An Tư Đông mơ một giấc mơ rất 囧…
Trong mơ cô lúng ta lung túng mà ngã
xuống, không phải trong phòng tắm mà là phòng khách, nhưng mà… nam chính đang ở phòng tắm… Nghe thấy tiếng động, anh cả người ướt đẫm, trên
người chỉ có quấn mỗi một chiếc tắm khăn liền chạy ra ngoài. Cô vừa đứng dậy, chân bị chéo nhau hay sao đó, ngã tiếp, lúc ngã tình cờ kéo luôn
khăn tắm quấn trên người anh, vì thế… chiếc khăn tuột xuống…
May là nằm mơ, mơ mơ màng màng, cô cũng không thấy gì…
Đúng là đọc nhiều truyện ngôn tình quá, tối mơ tầm bậy tầm bạ, sáng tỉnh lại hai
mắt thâm quầng. Biết ngay là tới nhà anh không thể ngủ ngon được mà, rõ
ràng là nói vật dụng đều mới, mà sao cứ ngửi thấy mùi giống mùi trên
người anh, làm nội tiết tố trong người cô loạn xì ngầu lên cả, mơ cũng
mơ thấy anh nữa.
Rửa mặt xong, mới tám giờ. Phòng Khúc
Duy Ân đã mở, trong phòng không có ai, dép đi trong nhà của anh để ở tủ
giày, chắc ra ngoài rồi. Cô đợi một lát, không thấy anh về, bụng hơi
đói, nên đi vào bếp tìm chút gì ăn. Trong tủ lạnh có sữa, sandwick, chân giò hun khói, rau xanh, trứng gà, trái cây,… cô thấy ngại khi tùy tiện
động vào đồ người ta, nên chỉ lấy nước suối và hai miếng sandwick.
Chín giờ Khúc Duy Ân về, tay cầm túi lớn túi nhỏ. An Tư Đông vừa thấy liền 囧: “Anh sớm như vậy đã đi mua đồ ăn?”
“Đúng vậy.” Ngài Khúc đổi giày xong đem đống túi vào bếp, “Nếu không buổi trưa ăn gì.”
Không ngờ trạch nam độc thân chủ nhật
mới tám giờ đã rời giường đi mua thức ăn, còn cô chủ nhật là ngủ tới
trưa mới dậy, cơm trưa tùy tiện ăn này nọ. “Không phải anh nói là không
biết nấu ăn sao?”
“Biết chút chút, học được mấy món đơn giản từ chỗ dì Ngô.”
“Chủ nhật nào anh cũng tự làm cơm à? Giỏi vậy.”
“Ừ…” Giọng ngài Khúc hơi nhỏ lại, quay
lưng về phía cô, bày thức ăn lên bàn “Anh còn nghĩ em dậy trễ nữa. Đói
bụng không? Anh chuẩn bị điểm tâm cho.”
Anh cởi áo khoác ra, bên trong mặc một
chiếc áo len mỏng, đeo tạp dề, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu. Không thể không nói, một đàn ông bảnh trai cao 1 mét 88 mặc tạp dề nhìn vào rất
hài, hơn nữa tạp dề kia lại màu vàng sữa nữa, giữa tạp lề lại có hình
rau củ quả.
“Không cần, em ăn rồi…”
“Em ăn gì? Trong tủ lạnh gì cũng chưa động tới mà.”
“Ăn chút bánh mì.”
“Ăn có mấy miếng bánh mì sao được.” Anh lấy nguyên liệu làm bữa sáng ra, “Làm sandwick vậy, anh cũng chưa ăn, ăn chung đi.”
“Em giúp với…”
“Em đứng đó chờ đi, hai người làm lại đụng chân đụng tay, sắp xong rồi.”
Cô đành phải ngoan ngoãn ngồi bên bệ
nấu, nhìn anh bận rộn, chốc lát đưa ly sữa, chốc lát đưa trứng, lát lại
bưng xà lách trộn thịt. Khó trách trong tiểu thuyết thích tả cảnh sáng
sớm nữ chính vừa tỉnh đã thấy nam chính đeo tạp dề đứng trong bếp làm
bữa sáng, cảm giác ấy đúng là rất hay.
Chẳng qua, cái khác chính là cảnh ấy sẽ xuất hiện sau bữa tối mà hai người kia OOXX…
Vì An Tư Đông không được ăn trứng gà,
Khúc Duy Ân làm hai miếng thịt thay vào đó. Cô nếm thử, lại nhìn cái đĩa trứng ốp la cháy két kia. Tài nấu nướng của ngài Khúc… hình như không
được lắm.
Ăn sáng xong, ngài Khúc bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. An Tư Đông đứng không cũng thấy ngại, ở nhà người ta đã mặt
dày lắm rồi, giờ làm sao có thể để người ta hầu hạ nữa. “Em giúp anh làm cho, em biết nấu cơm. Trưa anh định ăn gì?”
“Thịt bò sốt tương, cánh gà coca, chả cá, canh sườn bí đao.”
“Sao toàn món mặn vậy?”
Đầu bếp Khúc hơi xấu hổ: “Dì Ngô chỉ dạy anh mấy món này… có thêm hai trái dưa leo để chấm nước sốt.”
Dưa leo chấm sốt tương cũng được coi như là một món ăn sao? = =
Đàn ông thường thích ăn thịt, ít chịu ăn chay. An Tư Đông đưa mắt nhìn giỏ đồ ăn anh mua về, đúng là chỉ có bí
đao là rau củ quả, còn lại đều là thịt. Cô nhớ trong tủ lạnh còn chút đồ ăn, tìm một hồi ra hai trái cà chua, xà lách và cà rốt, vậy thì làm
laigu bò, xà lách xào dầu hào, canh sườn bí đao, cánh gà coca và dưa leo bào, rốt cuộc món ăn cũng vừa có chút màu sắc cũng vừa cân bằng được
dinh dưỡng.
Lúc ăn đầu bếp Khúc còn khích lệ cô: “Món chay ăn làm rất được, anh không ngờ nha, nhìn y như luộc vậy.”
Cô cũng khách khí: “Sườn và cánh gà anh làm cũng ngon lắm, em cũng không biết làm mấy món mặn đó.”
“Vậy là tốt rồi, bù trừa cho nhau.”
An Tư Đông bị nghẹn họng.
Cơm nước xong, ngài Khúc lại chủ động
rửa chén. An Tư Đông không có việc gì làm, ngồi trong phòng khách xem
sói và cừu con, Khúc Duy Ân rửa chén xong bưng một đĩa trái cây ra, ngồi cạnh cô.
Á… chẳng lẽ cả ngày ngồi đó xem TV à?
“Cái kia …… buổi chiều anh có bận gì không?”
Anh quay lại nhìn cô: “Không có, em bận gì à?”
“Không có không có, em chỉ hỏi vậy thôi, không phải chủ nhật nào anh cũng tới phòng tập sao?” Nói xong thấy hố,
vội bổ sung”… em nghe nói thôi.”
Anh chuyên tâm vào bộ phim hoạt hình sói và cừu con trên TV: “Hôm qua leo núi rồi, không đi nữa.”
“Ừm…”
Lại hết một tập, cuối cùng cô nhịn không được nói: “Em ra ngoài một chút, mua ít đồ.”
Khúc Duy Ân hỏi: “Mua cái gì? Anh đi với em.”
“Đi mua một ít quần áo… mua đôi giày,
không phải hôm qua bị hư rồi sao, em không có giày mang, rất gần à, em
tự đi được, về nhanh mà…”
Kỳ thật cô muốn mua đồ lót. Tưởng chỉ đi có một đêm, cô chỉ đem theo một chiếc quần ship lại không mang theo
bra, qua một đêm thì thôi, ai ngờ lại ở ba ngày, không thể không thay
nha. Hôm qua leo núi ra mồ hôi, giờ cả người cảm thấy ngứa ngứa.
“Chân em bị vậy sao đi một mình được. Dù sao anh cũng không bận gì, coi như là đi dạo.” Không đợi cô từ chối,
anh đã cầm điều khiển tắt TV, bước tới cửa “Đi thôi”
Cô còn muốn giãy dụa: “Thật sự không cần mà, chỉ đôi giày thôi, em tự đi được…”
“Tới khi nào em mới không cậy mạnh nữa hả?”
Ai cậy mạnh, anh cũng là người có bạn gái rồi sao mà vẫn cộc lốc vậy! >_ « Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website .com
Like Fanpage để ủng hộ dịch giả
Facebook
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =