Bữa tối hôm đó Thư Vân phạt Tịch Thư đứng úp mặt vào góc tường, không được ăn cơm mặc cho trên bàn toàn những món yêu thích của tiểu tử ấy.
Ôn Quýnh là khách nên không bị trách phạt, tuy nhiên vì thấy một phần lỗi từ bản thân nên cô nương ấy nhất quyết ra đứng úp mặt vào tường cùng Tịch Thư, ngoài ra còn lén giấu mấy món ăn vào bát và mang cho Tịch Thư.
"Thư Thư đệ, ta mang bánh đùi gà nướng và sườn xào chua ngọt cho đệ này.
Ăn nhanh lên kẻo bị cha đệ nhìn thấy." - Vừa nói mắt vừa láo liên nhìn ngang nhìn dọc, đầu xoay ngang xoay ngửa hấp ta hấp tấp như quân ăn trộm, một tay tay run run đưa bát cơm sang bên cạnh, một tay lấy tà áo đỏ rực che che chắn chắn.
"Đa tạ, Quýnh tỷ." - Tịch Thư cũng làm bộ dạng y hệt, đầu nhấp nhô liên tục rồi đón lấy bát, thân hình nhỏ bé nhanh thoăn thoắt chui vào sau tay áo của tỷ tỷ rồi ăn ngon lành đống đồ ăn.
Do ăn quá nhanh mà hai má phúng phính dính đầy nước sốt và cơm trắng, ăn no xong còn cười toe toét và tỏ ra kẻ ở thế thượng so với hai người đang ngồi ở bàn ăn ở đằng xa kia: "Hai kẻ kia đúng là ngốc nghếch, tưởng rằng có thể phạt được ta sao.
Không có mùa xuân đó đâu vì ta có một tỷ tỷ tốt bảo vệ mà."
Ôn Quýnh cười hí hí rồi đồng thuận: "Đúng rồi đúng rồi."
Hoàng Kỳ và Thư Vân nhìn thấy bộ dạng của hai kẻ đó chỉ biết bịt miệng cười, vờ như không biết gì.
Dùng xong bữa, Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh tự biết ý tứ mà xắn tay áo lên dọn bát dọn đũa, tuy nhiên Thư Vân chỉ nói rằng: "Hai người cứ để đấy, sẽ có người dọn."
Nhưng cả cái phủ trống trơn chỉ có bốn người họ thì ai sẽ dọn? Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh vừa nghi hoặc nhìn nhau một cái thì bát đĩa trên bàn đã biến mất.
Hai người chỉ nuốt nước bọt ực một cái.
Có lẽ là ánh nhìn ái ngại, thương cảm của hai kẻ dù võ công cao cường nhưng đều sợ ma.
Sáng hôm sau Hoàng Kỳ trò chuyện với Thư Vân về đồng tử trận đồ nổi danh gần đây, bày tỏ ý muốn được đích thân chứng kiến:
"Thư Vân cốc chủ, huynh chắc hẳn nghe danh trận đồ nổi danh thời gian gần đây ở vùng này? Huynh có biết chính xác nó xảy ra ở đâu không?"
"Không hẳn, nhưng ta nghĩ chỉ cần xuống núi, hỏi han xung quanh ắt sẽ tìm được manh mối."
"Vậy có thể hôm nay ta sẽ lên đường xuất phát.
Ta biết rằng một người theo chính đạo như huynh, ắt muốn biết kẻ nào dám gây ra thứ chuyện đồi bạn đến vậy ở lãnh giới của mình chứ, đúng không?"
Thư Vân chỉ trầm mặc, nhấp một ngụm trà, ánh mắt ánh lên một tia rung động khó nói.
Đầu giờ chiều tất cả đều xuống núi tiến về ngôi làng gần đó.
Khi thấy mọi người kính cẩn chào Thư Vân, Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh đều cảm thấy người này thân thế quả không tầm thường, riêng Ôn Quýnh đã sẵn có thiện cảm nay càng thêm nhiều phần ngưỡng mộ.
Hoàng Kỳ không kìm được tính hiếu kì, bèn hỏi Thư Vân:
"Cốc chủ, huynh nhất hô bách nặc*, ai ai cũng kính cẩn gọi một tiếng tiên nhân, thân thế của huynh thật sự là gì vậy?"
*"Nhất hô bách nặc, chưởng trước sanh sát chi quyền" , :Một người hô, trăm người dạ.
Hình dung quyền thế lớn, có nhiều tùy tùng.
"Haha.
Chẳng qua là ta có biểu diễn mấy phép vặt vãnh của tiên gia để giúp đỡ dân chúng.
May mắn được mọi người ưu ái gọi như vậy."
Trấn nhỏ này có một đặc điểm rất lạ, nói là trấn nhưng nhà nào cũng mái ngói tường gạch kiên cố, đặc biệt ngoài cổng sẽ treo những vật trang trí cách điệu từ hình mãng xà rất tinh xảo, có lẽ đây là cách mọi người bày tỏ lòng thành kính đến người đã che chở cho mình.
Tuy nhiên khi dạo một vòng hỏi han Hoàng Kỳ nhận ra mọi người trong trấn này hầu như không ai đi ra ngoài, không biết thế giới xung quanh đang diễn ra như thế nào.
Ở đây hầu như không có phân bậc cao thấp, mỗi người làm việc của mình sống trong hòa thuận.
Đồng tiền ở đây cũng khác biệt hoàn toàn so với phần còn lại của Nã giới, ở đây người ta tiêu những thẻ bài bằng một bạc, có khắc một con rắn uốn lượn trên một nhành đào, ở giữa là số mệnh giá, cho nên tiền Hư Vô đưa cho Hoàng Kỳ giờ cũng vô dụng.
Bất quá nhờ đi cùng Thư Vân, mọi thứ đều miễn phí, không phải quá lo lắng về chuyện tiền bạc.
Tuy nhiên hôm nay, trấn này phảng phất những tiếng oán khóc gần xa, không khí ảm đạm mệt mỏi.
Thư Vân đến sạp kẹo hồ lô yêu thích của Tịch Thư.
Ông lão bán hàng nhìn thấy cốc chủ, kính cẩn cúi mình hành lễ:
"Nghênh đón tiên nhân, liệu hôm nay người vẫn mua hàng giống như mọi khi chứ ạ?"
Thư Vân quay về phía Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh hỏi:
"Hai người muốn ăn gì?"
Hai người kia nghiêng đầu bất ngờ, ở một sạp kẹo hồ lô thì đương nhiên chỉ có thể ăn kẹo hồ lô rồi, còn có gì khác nữa? Ông lão bán hàng tinh ý, biết rằng hai người này là người từ vùng khác tới, bèn niềm nở giới thiệu hàng:
"Ở đây kẹo hồ lô của lão có rất nhiều vị khác nhau.
Có viên lão tẩm tinh dầu hoa hồng, hoa anh đào, bọc bột trà mạn, hoặc nhân xí muội, có viên lão trang trí giống hình dưa hấu và còn rất nhiều loại khác" - Ông lấy từ trong sạp ra một khay kẹo đủ màu sắc, những viên dưa hấu bên ngoài màu xanh, bên trong màu đỏ, thơm ngào ngạt bắt mắt.
"Như tiên nhân đây rất thích ăn vị hoa anh đào còn Tịch Thư thiếu chủ lại thích vị xí muội.
Hai vị đây cứ xem hàng mẫu ở đây rồi nói với lão."
"Cho ta vị bạc hà" - Ôn Quýnh sốt sắng nói.
"Cho ta vị dâu rừng." - Hoàng Kỳ nói.
"Ta như thường lệ." - Thư Vân ôn nhu nói.
Nhận được kẹo trên tay, ba người Hoàng Kỳ, Ôn Quýnh, Tịch Thư hí ha hí hửng cười cười nói nói ăn kẹo ngon lành.
Hoàng Kỳ sực nhớ ra mình còn chính sự cần hỏi, liền quay ra phía ông lão bán kẹo:
"Thúc thúc, sao trấn này xa gần đều là tiếng khóc nỉ non.
Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đó là tiếng khóc của gia đình những đứa trẻ xấu số bị mất tích trong thảm cảnh gần đây." - Ông lão thở dài thườn thượt, chợt nhận ra điều gì đó, giọng khẩn trương - "Chư vị tiên nhân ở đây là đến giúp bọn ta, có đúng không? Cầu các vị giúp chúng ta tìm ra kẻ thủ ác, để oan hồn các tiểu hài tử cũng yên lòng nơi chín suối.
Xin các vị!".
Ông chấp tay, khom người trước Thư Vân, giọng điệu vô cùng khẩn thiết, khiến bọn họ thương cảm tột độ.
"Lão nhân gia, xin người an tâm! Chúng ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn yêu ma tác oai tác quái!" - Hoàng Kỳ khẩu khí đầy nhiệt thành, đi đến đỡ ông lão.
Cái vị này trong mắt lão đúng là có phong thái tiên gia, đĩnh đạc oai phong, khiến ông thêm vạn phần tin tưởng.
"Ông có biết gia đình nạn nhân nào ở gần đây nhất không?" - Thư Vân ôn tồn hỏi.
"Mọi người cứ đi thẳng vào sâu ngõ đằng kia rồi rẽ trái." - Ông lão đưa tay ra chỉ đường - "Cứ vào đến nơi mọi người sẽ biết là nhà nào thôi."
"Đa tạ.
Cáo từ." -Hoàng Kỳ cùng Ôn Quýnh hành lễ với ông.
Đi vào con ngõ nhỏ mới thấm thía được lời ông lão bán kẹo.
Tiếng khóc cứ to dần to dần, nghe nỉ non sầu thảm, thanh nhịp lên cao xuống thấp bất thường, tựa như những móng vuốt cào vào một miếng kim loại, hết mực đau tai buốt óc.
Đến căn nhà ở cuối đường, cửa mở toang hoang còn có thể nghe rõ tiếng một cụ ông yếu ớt khuyên ngăn:
"Bà nó đừng khóc nữa, bà đã khóc đã bảy ngày bảy đêm rồi.
Con nó...đã đi rồi...chúng ta cũng không làm gì được nữa."
"Tôi với ông...khó khăn lắm mới có một mụn con,...tại sao một đứa trẻ năm tuổi lại phải chịu cảnh chết không toàn thây, không những không toàn thây mà lại còn mất cả đầu.
Ông nói đi! Ông nói đi!" - cụ bà gào thét thảm thiết
"Thư Vân tiên nhân đã nói đứa con này dù được ban phước cho chúng ta...nhưng sẽ yểu mệnh,...chúng ta không thể chống lại thiên ý được."
Hoàng Kỳ và Ôn Quýnh nhìn nhau bằng ánh mắt ái ngại, Thư Vân lãnh đạm gõ ba gõ lên tấm gỗ.
Hai người đang giằng xé trong căn phòng hướng mắt về âm thanh ấy, nhận ra tà áo trắng tựa mây, tiếng khóc im bặt, bà lão lấy tay lau đi nước mắt dàn dụa, cả hai người kính cẩn vái chào Thư Vân.
"Hai người không cần hành lễ với ta." - Thư Vân ân cần đỡ hai người dậy, giọng nói ôn tồn bảo ban.
"Thư Vân tiên nhân đại xá đến tận đây,...là trời xanh có mắt thương chúng dân...nên bọn tiểu nhân mới được ngài che chở,....mong ngài từ bi hỷ xả tìm ra kẻ ác làm ra việc lần này...Lão biết nhờ người ban phước cho được mụn con này đã là quá phận rồi, nhưng mà...."-Cụ bà ấm ức khóc nức lên - "Nhưng hài tử không tội tình gì mà phải chết như vậy." - Bà lão tuyệt vọng quỳ xuống chân Thư Vân.
"Lão phu nhân, ta sẽ cố gắng hết sức." - Thư Vân đặt tay lên vai bà lão bày tỏ ý muốn trấn an.
Xưa nay người ta ngưỡng mộ Thư Vân không phải chỉ vì vẻ tiên khí đạo mạo mà bởi người dù quyền cao đức trọng nhưng không giữ khoảng cách với quần chúng.
Tín vọng cao là tín vọng gần.
Cả buổi chiều đằng đẵng trôi qua, tất thảy chỉ là những oán hận khóc than và những gửi gắm đến vị bạch y tiên nhân.
Hoàng Kỳ có hỏi làm thế nào để đến được trận đồ ấy thì được một người mẹ đơn thân đưa cho một tấm bản đồ, đánh dấu chỉ dẫn cẩn thận.
Ngoài ra, Ôn Quýnh còn có thắc mắc sao mọi người không mang xác những đứa trẻ kia về để làm đám tang.
Tuy nhiên ai cũng chỉ trả lời rằng trận đồ đó rất ma quái, bất khả xâm phạm, không ai có thể bước vào nổi, tựa như có một bức tường dày trong suốt bao bọc xung quanh, đã thử nhiều cách tuy nhiên đều không có tác dụng gì.
Bởi vậy, người ta mới chỉ biết khóc than, cầu mong đến thần tiên có thể ra tay giúp đỡ.
Khi phát hiện ra trận đồ thì Thư Vân cốc chủ lại đang đi hái linh dược ở một vùng khác nên không thể nhanh chóng chạy đến báo tin cho ngài.
Nếu không đụng phải Hoàng Kỳ thì chắc Thư Vân còn lang thang thêm một vài ngày nữa trong sơn cùng rừng rậm thêm vài ngày nữa.
Cả dọc đường đi đến trận, Hoàng Kỳ im ắng đến lạ thường.
Ôn Quýnh mới thắc mắc:
"Không biết Hoàng công thử đang có vướng bận gì?"
"Nãy giờ chúng ta đã đi thăm 12 gia đình khác nhau.
Gia cảnh mỗi nhà một kiểu, hầu như chẳng có điểm chung gì cả.
Ta còn hỏi đến ngày sinh tháng đẻ của những đứa trẻ này mà cũng chẳng thấy có điểm chung gì, độ tuổi còn khác nhau, lớn bé đều có..."
"Có lẽ kẻ gϊếŧ người chỉ chọn nạn nhân theo cảm hứng,...có nhiều kẻ cũng như vậy." - Giọng Ôn Quýnh lạc đi.
"Cũng có thể,...nhưng đã là trận đồ thì không thể quá tùy hứng." - Rồi Hoàng Kỳ lầm bẩm gì đó - "Tháng 1, giờ tí; tháng 5 giờ sửu; tháng 12 giờ ngọ; tháng 10 giờ thân,...".
Chợt có gì như lóe lên trong đầu y, Hoàng Kỳ thốt lên: "A! Ta biết rồi."
"Điều gì vậy?" - Ôn Quýnh nghi hoặc nhìn Hoàng Kỳ
"Tất cả những đứa trẻ này đều có điểm chung là sinh vào giờ phạm Quan Sát."
"Công tử nó nói thêm được không?" - Ôn Quýnh vẫn chưa hiểu đó là gì cho lắm.
"Nhìn chung đây là giờ cấm kị, sinh ra trong giờ này không chết yểu thì cũng sống một đời loanh quanh vào tù ra tội, bệnh hoạn triền miên.
Là giờ tối kỵ trong tử vi học."
Hoàng Kỳ vừa dứt lời thì hai người phía trước họ dừng bước, Thư Vân dơ tay ra hiệu cho Hoàng Kỳ dừng lại.
Mấy người bọn họ đã tới nơi.
Quả đúng trăm nghe không bằng một thấy, nghe qua lời kể đã thấy trận đồ này kinh hoàng một thì cảnh tượng trước mắt còn kinh hoàng gấp vạn lần.
Hoàng Kỳ run run chỉ tay lên đếm, đúng 12 đứa trẻ cắm vào những chiếc cọc kim loại xếp thành hình tròn trong một trận đồ được vẽ bằng máu đỏ đã khô cứng trên nền đất còn ám hơi sương tạo nên một đạo đàn.
Trên ngực dán những lá quang bùa đỏ chói viết những ký tự ngoằn ngoèo khó hiểu, tay vắt chéo đặt trên ngực.
Mỗi đứa trẻ bị gϊếŧ theo nhiều cách man rợ khác nhau.
Đứa hốc mắt trống rỗng sâu hoắm, đứa đầu bị cạo sạch, rạch một đường, đứa đã mất cả mười ngón tay hai bàn tay, đứa thì mất cả bàn chân, và còn nhiều bộ phận khác bị tháo rời.
Từng bộ phận được xếp ngay ngắn vào giữa trận đồ thành một hàng dọc.
Đứa lớn nhất ở đây khoảng tầm ngoài mười hai tuổi còn đứa nhỏ nhất mới khoảng một tuổi, hẵng còn bụ bẫm.
Xác không có dấu hiệu bị phân hủy, da thịt vẫn hồng hào tựa như được bảo quản bởi một nguồn sinh lực vô hình.
Ôn Quýnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy mặt không còn một giọt máu, lấy tay che mắt Tịch Thư ở dưới chân.
Kẻ nào làm ra việc này, quả thật còn ác hơn cả súc sinh.
Ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu Hoàng Kỳ là án xảy ra ở Diệp Vô Ảnh gia trang cách đây không lâu, tuy nhiên việc này còn kinh khủng hơn nhiều lần.
Quả đúng rằng không thể bước vào vòng tròn đỏ huyết này, Hoàng Kỳ dốc hết sức bình sinh lao vào, thậm chí còn dùng đến bảo kiếm nhưng hoàn toàn vô dụng.
Thư Vân vẫn giữ sắc mặt không đổi, đĩnh đạc dơ tay áo lên, nói Hoàng Kỳ hãy đi theo sau, bước qua như không có gì xảy ra, khiến những người còn lại đều kinh ngạc.
Có lẽ pháp lực của người này phải cao hơn kẻ tạo ra kết giới rất nhiều lần mới có thể phá hủy nó nhẹ nhàng tựa như lông hồng.
Hoàng Kỳ dặn dò Ôn Quýnh dẫn tịch thư ra chỗ khác, cảnh tượng này không thích hợp để hai người chứng kiến.
Ôn Quýnh gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng tình rồi lôi Tịch Thư đi.
Thư Vân đứng giữa đạo đàn hỏi Hoàng Kỳ ở bên cạnh:
"Ngươi nghĩ sao?"
"Quá ác độc.
Nhưng,...cũng rất kỳ công.
Qua vòng kết giới kia ta nghĩ rằng kẻ tạo ra thứ này chắc chắn là một đại ma đầu đáng dè chừng."
"..."
"Có điều..." - Hoàng Kỳ ngập ngừng.
"Điều gì?"-Thư Vân hỏi.
"Ta cảm giác như ở đây đang thiếu một điều gì đó."
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Kết giới bên ngoài và huyết đồ này là hai thứ riêng biệt.
Huyết đồ này chưa có linh lực chảy qua, về cơ bản ở đây chỉ là một đống mực bằng máu, chưa có tác dụng gì cả." - Hoàng Kỳ rất quả quyết - "Ngoài ra giữa trung tâm này có biểu tượng khác biệt hơn so với bùa được gắn trên người những đứa trẻ còn lại.
Cho thấy đây không phải một chỗ bình thường, có lẽ có mục đích nào đó đặc biệt hơn.
Một vật tế khác đặc biệt hơn thì sao?"
"Ngươi có vẻ rất tinh ý trong chuyện này."
"Cốc chủ quá khen.
Với những chuyện quỷ dị, ta thường có hứng thú đặc biệt một chút.
Để làm ra thứ này cũng thật sự kỳ công.
Không hiểu kẻ đó có động cơ gì mà có thể làm ra thứ này."
"Có những người hành xử chỉ vì cảm tính, không hẳn là mục đích rõ ràng gì cả."
"Những kẻ như vậy thường rất khó lùng ra.
Tự như phải nắm bất sự vô thường mà chẳng có chút manh mối nào cả,"
"Đúng vậy"-Thư Vân đồng tình.
"Cốc chủ, không ngờ có kẻ dám vượt mặt người mà tạo ra một thứ đáng kinh tởm như vật tại Thất Sơn Địa.
Người chắc hẳn phải phật ý lắm."
"Có thể nói là như vậy." - Thư Vân chắp tay ra phía sau rồi quay lưng về phía Hoàng Kỳ.