Nặc Sâm Đức

Dưới sự nổ lực không ngừng cố gắng trong đội luyện tập, trước ngày
off, An Tư Đông đã tìm đủ một thân trang bị T0, lại có hai trang bị Tiên Tri do Khúc Duy Ân đưa, miễn cưỡng cũng có chút dáng Priest.

Mỗi lần tổ đội với Vạn Thủy Thiên Sơn, một cái Tank một trị liệu, lại kêu vài DPS bên ngoài, rất dễ tổ đội. Lúc đánh cũng rất thuận lợi, rất
nhiều cấp thấp do mấy bạn cấp cao tạo thêm cùng ù tới tổ đội cùng, đôi
lúc đụng tới một hai người thật sự là người mới, nhưng cũng xảy ra vấn
đề gì lớn.

Thời gian off là hai giờ chiều, buổi sáng cô đã bắt đầu đứng ngồi
không yên. Mao Dĩnh ghẹo cô: “Muốn đi thả câu à? Quên chuyện tối hôm đó
cậu mặc gì ra ngoài à, chưa sợ nữa à!”

Cái gì gọi là thả câu. . . . . . Miệng chó sao mọc được ngà voi! Bị
câu nói của Mao Dĩnh, cái váy đang cầm trên tay cô liền bị quăng lại vào tủ, đổi cái T shirt bình thường và quần lửng, chân cũng chỉ mang một
đôi giày thể thao đế bằng.

Cô gái trong gương nhìn cực kỳ. . . . . . Gầy và thấp.

An Tư Đông cảm thấy rất buồn bực. Rõ ràng cô cũng cao 1m60, thân hình lại không mập, chân cũng không ngắn, vì sao nhìn vô lại giống quả bí
lùn? Hơn nữa sau khi học đại học, đi tới nơi thành phố phương bắc này,
nhìn xung quanh một đống trai 1m80, gái 1m70, nhìn cô lại giống như
Dwarven ( người lùn ) xen lẫn trong nhóm Human ….. may là chưa tới mức
như Gnome.

Vì sao có người cao như vậy không biết để làm gì nữa, đi căn tin thì
phí cơm, đi ăn thì phí xiên thịt, chia một ít cho cô thì tốt rồi!

Đạp xe tới điểm hẹn, còn chưa tới giờ, nhưng không ít người đã tới
phòng đa năng rồi, tụm năm tụm bảy trò chuyện, nhóm quản lý đang kiểm
tra thiết bị. Một bạn đẹp nam có khuôn mặt tươi như ánh mặt trời đứng ở
cửa hô lớn: “Đánh dấu đánh dấu! Ai mới tới thì qua bên này đánh dấu!”

Cô từ từ đi qua, tìm ID wintermelon của mình sau đó đánh dấu X vào ở
kế bên. ID Vạn Thủy Thiên Sơn rất gần ID của cô, nhưng bên cạnh vẫn còn
trống, anh vẫn chưa tới.

“Em chính là bí đao mụi mụi?” Cô ngẩng đầu, anh chàng đẹp trai như
tia nắng nhìn cô rồi khoe lúm đồng tiền và hàm răng trắng sáng, “Anh là
Nại Hà Tình Thâm.”

Cô rất lễ phép mĩm cười chào. “Chào anh.”

… Soái ca nhìn không giống như loại chung tình lắm, giống tình thánh hơn.

( tên anh ấy có chữ tình thầm, mà tình thâm = chung tình )

Mỗi tổ chức đều cần một người ngoại giao, người chuyên phụ trách
nhiệm vụ này có kêu nhóm trưởng, hay là người phát ngôn, còn có thể gọi
là đại sứ hình tượng hay vật biểu tượng. Đối với bang FREE mà nói, Nại
Hà Tình Thâm chính là nhân vật như vậy. Tóm lại cũng không biết anh ta
được coi là nhóm trưởng, người phát ngôn, đại sứ hình tượng, vật biểu
tượng hay là tổng hợp của bốn loại kia.

Khó trách Nại Hà Tình Thâm nổi danh như vậy, vừa thấy đã biết đây
chính là loại người giống Trương Dương, vừa đẹp trai, chơi game lại pro, làm việc lại nhanh gọn, có trước có sau, không biết tiếng cũng khó.
Nghe nói anh ta phụ trách ở hội sinh viên, hội nhóm gì cũng có dấu chân
anh ấy.

“Bí đao mụi mụi đến rồi? Ở đâu ở đâu ở đâu?” Một giọng to từ xa vọng
tới, chỉ thấy một ? cái đầu xanh, mũi đính khuy tai, cả người bóng sáng
như chuông, so với xác ướp còn gầy hơn, một sinh vật như vậy xuất hiện
trước mặt cô, “Lần trước không gặp, lần này anh nhất định phải xem cẩn
thận mới được …. nha, đúng rồi, quên giới thiệu, anh là Bạn Không Nhìn
Thấy Tôi.”

Đại ca, anh từ đầu đến chân cả cọng lông cũng như muốn nói: bạn tuyệt đối không thể không nhìn thấy tôi!

An Tư Đông chào họ, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi lại túm vài cái bạn nam
tới: “Đây là Liễu Như Mi, Tứ Gia, A Lực Ba Ba và Điện Thoại Rơi Xuống
Toilet .”

Liễu Như Mi là một bạn nam thẹn thùng vóc dáng trung bình, trước mặt
con gái thường hay ngại ngại ngùng ngùng, còn chưa nói mấy câu mặt liền
đỏ; Tứ Gia có tên này vì bạn gái anh ấy mê Trịnh Thiếu Thu trong phim ”
Càn Long ngoại truyện “, nhưng anh lại khác xa Thu Quan ( tên gọi thân
mật của Trịnh Thiếu Thu); A Lực Ba Ba có cái mặt tròn tròn đáng yêu,
nhìn là muốn nhéo, anh nói A Lực tên sau này của con anh; về phần vua
Điện Thoại Rơi Xuống Toilet, cô tiếp xúc không nhiều lắm, bên ngoài nhìn cũng rất bình thường, cái đáng nói là trong túi anh có ba cái điện
thoại khác nhau!

“Không có cách nào a, thường xuyên rơi xuống toilet, đành phải mua thêm mấy cái để dùng.”

Cô nhìn chằm chằm bốn người trước mặt: “Em làm sao lại cảm thấy các anh rất quen mặt, có phải hay không lúc trước gặp qua rồi?”

Tứ Gia pha trò: “Đều là sinh viên, tình cờ gặp nhau trong trường cũng là bình thường. Bên kia hình như xảy ra chút chuyện, anh qua xem. . . . . .” Cúi đầu chuẩn bị chuồn đi.

Động tác cúi đầu này làm cô nhớ tới.“Là mấy anh! Tối đó trong tiệm nướng ngoài cửa bắc!” Mấy tên lén lút rình cô.

“Ha ha, ha ha. . . . . .” Bốn người rất ăn ý đều cùng cười trừ.

Tứ Gia chọc cô: “Bí đao mụi mụi, hôm nay sao em mặc đơn giản như vậy, phải cho tụi con trai đại học P mở mang tầm mắt chứ, đại học T chúng ta cũng có mỹ nữ mà !”

“Đúng vậy đúng vậy, tối đó mấy đứa này thấy em tròng mắt đều rớt hết vào đống thịt rồi, làm anh ăn vô cũng thấy ghê ghê.”

“Còn ông không phải cũng nước miếng chảy đầy đất sao.”

Sinh vật tóc xanh bóng sáng quay lại, nhìn cô từ trên nhìn xuống,
cười đến cực kỳ đáng khinh: “Hôm đó là đi hẹn hò, hôm nay là off, sao mà gióng nhau?”

Đột nhiên một tiếng “tùng” vang lên, mọi người xung quanh đều cảm
giác thấy phòng giống như chấn động, quay đầu lại chỉ thấy Khúc Duy Ân
xoa đầu đi tới: “Cửa gì mà thấp như vậy.“

Tuy rằng vừa nhìn đã biết người này khác cực xa hình ảnh nhân vật
trong game, nhưng lớn nhất chính là hình ảnh cô bé mage của Gnome QWE.
-_-b

Bạn Không Nhìn Thấy Tôi nháy mắt ra hiệu: “Đi đường không nhìn cửa, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nào thế.”

Khúc Duy Ân lập tức đi tới chỗ cô: “Sao you tự mình tới trước vậy, tôi còn tới ký túc xá you chờ.”

Đại ca, tôi với anh có thần giao cách cảm đâu? Sao có thể không hẹn mà cùng ra cửa?

Đám người Tứ Gia rất ăn ý đều tìm lý do tránh đi, để lại hai người
bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ. Khúc Duy Ân ngồi xuống cái bên cạnh: “Ngồi
trước đi, còn phải chờ một lát mới bắt đầu.”

Vừa vặn chỗ bục giảng có người kêu: “Loa không lên, cắm vào trên máy
vi tính cũng không có tiếng. Ở đây có ai biết dùng loại loa này không?”

An Tư Đông liền giơi tay đứng dậy: “Tôi sẽ!”

Cô từng có lần tổ chức sự kiện ở phòng đa năng này, dàn loa ở đây là
do một công ty quyên tặng, tính năng không thể chê, chỉ là không giống
mấy loại thường, khó sử dụng.

Đang xử lý âm hưởng là một sư tỷ, cao hơn cô, dáng người thon gầy, da hơi đen, mặt thường thường nhưng nhìn rất có nét tài giỏi. An Tư Đông
khom lưng cúi xuống rút hai dây cấm, bên cạnh có người chui ra muốn bộc
lộ tài năng: “Tôi biết tôi biết, tôi dùng qua!” Người nửa đường chặn
ngang là chàng trai mặt trời Nại Hà Tình Thâm.

Sư tỷ bất đắc dĩ nhìn cô cười, hỏi: “Em là bí đao mụi mụi à?”

“Dạ, chị là?”

“Chị nghe tên em lâu rồi” sư tỷ thoạt nhìn thật dễ bắt chuyện, “Chị là Tịnh Thủy Lưu Sâu trong FREE.”

“A!” An Tư Đông vội vàng phủi bụi trên tay, cảm thấy chưa đủ sạch sẽ, lại xoa xoa lên quần mới đưa tay ra, “Em cũng nghe kể về sư tỷ rồi! Rất vui được quen chị!”

Tịnh Thủy Lưu Sâu là lão bang chủ của FREE, mặc dù là con gái, chơi
cũng không giỏi, nhưng rất được thành viên của FREE kính trọng. Lúc cô
lập FREE chỉ có mười mấy người gia nhập, cực khổ gầy dựng tới hôm nay
nổi tiếng toàn Server. Quy định hiện hành của FREE cơ bản đều là do Tịnh Thủy một tay biên soạn. Chị xử sự công bằng, ý trí bình tĩnh, bang
chúng làm việc có nơi có trốn, đoàn kết, cho nên mới có thể mọi việc đều thuận lợi. Rất nhiều người chơi game rất tùy tiện, không thích quản
chuyện vặt, Tịnh Thủy tự nhận tay chân không đủ linh hoạt, rất ít tham
gia chém giết, tinh lực chủ yếu tập trung vào quản lý và hậu cần, chuẩn
bị đồ ăn dược phẩm cho việc khai hoang, quản lý người vật, tỉ số DKP này đó việc vặt vãnh cũng do Tịnh Thủy một mình ôm lấy mọi việc. Nại Hà
Tình Thâm thường nói, FREE có thể lấy được nhiều huân chương như vậy,
một nửa là công lao của Tịnh Thủy.

( Thời Cửu: DKP=Dragon Kill Point, một chế độ phân tích, để mà phân
phối trang bị đại hình raid trong phó bản. Raid phó bản cần nhiều người, rất nhiều khó khăn, mỗi lần rơi trang bị đều ít hơn số người tham gia,
rất ít giống như cách phân phối kiểu xúc xắc trong mấy phó bản bình
thường. Chế độ DKP quy định mỗi người vào, đánh chết boss, mức cống hiến chờ đạt tới mức đạt được, sau khi ra trang bị cần người đánh giá xong
mới bán đấu giá.) Dol lại không hiểu gì nữa >_

Trong cuộc sống thường nhật, Tịnh Thủy đang học năm hai tiến sĩ ngành kỹ thuật vật lý, nghiên cứu về vật lý hạt nhân. Nói một cách khác,
tương lai là nhà khoa học, là ước mơ mà rất nhiều bạn nhỏ thường viết
trong bài văn của mình.

Nại Hà Tình Thâm chui trong dàn loa sửa chửa nửa ngày, buồn bã chui
ra: “Đồ chơi này mạch nối quá nhiều, tên cũng kỳ cục đủ loại, cũng không biết có nghĩa gì. Trước khi dùng qua một lần, không nhớ rõ lắm . . . . . .”

An Tư Đông nói: “Để em thử xem.”

Nại Hà Tình Thâm vẫn mạnh miệng trừng mắt nói: “Anh cũng không làm được, con gái như em làm được hả?”

Sư tỷ cãi lại: “Con gái thì sao? Cậu dựa vào đâu mà cho rằng con gái người ta không bằng cậu?”

Nại Hà Tình Thâm ngoan ngoãn nghe dạy, không dám cãi lại.

An Tư Đông ngồi xổm xuống nhìn nhìn bo mạch, nửa nhớ nửa không chỉnh
chỉnh vài cái đã xong. Sư tỷ nhìn cô nói với Nại Hà Tình Thâm: “Cậu xem
đi, còn dám khinh thường con gái không?”

Cô có chút xấu hổ: “Trước kia em dùng qua, hơn nữa dụng cụ thực hành
của tụi em diều là của công ty này, các dây mạch cũng giống nhau.”

Nại Hà Tình Thâm ưỡn ngực: “Anh đã nói rồi, phức tạp như thế, làm sao mà dùng một lần lại nhớ được?”

Cô rất nể tình phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, dụng cụ của cái công ty này rất khó dùng, mỗi lần làm thực hành đều phải xem bảng ghi chú, phải dùng cả học kỳ cuối cùng mới nhớ hết.”

Nại Hà Tình Thâm vụng trộm nhìn cô cảm kích.

Sư tỷ vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Cậu chỉ biết ra vẻ trước mặt mấy cô bé dễ thương thôi.”

Nại Hà Tình Thâm cực buồn bực, hai mắt trợn tròn: “Anh khi nào ra vẻ
trước mặt ‘cô bé dễ thương’!” bốn chữ “cô bé dễ thương” như nghiến răng
nghiến lợi mà nói ra vậy.

Không có ra vẻ trước mặt cô bé dễ thương, chẳng lẽ ý của anh ấy là . . . . . ?

Thiết bị cũng điều chỉnh xong, cũng đến giờ rồi. Những người tới buổi off chính là nguyên đám người ồn ồn ào ào trên BBS, hầu hết đều quen
nhau, chưa được bao lâu thì không khí hết sức náo nhiệt, cũng có vài
người tìm lại cái cớ rồi hẹn đi ăn.

Trước kia An Tư Đông cũng từng tham gia không ít mấy buổi off như vậy, nhưng hôm nay toàn nghe những câu như là

“Hả, ông chính là xxx à? Hôm qua chính ông chém tôi ngay trước cửa phó bản phải không?”

“Ông nha cũng không giết lại tôi rồi sao?”

“Ông chém tôi 6 lần mà tôi chỉ giết ông có 5 lần!”

“Ông là lính trinh sát nhỏ nho, tôi là sĩ quân cao cấp, 6 lần cũng không ngon bằng 4 lần đâu!”

. . . . . . Những câu đối thoại này trong buổi off thực sự đúng là lần đầu thấy. -_-b

Trên sân khấu, hai MC cực nghiệp dư giới thiệu nội dung buổi off ngày hôm nay, trong đó có một nam MC, mà người bên cạnh . . . . . . Cũng là
nam MC. -. -

Hôm nay tổng cộng đến đây có mấy chục người, nhưng con gái thì đếm
trên đầu ngón tay. Con gái chơi WOW đã không nhiều, lại còn là sinh
viên nữ của đại học T thì thật sự hiếm có như ngựa DK.

Cửa phòng đóng lại. Xung quanh toàn người với người, không biết Vạn
Thủy Thiên Sơn tới chưa nữa? Nhiều bạn nam chưa gặp qua như vậy, rốt
cuộc người nào mới đúng đây?

“Sao you đi rồi không quay lại.” Cô đang tìm người, vì thế nghe phía
sau có giọng nam liền hết hồn, quay đầu đã thấy Khúc Duy Ân ngồi vào cái ghế trống bên cạnh cô.

Chỗ này giữ lại cho người khác mà!

Nhưng lại không thể mở miệng đuổi người, cô buồn bã: “Tôi sợ loa lại có vấn đề, nên ngồi gần .”

Trên sân khấu vài diễn viên nghiệp dư bắt đầu diễn kịch hài chuyện
tình yêu của công chúa Ironforge, dựa theo nội dung WOW đã qua “thêm
bớt” một chút, dưới sân khấu thỉnh thoảng lại thấy một trận cười to. Cô
hoàn toàn không tâm trạng xem kịch, đứng dậy ra ngoài. Khúc Duy Ân hỏi:
“U đi đâu?”

“Đi toilet!” Cô trừng cậu, “BẠN cùng muốn đi chung à?”

Bạn Khúc đỏ mặt, xoay qua chỗ khác nghiêm túc xem kịch.

Bản đánh dấu còn để ở bàn tiếp tân, bên cạnh tên Vạn Thủy Thiên Sơn vẫn còn trống .

Anh quên à? Hay là có chuyện không thể tới? Cô chợt nhớ tới ngoại trừ trong game thì cô không còn cách liên lạc nào với anh hết, rời khỏi
game, hai người chính là những người hoàn toàn xa lạ, cho dù gặp nhau
trên đường cũng không thể nhận ra nhau, chỉ có thể bước qua luôn.

Vì sao không hỏi sơ điện thoại anh ấy sớm hơn?

Dạo qua một vòng trở về, kịch đã diễn xong, trên sân khấu đang chơi
trò đoán từ, hai bạn nam, một người ra dấu, một người đoán, đáng tiếc
không ăn ý, 3 phút chỉ đoán đúng 8 cái, chỉ lấy được hai cây kẹo làm
phần thưởng.

Bạn nam ra dấu lúc nãy: “Aiz, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng
đội như heo. Tôi nói rõ như vậy mà cũng đoán không ra, rất không ăn ý .”

Cái bạn đoán làm bộ muốn đập cậu ta: “Tôi cũng không phải Gay, cần gì phải ăn ý với ông!” Cười cười cầm cây kẹo đi xuống.

MC nói: “Nếu như vậy, chúng ta tìm một mụi mụi và một ka ka ở bên
dưới phối hợp xem. Đúng rồi, người đẹp vừa mới bước vào! Mời bạn lên sân khấu được không?”

An Tư Đông nhìn xung quanh, tất cả mọi người đưa mắt nhìn cô. Cô chỉ chỉ mũi mình :“Gọi mình à?”

“Đúng, chính là bạn, mời bạn lên đây !”

Cô ngoan ngoãn lên sân khấu. MC nói: “mụi mụi trước hết tự giới thiệu một chút đi.”

Cô cầm micro nói: “Chào các bạn, ID của mình là wintermelon, trong
game gọi là Bí Đao Mùa Hè, class là Priest phe Alliance, mọi người giúp
đỡ nhiều hơn. . . . . .”

“Nguyên lai em chính là bí đao mụi mụi trong truyền thuyết à, nghe
danh đã lâu nghe danh đã lâu!” giọng nói MC rất mờ ám, dưới sân khấu mọi người bắt đầu bàn tán.

“Vậy có ka ka nào nguyện ý lên đây giúp bí đao mụi mụi không? Mời Giơ Tay!”

……. không ai giơ tay. -. -b

“Một cô bé đáng yêu như vậy không anh đẹp trai nào xung phong nhận
việc giúp đỡ sao? Bạn? Nếu không bạn lên đi ?” MC chỉ bạn nam ngồi hàng
ghế đầu.

Tất cả những ghế đầu đều là người của FREE, mọi người trăm miệng một lời: “Bớt nói giỡn! Tụi này chưa muốn chết ….”

Lát sau có người la lên: “QWE lên nhanh đi, còn chờ gì nữa?”

Khúc Duy Ân bị người ta đẩy lên, hai tai và cổ đều đỏ hết. An Tư Đông thấy mình cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Đúng là xấu hổ muốn chết. Mọi người lo bát quái có một chút lo nào
cho tâm trạng của đương sự không? Nếu cô thật sự có ý gì với Khúc Duy Ân thì họ còn có thể bát quái đến bây giờ sao?

Khúc Duy Ân thanh thanh cổ họng, nhận micro nói: “Bạn ra dấu đi tôi đoán.”

Cái gọi là đoán từ, chính là hai người cùng hợp tác, một người đưa
lưng về nhau màn hình, người còn lại nhìn từ trên màn hình rồi ra dấu
giải thích cho người kia đoán, nhưng không thể nhắc một chữ nào trong từ kia, cả chữ cùng âm cũng không được. Rất nhiều tình tiết hài đều xuất
hiện trong trò chơi này.

Off của WOW đương nhiên cũng là đoán từ trong WOW. Nhìn từ thứ nhất,
An Tư Đông không chút suy nghĩ lập tức nói: “Van Cleef muốn nổ tung. . . . . .”

Khúc Duy Ân liền đáp: “Nhà thờ.”

“Không phải cái này. . . . . .”

“Nhà thờ Storm.”

“Chính xác! Kế tiếp!” MC không quên kịp thời thêm mắm thêm muối, “Quả nhiên rất ĂN ~ Ý ~ nha ~”

Ăn ý em gái ông! Nội tâm cô bắt đầu la hét.

Từ thứ hai.“U bạo quái dùng là. . . . . .”

“Áo bạo.”

“Tên gốc.”

“Ma phát thuật.”

“Chính xác! Tiếp theo!”

Ngắn gọn rõ ràng, Không dư từ nào. Liên tục đoán mười mấy cái, thời
gian mới đi qua 1 phút. Những từ đoán đúng ngày càng nhiều, tiếng bàn
tán dưới sân khấu càng ngày càng vang, nội tâm An Tư Đông cũng sắp nổ
tới nơi rồi.

Lát sau ra từ cô chưa nghe qua, tên rất dài, vẫn là dịch từng âm. Nại Hà Tình Thâm la lên: “Ai ra câu này. . . . . . Cái này đừng đoán, qua
đi, ba cơ hội của hai người cũng chưa dùng qua.”

Gì nhảy qua à? Đoán không ra là đúng rồi. An Tư Đông đoán từng từ:
“Đây là một vật phẩm, tổng cộng 7 chữ cái. Chữ thứ nhất là đơn vị đo
lường khối lượng. . . . . .”

Không đợi cô nói xong, Khúc Duy Ân đã nói: “Khắc.”

( Khắc = gram)

“Chữ thứ hai, trong cổ văn ….” cô liền nghĩ tới” chữ này có trong từ, ” …. “‘ bạn ’.”

( bạn, ngươi:你, Nhĩ: 尔,Nhữ: 汝 )

“Nhĩ.”

Vì sao không đoán là “Nhữ” ! Cô buồn bực lấy hai tay ra dấu chữ thập.

“Gia.”

( 加: cộng, gia trong gia tăng )

Vì sao không đoán “Thập” ! Cô lại buồn bực ra dấu chữ thập: “Từ thứ tư vẫn là chữ này.”

“Thập.”

( + : mười, thập )

Đoán sai một chút sẽ chết à!“Chữ thứ năm là một từ được dùng rất thường xuyên ….” cô nhỏ giọng, “….. từ, ách. . . . . .”

Cậu ấy thấy giọng cô có chút là lạ, không đợi cô giải thích xong đã nói: “Đích”

“Bên trái Giang Tô. . . . . .”

“An Huy.”

“Chữ thứ hai.”

“Huy.” Hợp lại mấy từ trước, cậu ta lập tức trả lời, “Khắc nhĩ gia thập đích huy ký.”

( Thời Cửu: Nói về ”Khắc nhĩ gia thập đích huy ký”, chỉ là tác giả
thêu dệt từ kho vật liệu WOW, tùy tiện tìm cái tên vật phẩm dài nhất. . . . . . Thêu dệt xong tác giả mới phát hiện, vật phẩm này là vật phẩm
nhiệm vụ cấp 70 mới mở có, . . . . . . Cho nên các bạn coi như nam nữ
chính đoán “ABCD EF” đi, chờ tác giả nghĩ ra cái từ nào hay hơn lại
chỉnh lại. . . . . . )

Thời gian sử dụng chưa tới 30 giây. Dưới sân khấu xôn xao: “Cái này cũng có thể đoán?”

“Cái này hình như là vật phẩm nhiệm vụ bên Horde mà, bên Alliance không có.”

“Không hổ là. . . . . . Chậc chậc, quả nhiên rất ăn ý nha!”

Đúng vậy, cái này cũng có thể đoán được? Óc cậu phát triễn như thế
nào vậy? An Tư Đông bắt đầu tưởng tượng lấy đầu Khúc Duy Ân đập vào
tường một trăm lần lại một trăm lần.

Vì thế cô bắt đầu kéo dài thời gian: “Đây là một trang bị. . . . . .”

“Có chữ ‘ trang ’! Không tính không tính!”

Cuối cùng tổng cộng đoán đúng 23 từ, mỗi người được thưởng 3 cây kẹo. -_-|||

Sau khi xuống sân khấu, Khúc Duy Ân lấy ba cây kẹo của cậu ấy cho cô: “Cho you đó, tôi không thích ăn cái này.”

Vừa lúc Bạn Không Nhìn Thấy Tôi trơ mặt nhìn cô xin kẹo, cô cho anh
ta hết 6 cây, làm hại Bạn Không Nhìn Thấy Tôi lấy cũng không đúng, không lấy cũng không phải, vẻ mặt đau khổ cẩn thận nhìn mặt lạnh của Khúc Duy Ân.

MC lại kéo thêm mấy nhóm lên đoán từ, doán được mấy vòng, rồi hiện
trường bắt đầu tiến vào đại chiến PK, mấy notebook được bày ra, tthi đấu ngay tạ hiện trường.

Xung quanh trận đấu rất nhiều vây xem, An Tư Đông không có tâm trạng
xem, tránh khỏi đám người ấy. Cô bước quay bước lại cửa chính, Vạn Thủy
Thiên Sơn vẫn chưa rới.

Anh. . . . . . Có phải hay không sẽ không tới?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui