Nặc Tàng

“Ngươi nói một lão gia khỏa tên Hoàng Sán giữ thuyền hàng của chúng ta?” Thẩm Lam ngồi trên ghế, ngữ khí lộ ra không vui.

Người đến đáp: “Hồi giáo chủ, tên tặc nhân đó tên là Hoàng Sán. Hắn mang theo một đám người vây con thuyền mà thuộc hạ vận chuyển, hiện tại ba thuyền hàng đã bị giữ lại, các huynh đệ cũng bị bắt.”

“Bọn chúng không biết thuyền đó là của Huyền Thiên giáo ta sao?”

“Hồi giáo chủ, thuộc hạ đã sớm nói qua với bọn chúng thuyền này là thuyền của Huyền Thiên giáo, nhưng bọn chúng hoàn toàn không thèm nghe, còn xuất ngôn nói có lão đại Hoàng Sán của bọn chúng ở đây, toàn thiên hạ không có gì khiến chúng sợ.”

Thẩm Lam không giận mà cười: “Ha, ngữ khí thật lớn. Thế gian này chính là như vậy, càng là người không có năng lực thì càng thích khoe khoang. Ngươi lui xuống đi, chuyện này ta tự có an bài.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Ngô Uyên được phân cho nhiệm vụ khác phải đi khỏi mấy ngày, hiện tại chỉ có Tả Kiếm Minh ở cạnh Thẩm Lam.

Thẩm Lam lại lấy trà hoa nhài hắn thích uống ra, vừa uống vừa hỏi Tả Kiếm Minh: “Ngươi nói xem, Hoàng Sán này có phải lại là tặc tử mới nổi từ chỗ nào chui ra không, nghé con mới sinh trời không sợ đất không sợ, cũng dám cướp thuyền hàng của Huyền Thiên giáo.”

“Trước đây thuộc hạ cũng chưa từng nghe qua danh hào của người này, giáo chủ tính giải quyết những người này thế nào?”

Thẩm Lam bỏ ly trà xuống: “Chỉ có ta và ngươi ở đây, ngươi tự xưng ‘ta’ là được, đừng ‘thuộc hạ thuộc hạ’ mãi như vậy.”

“Vâng, ta đã biết.”

Thẩm Lam cười, vươn tay kéo y lại gần, vùi đầu vào trước ngực y, cọ cọ hết sức thân mật.

“Ân, quả nhiên thân thể của ngươi khiến người ta thoải mái nhất.”

“Giáo chủ…” Tả Kiếm Minh vô lực kêu.

Ngón tay quen thuộc giải khai thắt lưng Tả Kiếm Minh, thỏa mãn nhìn ***g ngực trần trụi của y, Thẩm Lam ngẩng đầu ngậm lấy nhũ đầu trước ngực Tả Kiếm Minh.

Tả Kiếm Minh nhắm mắt lại, thân thể khẽ run rẩy, cố khắc chế không để mình phát ra chút âm thanh.

“Ngày mai ngươi mang theo người giỏi khinh công trong giáo ban đêm tập kích hang ổ của Hoàng Sán.” Thẩm Lam vừa liếm ***g ngực Tả Kiếm Minh, vừa mệnh lệnh: “Nên làm sao ta nghĩ ngươi đã biết rồi, sau khi chuyện thành dọn hết toàn bộ kim khố của bọn chúng về đây, nghe chưa?”

Thẩm Lam đặc biệt cắn lên hạt nhỏ đang nhẹ run đó.

“Ngô… thuộc hạ, ta, biết rồi.”

“Biết thì tốt, tối nay ngươi lưu lại với ta, ngày mai lên đường.”

“Vâng.”

Hôm sau trời vừa sáng, Tả Kiếm Minh đã mở mắt ra.

Thẩm Lam còn đang ngủ, Tả Kiếm Minh yêu thương nhìn mặt hắn. Giáo chủ, ta đi rồi, sẽ có vài ngày không gặp được ngươi, ngươi phải tự chăm sóc tốt cho mình.

Kéo thân thể đau nhức, mặc y phục vào rồi ra khỏi phòng Thẩm Lam.

Vì đối phương người nhiều thế đại, Tả Kiếm Minh chọn theo ba mươi thủ hạ võ công không tồi khinh công cũng giỏi mang theo, đi suốt ngày suốt đêm mất hai ngày đuổi đến hang ổ của Hoàng Sán.

Dám tiến hành cướp bóc ở khu Vân Hà, xem ra bọn chúng cũng có chút thế lực, Tả Kiếm Minh không phí chút công sức tìm được thuyền hàng bị bọn chúng cướp, sau đó mang theo thủ hạ nhanh chóng lên bờ che giấu tung tích.

Đêm khuya, đèn hỏa đã tắt, chỉ có vài tiểu lâu la không quá để tâm đi tuần tra lãnh địa. Tả Kiếm Minh ẩn trên cây, phóng ra vài phi tiêu, mấy lâu la đó toàn bộ bị đánh ngã.

Ba mươi người phân thành sáu tổ, Tả Kiếm Minh dẫn một tổ chạy tới phòng của Hoàng Sán và mấy thủ lĩnh, nam tổ còn lại phân ra đi giải quyết những đám lâu la tuy thân thủ bình thường nhưng số lượng áp đảo.

Thủ hạ của Hoàng Sán vừa khéo có năm thủ lĩnh, Tả Kiếm Minh để cho năm người kia chia ra xâm nhập phòng bọn chúng, còn mình thì chuyên trách giải quyết Hoàng Sán.

Nhận được lệnh, mười ba người đó toàn bộ tản ra, trong bóng đêm đen kịt, khinh công vượt bậc không phát ra chút tiếng động.

Tả Kiếm Minh len lén tiếp cận căn phòng hoa lệ nhất, thông qua khe cửa, y có thể nhìn rõ được Hoàng Sán đang nằm trên giường bên trong ngủ say.

Bên trong cửa bị khóa, Tả Kiếm Minh ở ngoài rạch ra một đường nhỏ, kẹp ám khí vào giữa hai ngón tay, nhắm chính xác rồi phóng vào Hoàng Sán bên trong.

“Ách!” Hoàng Sán vốn còn đang ngủ hừ một tiếng, rồi yên tĩnh.

Tả Kiếm Minh lúc này mới đá mở cửa phòng, rút trường kiếm lao tới giường Hoàng Sán. Người trên giường đã không còn tri giác, Tả Kiếm Minh từng bước tiếp cận, kiếm trong tay dần nâng lên.

Đột nhiên dưới chân dẫm phải bệ đá nên người bị nghiêng đi, Tả Kiếm Minh thầm kêu không tốt đột ngột giật lùi ra sau, trên giường Hoàng Sán nhanh chóng phi ra mười mấy chủy thủ bắn tới y.

Có thể là Hoàng Sán này đã lăn lộn khá quen trên giang hồ, lòng đề phòng cũng nặng, đã an trí cơ quan trong chính phòng ngủ của mình.

Vội phi thân né tránh, tuy không bị chủy thủ đâm trúng nhưng vẫn bị rạch vài vết thương, Tả Kiếm Minh còn chưa kịp thở phào, Hoàng Sán vốn đang ngất lịm trên giường lại đột nhiên nhảy lên, nắm trường kiếm ở đầu giường tấn công y.

Tất cả quá đột nhiên, chỉ là một kiếm xuất với công phu thô thiển, nhưng Tả Kiếm Minh vươn tay ra vẫn không tránh kịp.

“Ngô!” Thổ ra một ngụm máu, kiếm đó vì Tả Kiếm Minh phát giác nhanh mà đâm chệch đi, đâm vào vị trí cách ***g ngực một tấc.

Nhịn đau, Tả Kiếm Minh rút kiếm trước ngực ra, khi đối phương lao tới liền đạp một cước đá bay, lại đâm thêm một kiếm vào cổ họng đối phương.

Hoàng Sán chết rồi, Tả Kiếm Minh nhịn không được quỳ phục một gối, tay che trước ngực. Vội điểm vài huyệt đạo muốn ngăn máu tiếp tục chảy, nhưng trước mắt lại càng lúc càng tối, Tả Kiếm Minh còn chưa kịp tự cười nhạo thì ý thức đã rời bỏ y.

Khi tỉnh lại là trên giường Hoàng Sán, bên cạnh là thủ hạ của y.

“Hữu sứ, ngươi tỉnh rồi?”

Tả Kiếm Minh cảm thấy phần ngực đau muốn đòi mạng, mỗi khi hít thở đều cảm thấy đau.

“Người của Hoàng Sán đều giải quyết hết rồi?”

“Vâng, tối qua chúng thuộc hạ đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại nơi này đã không còn chủ nữa.”

Tả Kiếm Minh muốn ngồi dậy, phát hiện có chút miễn cưỡng: “Bảo các huynh đệ chỉnh lý tài vật của Hoàng Sán, và những thuyền hàng của chúng ta, hôm nay vận chuyển trở về. Sau khi trở về bẩm báo giáo chủ một tiếng, ta phải vài ngày nữa mới về được.”

Hiện tại y bị thương thành thế này, đã không thể vận công đề khí nữa, muốn về ngay là không thể.

“Vâng, thuộc hạ liền đi làm. Ngài thân mang trọng thương, thuộc hạ sẽ an bài vài người lưu lại chiếu cố ngài.”

“Không cần, ngươi an bài một người lưu lại là được rồi, còn lại đều trở về đi.”

“Này…” Có chút do dự: “Vậy được rồi, thuộc hạ liền làm như vậy.”

Những người còn lại mang theo đồ tích trữ vốn thuộc về Hoàng Sán trở về Huyền Thiên giáo, chỉ còn Tả Kiếm Minh và một thủ hạ tên Lưu Hoa lưu lại.

Vết thương quá sâu, lại cách ***g ngực quá gần, động tác hơi lớn một chút sẽ lại chảy máu. Lang trung lại xem vài ngày, khai đơn dược còn cho dược ngoại thương.

Ba ngày sau, Tả Kiếm Minh cảm thấy vết thương không còn nghiêm trọng chảy máu liền dự tính trở về. Lưu Hoa không đồng ý, cảm thấy nên đợi thêm vài ngày, nhưng cuối cùng không lay chuyển được Tả Kiếm Minh, chỉ đành đi tìm một chiếc xe ngựa.

Lưu Hoa rất tỉ mỉ trải chăn dày trong xe ngựa, Tả Kiếm Minh nằm trên đó, hắn phụ trách đánh xe.

Nếu đường không bằng phẳng, Lưu Hoa sẽ thả chậm tốc độ, xe quá lắc lư vết thương của Tả Kiếm Minh sẽ bị rách.

Có lúc Tả Kiếm Minh sẽ phát sốt, vì vết thương sưng lên mà trên đường không gặp được lang trung, Lưu Hoa chỉ có thể tìm đại chút thảo dược cho y.

Mười ngày sau, xe ngựa cuối cùng về tới kinh thành.

Vết thương của Tả Kiếm Minh đã khép lại, vì luôn sưng lên mà lại không được chẩn trị cẩn thận, nên sức khỏe cũng yếu đi rất nhiều.

Tả Kiếm Minh xuống xe ngựa sắc mặt tái nhợt, tay xoa xoa vị trí bị thương ở ngực, vừa hít thở liền cảm thấy đau, xem ra bệnh cũ này sẽ lưu lại rồi.

Vừa bước vào đình viện, tưởng niệm liền như thủy triều dâng lên trong lòng. Mới mười mấy ngày không gặp đã tưởng niệm như thế, nhớ tới thân ảnh của người đó, nhớ nhất cử nhất động của hắn, nhớ nụ cười tà tứ của hắn.

Cũng không kịp thay y phục, y đi thẳng đến trước phòng Thẩm Lam, bỏ tay che ngực xuống, nỗ lực khiến bản thân nhìn có bộ dáng bình thường.

Kích động và mang theo chút cẩn thận gõ cửa hai cái, mong đợi nghe được người bên trong dùng thanh âm trầm thấp nói: “Vào đi.”

Cửa mở, không có bất cứ ai nói gì, Tả Kiếm Minh có chút ngây dại nhìn người mở cửa cho y__ Uyển Nhi.

“Là ngươi?” Uyển Nhi vừa thấy y, lập tức bày ra thần tình chán ghét.

“Uyển Nhi, bên ngoài là ai?” Thẩm Lam ở phòng trong hỏi.

Uyển Nhi tùy tiện trả lời: “Là thủ hạ quấn rịt không tha đó của ngươi.”

Tả Kiếm Minh hít sâu một hơi: “Giáo chủ, là thuộc__”

Từ cuối cùng còn chưa nói ra, Thẩm Lam đã đến trước mặt y.

“Tả Kiếm Minh, ngươi sao bây giờ mới về?” Thẩm Lam có chút không vui trừng mắt nhìn y: “Nhanh vào đây, đứng ở ngoài cửa không ra gì hết!”

Dưới ánh mắt trợn trừng của Uyển Nhi, Tả Kiếm Minh tiến vào phòng, hít thở vẫn mang theo đau đớn nơi ngực, nhưng mắt y không chớp lấy một cái, làm như không có cảm giác gì.

Thẩm Lam trên dưới đánh giá y vài cái: “Sắc mặt ngươi sao lại tái nhợt như vậy? Người dưới nói ngươi bị thương, hiện tại thương khỏi rồi chưa?”

“Tạ giáo chủ quan tâm, thương tích của thuộc hạ đã không còn đáng ngại.”

“Không sao thì tốt, ngươi lâu như vậy không trở về, ta đau đầu cũng không có ai xoa bóp. Mấy ngày trước Uyển Nhi trở về, mấy hôm nay ta đều để nàng thay ngươi xoa bóp cho ta, nhưng cũng không có tác dụng lớn gì.”

Thẩm Lam nói, rồi vô thức ấn huyệt thái dương, cũng không để ý tới bộ dạng oán trách của Uyển Nhi nói tiếp: “Ngươi vừa trở về sao? Vậy thì về nghỉ ngơi chút đi, tối tới phòng ta.”

Sắc mặt Tả Kiếm Minh giống như còn tái hơn vừa nãy: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Trở về phòng, lệnh người chuẩn bị nước tắm, Tả Kiếm Minh một mình ngây ngẩn trong phòng.

Tất cả vui mừng và kích động trong lòng toàn bộ biến mất, còn lại chỉ là bất đắc dĩ và thanh tỉnh khi đối mặt sự thật. Không ngờ chỉ là gặp Uyển Nhi mà thôi, y thế nhưng lại cảm thấy khó chịu như thế. Xem ra mấy ngày đó giáo chủ ôm y đã khiến y trở nên tham lam hơn trước, ngay cả nhìn thấy nữ nhân của giáo chủ xuất hiện ở đây cũng cảm thấy khó chịu.

Lắc đầu, ném sạch những suy nghĩ không nên có trong đầu, đã nói phải cả đời bảo vệ hắn, đã nói cái gì cũng không khát vọng, y chỉ là chuộc tội mà thôi…

Thoát thượng y, giải khai tầng tầng băng nơi ngực. Trên mặt nhiễm chút dịch thể vừa đỏ vừa vàng, không phải máu, là mủ do bị sưng dồn lại.

Vết thương chỉ có thể miễn cưỡng coi là đã khép miệng, vừa nhìn đã khiến người ta kinh tâm. Hôm nay không có thời gian rồi, ngày mai lại đi tìm đại phu trị liệu một chút, y phải nhanh chóng khỏi hẳn, nếu không y sẽ không có năng lực ở lại cạnh giáo chủ.

Đến tối, Tả Kiếm Minh vừa định đi gặp Thẩm Lam, liền nghe thấy trong đình viện truyền tới tiếng khóc thút thít của nữ tử. Đi tới dưới đại thụ nhìn thử, người khóc là Uyển Nhi.

“Uyển Nhi cô nương, ngươi làm sao vậy?” Tả Kiếm Minh hảo tâm đi qua, dịu giọng hỏi.

Uyển Nhi vừa thấy y, lại lập tức trừng qua: “Ngươi đừng giả vờ hảo tâm! Giáo chủ đêm nay cho ngươi cùng qua đêm, ngươi cao hứng chết rồi đi! Tại sao ngươi vừa trở về thì hắn liền bảo ta tự về phòng ngủ, ngươi rốt cuộc đã làm gì với giáo chủ? Hắn rõ ràng ghét nam nhân nhất!”

Lòng đau đớn, Tả Kiếm Minh cũng phân không rõ là thương tâm hay là vết thương đau.

“Uyển Nhi cô nương, giáo chủ hắn tối nay gọi ta, chỉ là vì hắn đau đầu cần ta mà thôi, không phải là loại qua đêm như ngươi nói.”

Nghe y nói như vậy, trong lòng Uyển Nhi đích xác vui hơn trước đó một chút: “Ta cũng đang hoài nghi giáo chủ sao có thể cảm thấy hứng thú với một nam nhân như ngươi. Tả Kiếm Minh, nếu ngươi thật sự nhân nghĩa thiện lương như người khác đã nói, vậy ngươi dạy ta làm sao xoa bóp, làm sao có thể khiến giáo chủ khi đau đầu cần tới ta.”

“Ta thật sự không có phương pháp đặc biệt nào, ta cũng chỉ là nhu ấn bình thường như các ngươi mà thôi, ngươi đang làm khó ta.”

“Hừ, ta mới không tin! Ngươi nhất định có chỗ nào đó không giống chúng ta!”

Tả Kiếm Minh thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào? Lần sau khi ta xoa bóp ngươi đứng ở bên cạnh xem được rồi đi.”

Uyển Nhi lập tức đứng trước mặt y, hất hàm sai khiến: “Không cần lần sau, hiện tại ta liền cùng ngươi vào phòng giáo chủ, ngươi xoa bóp cho giáo chủ ta đứng bên cạnh nhìn. Nếu giáo chủ hỏi ta tại sao trở lại, ngươi phải nói giúp ta.”

“Cái này không tốt đâu, giáo chủ sẽ tức giận.”

Trong lời nói của Uyển Nhi mang thêm chế giễu: “Tả Kiếm Minh, ta thấy ngươi căn bản không muốn để ta làm lỡ chuyện của ngươi và giáo chủ đi? Ngươi đối với giáo chủ__”

“Đủ rồi!” Tả Kiếm Minh không muốn nghe nàng nói những lời đó nữa: “Ngươi muốn đi theo thì hiện tại liền đi.”

Nói xong, Tả Kiếm Minh quay người đi, Uyển Nhi cắn chặt môi trừng theo bóng lưng y, dứt khoát đuổi theo.

Tả Kiếm Minh gõ cửa vào phòng, Thẩm Lam mặt áo ngủ đã chuẩn bị lên giường. Thấy Tả Kiếm Minh tới, hắn tâm tình tốt gọi: “Nhanh qua đây nhu nhu cho ta.”

Tả Kiếm Minh mấy ngày nay không trở về, hắn đau đầu không cách trị không nói, còn rất tưởng niệm đôi tay dịu dàng hiếm có trong nam nhân của y.

Nhưng ý cười trong mắt hắn khi nhìn thấy người theo sau Tả Kiếm Minh lập tức biến mất.

“Ta không phải nói đêm nay không cần ngươi tới sao?”

Uyển Nhi run rẩy đi tới: “Giáo chủ, không phải Uyển Nhi không nghe lời, là Tả hữu sứ nhất định muốn Uyển Nhi cùng đi. Nói là khi y xoa bóp cho ngươi để ta ở một bên nhìn, đợi ta học được rồi thì y sẽ không cần cả đêm lưu lại đây nữa, Uyển Nhi cũng có thể hầu hạ giáo chủ tốt hơn.”

Tả Kiếm Minh nhăn mày, y không thích lời nói dối của Uyển Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui