Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới


Thành Nam đông chí, nắng vẫn rực rỡ chiếu xuyên qua các tầng mây lãng đãng, thanh không mát lành.

Tuy nhiên hôm nay lại có một hiện tượng lạ, bầu trời xuất hiện một đám mây tím đổ mưa xuống, chọn Lịch Nhãn làm chính tâm mà lan tỏa như một tán ô, che phủ độc tòa nhà gỗ đỏ ấy.

Mưa cứ rả rích rả rích nhưng khi chạm xuống đến mặt đất, các hạt mưa biến mất không một vết tích, nền đất khô ráo lạ thường.

Dân chúng hiếu kì túm vào xem rồi trầm trồ khen ngợi, rỉ tai nhau đây có lẽ là thần phép thiên ban.

Hư Vô đứng nhìn cửa sổ, ngờ ngợ cảnh này vừa lạ vừa quen, gợi nhớ về một mẩu thần thoại mình đã đọc được hồi nhỏ nhắc tới một vị tiểu tiên rất thích mưa, thường ban phát những cơn mưa ngẫu nhiên trong nhân gian, duy chỉ có đám mây tím có nghĩa rằng vị thần tiên đó đang rất buồn, rất rất buồn.

Ôn Quýnh bị Hư Vô phạt dọn dẹp đống đổ nát ở lầu 7 do cô gây ra mặc cho Ôn Thịnh một mực ngăn cản.

Đường đường là một vị nữ hiệp đứng đầu một thị phần Sương Phi, ngày thường oai phong uy vũ, khí chất lẫm liệt mà giờ hông thì nhét khăn, tay thì cầm chổi xể đã cùn, uể uể oải oải quét qua quét lại.

Miệng thì rủa xả bản thân chẳng hiểu sao lúc đánh nhau cứ phải bá đạo quá làm gì, đúng là cái tay hại cái thân.

Nói là dọn dẹp nhưng Ôn Quýnh chỉ quơ quơ tứ chi rồi nghĩ vẩn vơ.

Nên một cái chạm tay không biết từ đâu tới khiến cô thót tim, giật bắn mình, nhảy dựng lên rồi nhanh tay rút con dao từ trong giày ra chĩa về phía kẻ thù.

"Kẻ nào dám dọa ta?" - Ôn Quýnh vừa hỏi mà ngữ điệu như muốn mắng chết người ta.
"Cô không thể bình thường một chút được à?" - Hóa ra là thiếu niên họ Vương, mặt mũi nhăn nhó, hay tai dơ lên hàm ý đầu hàng.
Ôn Quýnh ngay lập tức rút dao về, khúm núm cúi đầu xin lỗi, chẳng hiểu chân tay loạng quạng thế nào mà dẫm vào cái chổi, ngã dúi dụi rồi lại tự mình lồm cồm bò dậy.
"Công tử...sao người lại lên đây?"
"Thì phòng ta ở trên này mà?"
Ôn Quýnh vỗ vỗ trán: "Ừ nhỉ? Tiểu nữ quên mất.

Cơ mà sao tự dưng công tử lại quấn khăn trên đầu thế kia? Nhìn giống mấy bà thím tạp dịch ghê." - Ôn Quýnh nhận xét rất tự nhiên, chẳng nể nang gì, ôm bụng cười.
"Hừ.

Để dọn đống này chứ sao."
"Ấy! Công tử không cần động tay động chân đâu! Việc này cứ để tiểu nữ..."
Nhưng người kia chẳng đoái hoài gì đến lời can ngăn ấy, chỉ tập trung vào việc lau dọn.

Rồi Ôn Quýnh cũng lẳng lặng quay lưng lại làm phần việc của mình.

Dù cảm kích nhưng cũng không biết phải diễn đạt thành lời như thế nào.
Hư Vô nói chuyện với Ôn Thịnh về căn phòng còn lại ở lầu sáu.

Hóa ra phòng này không phải là phòng trống, dù đã có chủ nhưng mấy ngày nay không thấy mấy vị khách quan trong phòng ra ngoài lần nào, đến trọ cùng buổi sáng với mấy cô nương thiệt mạng, sau có vài canh giờ.

Chỉ gọi mang lên điểm tâm lên khoảng hai lần.
"Nếu ta nhớ không nhầm thì hệ thống thang của các ngươi dùng Gương Ảnh để nhớ nhân dạng.

Hai người ấy có dùng huy hiệu hay gia huy nào đặc biệt hay không?" - Hư Vô gợi ý
Ôn Thịnh sai một người làm mang cho hắn một thứ gì đấy.

Một lúc sau người ấy quay lại, khệ nệ bên một quyển sách dày cả chục phân rồi đặt xuống bàn.


Hắn áng chừng rồi lật đến những trang sách gần cuối, lầm bầm tính toán một hồi, mặt nghiêm nghị dò từ dòng chữ, rồi hắn bất chợt cau mày, mặt biết sắc nhẹ.

"Tiểu thư, người có nhận ra biểu tượng này không?"
Hắn chỉ tay vào biểu tượng Nghê cưỡi mây đỏ huyết dụ.

Hư Vô có thoáng giật mình:
"Đây là, gia huy của Gia Định Mạnh thị mà.

Đây là ấn của căn phòng trống đó ư?"
"Không sai.

Ta còn ghi chép rõ ràng thời gian ở đây.

Ngay phía trên là ấn Vũ Linh Sơn của cô nương kia, thuộc về một miếu thờ thần quan rất nổi tiếng ở Đông Doanh."
Vừa lúc này Vương Bác và Ôn Quýnh đi xuống tới nơi, cô nương áo đỏ hớn hở khoe với chủ tử: "Tiểu thư.

Vương công tử và tiểu nữ đã dọn xong, sạch bong sáng loảng cả lầu rồi.

Tuyệt đối không thấy cả một vết bụi."
Hư Vô mỉm cười nhẹ, bày tỏ ý hài lòng, tuy nhiên ánh mắt vẫn chẳng có chút đổi khác: "Cảm phiền Vương thiếu đã giúp thuộc hạ của ta.

Có vài điều ta muốn hỏi, sao đệ lại nhảy khỏi cửa sổ của mình đêm hôm trước? Chẳng phải hành động ấy có hơi đáng ngờ sao?"
"Haizzzzz.

Đêm hôm ấy ta không ngủ được nên mở cửa sổ ra hóng mát, bỗng nhiên có một tiếng hét thất thanh của nữ nhân.

Ta vừa ngó đầu xuống nhìn một cái thì thấy hai hắc y nhân, một kẻ dáng dấp khá giống vị công tử này này." Rồi y chỉ tay về phía Hoàng Kỳ đang thưởng trà khiến hắn đến sặc cả nước trà vừa mới đưa vào họng, rồi lại tiếp lời: "Còn một cao lớn, lúi húi trèo ra ngoài cửa sổ.

Hạng như vậy chắc chắn không tốt lành gì, nên ta mới truy theo bọn chúng.

Tuy nhiên chỉ giao chiến được vài đường bọn chúng lại dở thủ đoạn tung hỏa mù biến mất nên ta chẳng truy đuổi theo làm gì.

May là cũng đánh trọng thương được một tên.

À mà cô nương ở phòng đó sao rồi?"
Bầu không khí bỗng trùng xuống tựa như có một quả tạ giáng xuống.

Nghĩ đến cảnh tượng ba nữ nhân bị gϊếŧ quả không đẹp đã gì cho can.

Một lúc chỉ có Ôn Quýnh đáp lại, phá vỡ bầu không căng thẳng ấy:
"Ba nữ tử trong căn phòng đó...bị ám sát rồi."
"Vậy ư..." - Vương Bác dù chưa nhìn thấy dung mạo của họ nhưng một lần hắn đã nghe được một giọng ca trong như bạch hà, thanh tựa gió xuân từ khung cửa sổ ấy.

Bởi vậy cũng có đôi phần thương tiếc và tự trách bản thân nếu hành động nhanh hơn một chút, có lẽ tình hình đã đổi khác.
Nhưng thật ra cũng không thể trách hắn được, tiếng hét mà hắn nghe thấy chẳng qua là nữ hầu bước vào, bị gϊếŧ để diệt khẩu, hệ thống cách âm của Lịch Nhãn quá tốt, cho nên hắn có muốn cũng không thể hành động sớm hơn được.

Chẳng biết là nhân tính hay thiên tính mà nơi này thất sự rất thích hợp để gây án.


"Ngươi có thể dẫn ta lên căn phòng của hai kẻ đó không, chắn hẳn có khóa dự phòng?"
"Vâng.

Mời tiểu thư đi theo tại hạ."
-------
Khi mở cửa phòng ra, thứ gây ấn tượng đầu tiên chính là khay đồ ăn đã ôi thiu bốc mùi khắp căn phòng khiến mặt mũi ai nấy cũng nhăn nhó, chỉ trừ Hư Vô, không hề biến sắc.

Ngoài ra còn có đồ đạc tứ tung bừa bộn, quần áo mỗi thứ một chỗ.

Nhưng chỉ là mấy bộ y phục vải nâu bình thường, không có gì đặc biệt.

"Khách điếm này đúng là chỉ cần có tiền là ở sao cũng được." - Ôn Quýnh vừa bịt mũi vừa nhận xét.

- "Cơ mà khách bỏ đi thế này rồi thì ai trả tiền cho huynh hả Ôn Thịnh?"
"Muội yên tâm, tất nhiên là những kẻ không rõ lai lịch thì ta sẽ thu tiền trước.

Và thu giá đắt hơn rồi." - Mắt hắn sáng rực mùi tiền
"Chí phải chí phải!"
"Mọi người tìm xem bọn chúng còn để lại dấu vết gì ở đây không?" - Hư Vô hạ lệnh
Sau một hồi lật từng kẽ hở vách tường trong phòng, có lẽ hai kẻ đó cũng đã tính toán cẩn thận nên chẳng để lại nhiều dấu vết gì.

Ngoài ra Hư Vô chỉ tìm thấy một bình ngọc chứa một loại bột đỏ.

Thiết nghĩ rằng loại bột này chắc chắn không hề tầm thường cho nên cô cẩn trọng cất vào trong túi để mang về Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ, nhờ các vị trưởng lão giám định.

Mặc cho Hoàng Kỳ gợi ý để hắn nhìn qua thử, Hư Vô không muốn động đến tính nguyên vẹn của mẫu vật, với lại không muốn Hoàng Kỳ vướng bận mấy chuyện ngoài thiên hạ nhiều để nhanh chóng trở về diện kiến phụ mẫu nên cô thẳng thừng từ chối.
Điều làm đau đầu Hư Vô nhị tiểu thư nhất hiện nay là có nên thẳng thắn nói việc này với Cường Bích Tôn hay không.

Nếu hỏi thẳng lại chẳng khác nào gán cho Mạnh Thị một tội danh kinh thiên động địa.

Nhưng mọi bằng chứng đều chỉ về phía họ, lẽ nào lại không hỏi.

Có lẽ vẫn nên áng binh bất động một thời gian, hoặc gặp trực tiếp với Cường Bích, có lẽ Mạnh Thị đang gặp vấn đề về nội bộ mà người ngoài không hay biết.

Nhìn chung cô muốn giữ hòa khí giữa hai đại thế gia.

Mạnh Thị xưa nay nổi tiếng cao ngạo, ngang ngược, chắc chắn sẽ phản ứng dữ dội trước sự vụ này.
Mọi chuyện cũng được lo liệu hòm hòm nên Ôn Quýnh xin Hư Vô ra ngoài để thăm thú xung quanh
"Tiểu thư, tiểu thư, hôm nay là rằm, ở Thành Nam sẽ treo đèn lồng hình ô khắp nơi đó tiểu thư, chúng ta ra ngoài xem đi.

Ở mãi trong khách điếm ảm đạm này chắc hẳn người cũng thấy ngột ngạt mà phải không?"
Ôn Thịnh đứng từ xa đang tính toán lại sổ sách nghe thấy từ "khách điếm" và "ngột ngạt" liền nhướng đầu ra nói quạu một câu: "Ai dám bảo khách điếm của ta ngột ngạt!"
Ôn Quýnh gãi đầu cười hề hề: "Ý muội không phải như vậy, nhưng ít ra tiểu thư cũng nên ra ngoài một lần chứ."
Ôn Thịnh ngay lập tức rụt đầu về
Hư Vô phẩy tay lắc đầu: "Ngươi cứ đi đi trước đi."
Hoàng Kỳ thấy Hư Vô quá đỗi tham công tiếc việc, liền gạt hết đống giấy tờ bút nghiêng của a tỷ sang một bên:

"Tỷ cũng nên ra ngoài một chút đi.

Đệ cũng nghe nói hội rằm ở Thành Nam rất mỹ lệ, ai cũng nên đi ít nhất một lần trong đời."
"Thư chiếu của ta..." – Hư Vô với tay đòi lại đống giấy tờ dài ngoằng của mình
"Thư chiếu đợi được." – Hoàng Kỳ rướn mày cong môi cười rồi niệm chú hóa hết đống giấy tờ bút nghiêng kia vào trong túi càn khôn.
Vậy là Hư Vô đã bị ép đi ra ngoài thành công.
Vừa hay Vương Bác từ đâu xuất hiện, mồm đang nhai một quả chuối, ngơ ngác hỏi: "Mọi người bàn bạc đi đâu vậy?"
-----
Khi mấy người họ đi ra ngoài thì trời bắt đầu xẩm tối, người người nhà nhà đua nhau treo những chiếc ô màu sắc kiểu cánh lên thành những mái che xen giữa các kẽ hở là đèn lồng đủ màu sắc lung linh soi sáng trên những con phố nườm nượp người.

Thành Nam chỉ là một vùng buôn bán đơn thuần, không có tiên đạo, không có tu tỉnh, mọi người sống rất đơn thuần, điều này khiến Hoàng Kỳ nhớ về trấn nhỏ ở gần Thất Sơn Cốc, rồi hắn chỉ thở dài nhẹ.

Chú ý thấy sự phiền não của Hoàng Kỳ, Hư Vô liền gợi ý:
"Đệ muốn ăn màn thầu không?"
Ôn Quýnh đi cùng Vương Bác và Ôn Thịnh ở phía trước nghe chữ được chữ cái, tưởng tiểu thư mời mình cho nên ngay lập tức dừng lại và đáp: "Có ạ!!!"
Cuối cùng Hư Vô phải mua bánh cho cả hội, tất cả đều đang ở tuổi niên thiếu sức khỏe cường tráng, nên ăn rất nhiều.

Chủ sạp bánh nói:
"Nhờ các vị mà mới đầu buổi ta đã bán được bằng nửa số hàng so với bình thường."
Hoàng Kỳ cầm chiếc bánh nóng hổi, ném qua ném lại coi như mượn không khí để làm dịu lại nhiệt độ.

Dáng vẻ lúc này lại chẳng khác khi xưa là bao khiến Hư Vô bất giác che tay cười, ánh mắt ánh lên tia hạnh phúc.
Lúc này phía trước đang nói chuyện rất rôm rả về một chủ đề hơi kì lạ...đó là ngựa.
"Vương Bác, người nói ngựa của người có gì đặc biệt cơ?" – Ôn Quýnh vừa nhai bánh bao nhân đậu đỏ vừa hỏi
"Ngươi không biết đó thôi, hắc mã của ta là con duy nhất có mắt màu xanh lá cây đó.

Nó có thể chạy quay cả những vùng thời tiết khắc nghiệt nhất của tứ hải bát hoang mà vẫn khỏe re."
"Xùy.

Chắc chắc không thể bằng Xích Thố của tiểu nữ rồi, lông đỏ rực tựa ánh lửa đêm đông, tiếng hí dũng mãnh như tiếng rồng gầm.

Chắc chắn oai phong uy vũ hơn con ngựa đen của người."
Ôn Thịnh cũng đang nhai bánh, gật gật phụ họa bên cạnh dù chưa từng thấy hình dáng con ngựa ngắn dài ra làm sao, nhưng cứ nghe thấy một con ngựa màu đỏ là hắn đặc biệt thấy có hứng.
"Chủ nào ngựa nấy, chắc chắn ngựa của cô cũng bình thường thôi." – Vương Bác nguýt một cái rồi quay ngoắt mặt sang
"Đợi đấy, nếu sau này còn gặp lại, nhất định phải so ngựa đó."
"Được thôi."
Dòng người càng lúc càng đông, tất cả đều đổ về cầu Huyền Duyên vắt ngang sông Hồng Đầy, nơi sắp diễn ra lễ Phi Đăng Tản.

Nghe nói lão gia Đoàn thị sẽ chủ trì hàng tháng làm ra một chiếc đèn lớn hình ô, dùng lửa để phóng lên bầu trời coi như một lời an chúc đến đại tiểu thư đã thất lạc từ lâu, từ đó Đoàn Gia cũng không xuất hiện thêm ai kế nhiệm, cũng đã nhiều lời đồn thổi nhưng gia đình này vẫn làm ăn phát đạt, ngày ngày gây dựng được tiếng tăm trong giới thương lái nhờ phong thái hào sảng tru toàn.
Khi cả 5 người vừa bước tới gần cầu thì bị một toán người hóa trang thành các dạng hình thần thú lũ lượt đi qua xô đẩy, vừa mới giây trước giây sau Hoàng Kỳ và Hư Vô chẳng còn nhìn thấy ba người còn lại đâu.

Hư Vô vốn không thích chốn đông người nên cau mày, tìm một khoảng trống để thở, cô nhích mình đến một gốc thị cách cầu Huyền Duyên không xa, nhưng do ở một góc khuất nên chẳng có ai đoái hoài tới.

Cô vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Kỳ đành đi theo tỷ tỷ dù rất muốn ở lại nơi náo nhiệt để xem trò vui.

Thấy đệ đệ cứ chốc lại ngoái đầu nhìn về phía sau, Hư Vô nhìn vào túi thơm rồi nảy ra một ý.

Cô lấy chú di thư điểu xanh ngọc nhỏ nhắn rồi niệm chú.
"Không xem được ở dưới thì ta với đệ xem từ trên cao."
"Đệ tưởng tỷ không muốn gây chú ý?"
"Thế nên ta mới mang theo phấn tàng hình."
Phấn tàng hình được mài từ ngọc phản sắc, vô cùng quý hiếm, tuy nhiên chỉ cần lấy một lượng bằng một lóng tay cũng có thể khiến hai người họ và con chim to như quái thú trở thành tàng hình.

Hai người ngồi yên vị trên lưng Thư Điểu, Hư Vô rắc rắc một chút bột lên người Hoàng Kỳ, y dần biến mất rồi tan vào không khí.


Chỉ còn giọng nói thiếu niên thích thú vang lên:
"Tỷ tỷ.

Tỷ nhìn thấy đệ không?"
"Có!"
"Ơ?"
"Ta đùa đệ thôi.

Haha."
"Ầy..."
Hư Vô rắc bột lên chính mình, rồi cũng biến mất theo.
Xung quanh bỗng thấy một làn gió dữ dội nổi lên, không hiểu từ đâu xuất hiện.

Vì hẳn làm gì có ai nghĩ đang có một con chim to như mái nhà đang cất cánh bay lên.
Đăng Tản lấp lánh huyền ảo xoay vòng vòng tựa một chiếc ô bình thường, khiến các hoạt họa trang trí trên ô chuyển động thành hình những mỹ nữ nhảy múa dưới ánh trăng sáng, ở dưới tán ô là một con lân kỳ vĩ nhảy múa theo nền trống vui hoan.
"Hoàng Kỳ, đệ biết cầu Huyền Duyên này có gì đặc biệt không?"
"Đệ không."
"Chiếc cầu này do Lê Đực Tiên Đốc đặt từng viên gạch để chứng minh tình cảm của mình với Lý Tầm Mặc Thanh phu nhân.

Nghe nói khi ấy cả vùng này chỉ là cây cối đất đá, cũng chưa từng có con sông này.

Phu nhân vì giận dỗi người nên đã bỏ về nhà mẹ đẻ, niệm chú rạch đá ngăn đất tạo ra con sông này để xua đuổi Tiên Đốc và nói nếu người dám ngự kiếm hay bay qua phía phu nhân, phu nhân sẽ từ mặt người mãi mãi."
"Vậy nên Tiên Đốc đã tự mình xây cầu ư?" - Hoàng Kỳ ngạc nhiên hỏi
"Đúng vậy.

nhưng người cứ xây một viên, phu nhân lại phá một viên.

Haha."
"Sau đó thì sao?"
"Lòng dạ nữ nhân mà.

Đâu có cứng rắn quá được."
"Trừ tỷ ra."
"Ừ.

Haha.

Sau đó các vị thần tiên cảm động trước chiếc cầu này, nên đã ban phúc, nếu thật tâm yêu ai, chỉ cần đứng cạnh người ấy tại đây cầu nguyện, hai người sẽ được toại ý."
"Có thật không nhỉ?"
"Ta cũng không biết.

Truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết thôi.

Nhưng nhờ những huyền ảo ấy mà con người ta lại có cái gọi là niềm tin.

Kể cả những người có trong tay phép thuật như chúng ta cũng vẫn cần cái gọi là niềm tin, vì thật tâm chúng ta biết nhân thế này sẽ chẳng bao giờ là dễ dàng, sinh kiếp cũng chỉ là thử thách, đâu phải ai cũng vượt qua được đúng không?"
Hoàng Kỳ gật đầu nhẹ, đôi mắt hắn tự dưng cay cay, ở trên cao gió cũng lớn quá, bụi bay vào mắt cả rồi.
Ánh sáng từ dưới đất bay lên, cứ lớn dần, lớn dần, rồi vượt qua ngưỡng Thư Điểu của Hư Vô, tan biến và nền trời tịch mịch.

Nhân gian ở dưới thật nhỏ bé và khiêm nhường nhưng cũng thật duy mỹ.

Nếu không có phàm giới thì đâu là yêu đâu là ma làm gì có ai định đoạt, đánh giá.
Lúc này Ôn Quýnh đứng cạnh Vương Bác, lén ngước nhìn thiếu nam bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt sáng hơn cả đốm lửa kia và nụ cười tươi tựa hoa đào.

Nhắm mắt vào, thì thầm điều gì đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận