ nàng ta đang ở Mục quốc để chuẩn bị cho việc xuất giá như lúc trước chứ! Nhìn lại người đứng cạnh ta, phải nói bây giờ lãnh khí cũng có thể dọa chết người, ngay lập tức đã lớn giọng.

"Chúng ta đi"

"Nhị vương gia sao lại lạnh lùng với bổn công chúa như vậy!"

Mục Trường Mệnh đã xuất hiện ở cửa, trước mắt ta là nữ nhân dung mạo khuynh thành, tóc xỏa dài được cài với trâm ngọc, làm da trắng cùng đôi môi hồng nhuận, thêm bộ y phục đỏ rực mà nàng ta đang bận trên người càng làm nàng ta trở nên nổi bật, giờ nàng ta về thân nữ nhi quả là không ai có thể sánh bằng, nữ nhân động nhân tâm thế này mà Cẩn Triệt chẳng chút động tâm sao?.

"Ra Mạc tướng quân cũng ở đây sao?"

Ánh mắt nhìn dò xét đã nhìn sang ta.

"Sao công chúa cũng ở đây? Vùng này gần Phủ Lục, công chúa không sợ bị nhiễm bệnh?"

"Chính vì không sợ mới đến đây đấy! Ta nghe Nhị vương gia đến đó nên cũng muốn đi cùng chàng ấy!"

"Công chúa tốt nhất nên về Mục quốc đi"

Cẩn Triệt đã lạnh giọng đuổi người, Mục Trường Mệnh sắc mặt đã khó coi.

"Ta không về! Chúng ta vào trong nói chuyện đi, nếu chàng không vào, ta không biết sẽ nói những gì trước mặt hoàng đế Tây quốc và phụ hoàng ta đâu!"

Liên hôn là đều tốt, nhưng chỉ có một bên tình nguyện thì chẳng khác nào tìm mồ chôn thân, Mục Trường Mệnh không ngu ngốc, dù biết rõ nhưng nàng ta lại cố tình như thế! Thà để bản thân chịu thiệt chứ không muốn buông tha Cẩn Triệt, đây chính là hại mình hại người, ta nhớ khi Cẩn Triệt qua đời, nàng ta không biết là thương tâm hay do hôn sự không thành mà dẫn đến mất đi sự tôn nghiêm nên đã không chịu xuất giá nữa.

" Tùy công chúa!"

Khi Cẩn Triệt bước đi được vài bước ta thấy Mục Trường Mệnh đã tức đến nổi sắp giết người thì bước chân ấy cũng dừng lại.

Một lúc sau.

"Tướng quân! Chúng ta không vào trong sao?"

Giật mình vì giọng Thiên Ý, nhìn lại giờ chỉ còn ta và hai em ấy, dù biết Mục Trường Mệnh không hoan nghênh nhưng ta cũng chẳng muốn ngũ ngoài trời.

"Vào thôi!"

Bên ngoài.

Từ trong bóng tối hai thân ảnh cũng xuất hiện, đó cũng chẳng phải ai xa là là Mị Nhân cùng Khích Thương.

"Thiệt tình! Giờ này đáng lẽ ta phải nằm trên giường mà hưởng thụ nam nhân chứ không phải canh chừng như cẩu thế này!" Mị Nhân mặt đã nhăn nhó mà phàn nàn.

Khích Thương vẫn im lặng, mắt vẫn nhìn về phía khách điếm bên trong, làm Mị Nhân cảm thấy thiệt khổ sở khi phải nói chuyện với tên này.

"Ngươi có nghe ta nói không đấy?"

"Ai?" Khích Thương lớn giọng, kiếm cũng được rút trong phòng thủ.

Ngay lập tức từ trên cây hai thân ảnh một nam, một nữ cũng hạ xuống.

"Đừng manh động quá!Không phải cũng cùng mục đích cả sao!"

Nam nhân gọi Thổ Nhĩ đã mở lời, Khích Thương cùng Mị Nhân cũng hiểu rõ dụng ý.

"Là người của Tác Thác Nghiêm?"

Câu nói vừa như xác thực vừa như hỏi của Mị Nhân làm hai người kia cũng không phủ nhận.

"Nói năng cẩn trọng! Chủ nhân ta thá để loại vô danh tiểu tốt như ngươi gọi tên"nữ nhân tên A Tả đã lên tiếng.

Mị Nhân chẳng chút để tâm, giọng vẫn thản nhiên.

"Vậy thì sao? Hắn là chủ nhân ngươi, chứ liên quan gì bọn ta hả?"

"Hừ! Đồ tiện nhân này!"

Ngay tức khắc A Tả đã lau tới với nộ khí đầy người, nhưng không để nàng ta được ý, Mị Nhân đã đỡ lại.

=====================

Vừa lim dim mắt, ta cảm thấy gì đó không đúng! Quả nhiên khi mở mắt ra thì Huyết Dạ đã nằm ngay bên cạnh từ bao giờ.

"Sao...sao chàng ở đây hả?"

Ai kia khẽ mở mắt, ngáp một cái, giọng khá là lười biếng.

"Ta ngủ bên nương tử ta thì có gì lạ sao?

Thiệt dọa người, tưởng chàng ấy không theo, ai ngờ.

"Ai...ai là nương tử chàng chứ?"

"Tất nhiên là nàng rồi! Sao vậy? Khó ngủ sao?"

Với cái biểu đắc ý đó thật làm ta không thể làm gì hay ngăn cản được chàng, chàng là tướng công ta và cũng là phụ thân của các hài tử ta sau này.

"Sát Huyết Dạ! Chàng tự trọng chút đi!"

Bàn tay ấy đã ôm chặt người ta đến không thở nổi

"Sao ta phải tự trọng với nương tử của mìmh chứ?" Mặt đã đầy ý cười.

"Sát Huyết Dạ! Ta muốn ngủ, chàng ra ngoài đi"

"Vậy cùng ngủ, sao ta phải ra ngoài?"

Sao giờ chàng ấy vô sỉ như vậy, rõ bây giờ chưa thành thân, vậy mà chàng ấy còn cố tình như vậy.

" Sát Huyết Dạ!"

"Nương tử! Nàng ngủ rồi ư?"

Là giọng Thác Nghiêm, ta thật không ngờ chàng ấy cũng theo ta đến đây, nhìn lại Huyết Dạ đã thể hiện sự không vui, ta cũng hết cách, giờ Thác Nghiêm mới danh chính ngôn thuận là tướng công ta, còn Huyết Dạ thì lại không.

"Chưa! Chàng vào đi"

Khi cửa được mở, Thác Nghiêm bước vào nhưng khi thấy Huyết Dạ đang nằm trên giường thì mặt chàng đã chuyển đen.

"Sao ngươi ở đây hả?"

"Ta thích ngủ ở đâu cũng cần ngươi quản sao?" Ngáp.

"Quản! Ngươi lấy tư cách gì mà nằm trên giường nàng? Ngươi không những vô sỉ mà ngay đạo lý làm người cũng thua tiểu hài ba tuổi"

"Tiểu tử ngươi dám..."

Mắt thấy Huyết Dạ đã lau xuống, nhanh tay ta cũng kịp nắm ý phục chàng lại.

"Được rồi mà! Nếu các chàng còn nháo nữa thì ra ngoài hết cho ta"

Thấy ta đã không vui ra mặt, hai nam nhân không nhịn cũng phải nhịn, Thác Nghiêm luôn là người hiểu lý lẽ nhất, lần này thật cũng không thể trách chàng ấy nhưng cũng không thể đuổi Huyết Dạ nên chỉ còn cách.

" Cả hai chàng cùng ở lại đi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui