Nặc Tàng

Chỉ cần ngươi vui vẻ là được. Tả Kiếm Minh si mê nhìn nam nhân trên chân, liên tục lập lại câu nói này trong lòng.

Sau ngọ, Tả Kiếm Minh ra ngoài làm xong chuyện trở về đình viện, liền nghe thấy một nữ tử gọi y.

Quay đầu nhìn lại, là nữ tử Lục gia tối qua đã cùng giáo chủ trải qua một đêm.

“Cô nương, có chuyện sao?”

“Ha ha.” Nữ tử mặt đầy xuân quang, giao cho y một tờ giấy: “Đây là thứ ta muốn mua, đều viết ở trên, ngươi giúp ta mua về được không?”

Tả Kiếm Minh nhìn lên tờ giấy đó, trên mặt liệt kê đầy những vật phẩm cần phải mua: Khăn, phấn son, trâm cài, còn có những tứ linh tinh.

Mặt không biểu tình trả tờ giấy về: “Cô nương thật xin lỗi, ta còn phận sự của mình phải làm, thứ cho tại hạ không thể giúp ngươi mua những thứ này.”

Nói xong, Tả Kiếm Minh quay người muốn đi.

“Ngươi đứng lại!” Nữ tử tức giận, lập tức đuổi theo: “Ngươi làm một hạ nhân thì nên nghe phân phó của ta, nếu không ta sẽ bảo giáo chủ của các ngươi trừng trị ngươi!”

Một câu nói thức tỉnh Tả Kiếm Minh, nàng và giáo chủ từng thân cận da thịt, có lẽ giáo chủ đối với nữ tử này rất cảm mến cũng không chừng. Nàng có thể phân phó mình như vậy, nói không chừng là do đã có sự cho phép của giáo chủ.

Thở dài, Tả Kiếm Minh lại vươn tay ra: “Đưa tờ giấy cho ta đi, ta giúp ngươi mua là được.”

“Vậy cũng không tồi.” Nữ tử đắc ý ném tờ giấy cho y, quay người đi: “Nhanh chút a, ta đang cần gấp đó.”

Ước lượng số ngân lượng của mình, Tả Kiếm Minh vạn phần gian nan đi ra chợ mua những vật dụng của nữ tử. Y sợ mua sai, lại không có nhiều ngân lượng, chỉ có thể hỏi từng thứ từng thứ, chọn từng thứ từng thứ.

Hai canh giờ trôi qua, Tả Kiếm Minh đang đứng ở một tiệm trang sức chọn lựa, thứ trên giấy y đã mua hơn phân nửa.

“Ngươi sao lại ở đây? Ngươi đang mua cái gì?!” Ngô Uyên đột nhiên xuất hiện trước mặt y.

“Ngô Uyên?! Ngươi sao lại ở đây?”

Ngô Uyên kéo tay y: “Đừng chọn nữa! Giáo chủ đã tức giận rồi, nhanh đi!” Nói xong, không đợi đối phương trả lời đã kéo y chạy về.

Đợi Ngô Uyên vội vội vàng vàng mang y tới trước mặt Thẩm Lam, Thẩm Lam nhướng mi nhìn thứ y vẫn còn đang sách trên tay: “Ngươi vô duyên vô cớ không bóng dáng, ra là đi mua những thứ này? Thế nào, ngươi thích cô nương nhà ai rồi sao?”

“Không phải, giáo chủ__”

“Hừ! Ta cho ngươi theo ta hạ sơn là muốn ngươi làm chính sự, không phải cho ngươi cơ hội để ngươi và nữ nhân khác đàm tình!”

Nghe ra được đối phương không vui, Tả Kiếm Minh vội ném những thứ trong tay xuống: “Thuộc hạ không có đàm tình với nữ nhân khác, những thứ này đều là mua cho Lục cô nương.”

“Lục cô nương?” Thẩm Lam híp mắt lại: “Ngươi là nói nữ nhân tối qua?”

“Không sai, chính là nữ nhi của chủ nhân trạch viện.”

“Tại sao ngươi phải mua cho nàng ta những thứ này? Ta không phải từng nói với ngươi lập tức trở về gặp ta sao?”

Tả Kiếm Minh nghe ngữ khí của hắn, liền biết mình đã làm sai: “Là thuộc hạ sai, thỉnh giáo chủ trách phạt!”

Thẩm Lam không tiếp tục để ý tới y: “Ngô Uyên, ngươi đi gọi nữ nhi Lục gia đến đây.”

“Vâng, giáo chủ.”

Không biết giáo chủ muốn làm gì, Tả Kiếm Minh chỉ đành yên lặng đứng một bên, Thẩm Lam ngồi nghiêng trên ghế uống trà hoa nhài, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Không bao lâu, Ngô Uyên dẫn Lục Hiểu Doanh vào.

“Công tử, tìm nô gia có chuyện gì?” Nữ tử mang theo nụ cười xấu hổ dựa gần lại Thẩm Lam.

Thẩm Lam chỉ liếc nàng một cái: “Là ngươi bảo y giúp ngươi mua những thứ này?”

Nữ tử không chút che giấu gật đầu: “Đúng a, buổi trưa nô gia bảo y giúp đi mua đồ, y còn có chút không tình nguyện! Nô gia cũng phải lấy thân phận của công tử ngài ra mới khiến y ngoan ngoãn thay nô gia đi mua đó. Công tử, ngươi thật sự nên cho người quản giáo lại y cho tốt đi.”

Nói xong, nàng lại nhìn tới những thứ hỗn loạn dưới đất, vội vàng trách mắng: “Sao ngươi lại ném những thứ của ta xuống đất thế này? Hơn nữa sao lại là những thứ này? Phấn son và trang sức của ta đâu?”

Ngô Uyên lạnh mắt nhìn nữ nhân làm hắn phản cảm này, không nói một tiếng đứng ra sau lưng Tả Kiếm Minh.

Lục Hiểu Doanh không vui quay sang Thẩm Lam, muốn nắm tay hắn oán trách một phen, nhưng vừa mới vươn tay ra đã bị Thẩm Lam siết chặt cổ tay.

“Công tử, ngươi…” Nữ tử bị siết cổ tay đau đớn, quái dị không thôi nhìn hắn.

“Ngươi xem mình là ai? Dám sai người của ta làm việc cho ngươi? Thủ hạ của ta là người mà ngươi có thể mệnh lệnh sao?” Thẩm Lam vẫn ngồi trên ghế, tay siết cổ tay nữ tử, mắt lại nhìn sang Tả Kiếm Minh.

“Công tử, mau buông tay.” Nữ tử đau đến rơi lệ.

“Ta hỏi ngươi vì sao dám lệnh cho người của ta làm việc cho ngươi? Ai cho ngươi cái gan đó?”

“Nô gia, nô gia đêm nay còn đến hầu hạ công tử, công tử nhanh buông tay!”

Thẩm Lam bị tiếng khóc của nàng làm phiền, liền sải tay phất nàng ra: “Loại nữ nhân như ngươi chỉ cần một lần đã khiến ta phát đủ rồi, ta đối với ngươi nhìn không thuận mắt. Đừng cho rằng phục vụ ta một đêm thì thật sự trở thành người của ta, cút đi.”

Nữ tử ủy khuất khóc lê hoa đái vũ, cũng không biết có phải bị dọa đến nhũn chân không, thế nhưng ngồi dưới đất không chịu rời đi.

Thẩm Lam phiền ghét tiếng khóc của nữ tử, trực tiếp quay sang Ngô Uyên: “Ném nàng ta ra ngoài cho ta, còn những thứ linh tinh dưới đất cũng ném đi.”

Đợi tiếng khóc thút thít của nữ tử biến mất, Tả Kiếm Minh mới đi tới trước vài bước: “Thuộc hạ gây phiền toái cho giáo chủ, thỉnh giáo chủ trách phạt.”

“Hừ! Ngươi có cái gì sai? Nói ta nghe thử.” Thẩm Lam hừ lạnh một tiếng.

“Thuộc hạ không nên tự tiện nghe sai sử của nữ tử đó, không đến gặp giáo chủ, chọc giáo chủ không vui.”

“Còn gì nữa?”

Tả Kiếm Minh nghĩ nghĩ: “Thuộc hạ không nên trễ như vậy còn chưa trở về.”

“Còn gì nữa?”

Còn nữa sao?

“Thuộc hạ… thuộc hạ không biết.”

Thẩm Lam đột nhiên gõ đầu y một cái: “Cái sai lớn nhất của ngươi chính là một chút nhãn lực cũng không có, cho rằng ta sẽ động tâm với loại người đó!”

Tả Kiếm Minh bị Thẩm Lam gõ một cái có chút ngây ra, rất lâu mới nói: “Vâng, là thuộc hạ không có nhãn lực.”

“Nhưng cái đầu heo này của ngươi xem ra không thay đổi được rồi. Nhớ rõ, sau này bất kể là ai bên cạnh ta, ngươi đều chỉ nghe phân phó của ta.”

Tả Kiếm Minh không phản ứng, không chút động đậy đứng ở đó, biểu tình gì trên mặt cũng không có.

Thẩm Lam nhíu mày: “Ngươi đây là biểu tình gì? Ngốc rồi sao?” Nói xong, lại gõ lên đầu y một cái.

“Thuộc hạ nhất định vì giáo chủ cúc cung tận tụy, suốt đời suốt kiếp bảo vệ giáo chủ!”

Nhìn Tả Kiếm Minh đột nhiên quỳ một gối, ôm quyền cúi đầu phát thệ với mình, Thẩm Lam lại một lần nữa cảm thấy nghi hoặc, nhưng trong lòng lại có một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả.

“Được rồi, đứng lên lui xuống đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui!”

Trở về phòng mình, lòng Tả Kiếm Minh vẫn đang hưng phấn. Vì câu nói đó của Thẩm Lam, làm y cảm thấy mình là sở hữu riêng của hắn. Nhận thức này khiến y kích động không thôi, y không thể có được Thẩm Lam, nhưng Thẩm Lam lại có thể có y, y sẽ dùng tất cả sức lực của mình để bảo hộ người quan trọng nhất của mình!

Có người dò được tin tức, tiền hữu sứ từng lộ chút hành tung ở kinh thành. Thẩm Lam nhận được tin đó chỉ cười lạnh một tiếng: “Không ngờ, hắn thật sự trở về nương tựa nhà cũ. Kiêu ngạo như hắn, cũng có lúc suy tàn như vậy.”

“Tả Kiếm Minh, ngươi từ lúc nào trở thành đà điểu vậy?” Thanh âm của Thẩm Lam vang lên trên đầu y: “Vừa rồi ta nói gì ngươi có nghe thấy không?”

Tả Kiếm Minh ngây ra, giáo chủ vừa nói cái gì?

“Ngươi dám phân tâm ở chỗ ta!” Thẩm Lam một tay nâng đầu y lên, liền nhìn thấy cặp mắt đó không thể che giấu được tia mù mịt, đơn thuần đến không thể tin nổi.

Không chút dự báo, tim Thẩm Lam như bị thứ gì đụng một cái, khiến hắn lập tức buông tay.

“Chuẩn bị xe ngựa và vật dụng, ngày mai chúng ta lên đường đến kinh thành.”

“Vâng, thuộc hạ liền đi chuẩn bị, thuộc hạ cáo lui.”

Ngày hôm sau, bọn họ rời khỏi Lục gia. Thẩm Lam ngồi trong xe ngựa, Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên phụ trách đánh xe bên ngoài.

Đã đi được hai canh giờ, Tả Kiếm Minh nghe trong xe ngựa truyền ra tiếng thở đều đều, đoán là Tả Kiếm Minh đã ngủ.

“Ngô Uyên, nếu đã biết động hướng của tiền hữu sứ đó, chúng ta tại sao không dứt khoát cưỡi ngựa? Đi xe ngựa thế này, nói ít đi thì cũng phải mấy ngày mới có thể đến được.”

Ngô Uyên phất roi ngựa trong tay: “Ngươi chưa từng sống cạnh hắn, không biết sự lợi hắn của hắn. Hắn có thể đi theo giáo chủ nhiều năm như vậy, tự nhiên có năng lực của mình. Chúng ta cố gắng không tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu gặp phải biến cố gì cần giải quyết cũng đỡ phiền toái.”

“Nhưng nếu chúng ta đến kinh thành rồi, hắn lại không ở đó thì làm thế nào?”

Ngô Uyên lắc đầu: “Giáo chủ nói hắn trở về nhà cũ ở kinh thành Trương gia trang, người có lòng tự tôn rất cao lại chịu trọng thương, nếu quyết định trở về Trương gia thì sẽ không vội vàng rời đi. Hơn nữa, có lẽ là hắn cố ý đợi chúng ta tìm hắn cũng không chừng, hắn biết giáo chủ trúng phệ tâm phấn của hắn nhất định sẽ đi tìm hắn.”

Lần này Tả Kiếm Minh thập phần quái dị: “Lẽ nào hắn không sợ giáo chủ giết hắn?”

“Chấp niệm của hắn đối với giáo chủ quá sâu, không phải dễ dàng có thể cắt đứt.”

Lại qua nửa canh giờ, trong xe ngựa truyền ra tiếng ngáp lười biếng cho biết Thẩm Lam đã tỉnh: “Tả Kiếm Minh.”

“Có thuộc hạ.” Tả Kiếm Minh ở ngoài vội đáp.

“Vào đây xoa đầu cho ta, ta đau đầu.”

Ngô Uyên nhìn y một cái, cầm roi ngựa của y, Tả Kiếm Minh gật đầu với hắn rồi mở cửa xe đi vào.

Cửa xe vừa mở, liền thấy Thẩm Lam nằm trên sàn xe, đầu thì lại nâng lên dựa vào vách xe, cặp mắt vì vừa tỉnh ngủ mà híp lại thành đường dài, mái tóc buông xõa có chút rối loạn vươn trước ngực, cổ áo cũng bị mở lớn.

Mặt Tả Kiếm Minh nhất thời đỏ lên, bộ dạng hiện tại của Thẩm Lam, thật sự quá mức dụ hoặc.

“Ngây ngốc làm gì?!” Thẩm Lam không vui: “Nhanh vào xoa cho ta!”

“Vâng!” Tả Kiếm Minh đóng cửa, vội đi tới cạnh Thẩm Lam, hai tay nâng đầu hắn kê lên chân mình.

Không bao lâu, Thẩm Lam lại thoải mái híp mắt lại, đầu thì càng lúc càng thanh tỉnh, không còn mơ màng nữa.

Gần đây hắn luôn đau đầu, nhưng chỉ cần Tả Kiếm Minh xoa ấn cho hắn, đau đớn sẽ biến mất rất nhiều, giống như khi phệ tâm phấn của hắn phát tác.

Hắn suy đoán mình đau đầu cũng là vì phệ tâm phấn, may mà có Tả Kiếm Minh bên cạnh, nếu không hắn thật sự khó chịu được.

Nam tử thuần phác này có đôi tay dịu dàng nhất thiên hạ, cũng không biết từ khi nào, trong lòng Thẩm Lam không tự giác hiện lên cảm giác này.

Thẩm Lam nói bụng đói rồi, Ngô Uyên liền dừng xe đi xuống bắt đầu nhóm lửa. Tả Kiếm Minh đi vào trong rừng, không bao lâu tay cầm hai con gà rừng trở về.

Thẩm Lam chỉ cần thoải mái nằm trong xe ngựa, nhìn hai thủ hạ vội tới vội lui chuẩn bị bữa cơm cho mình.

“Giáo chủ, cơm được rồi, có thể ăn rồi.”

Thả người nhảy xuống, đi tới bàn cơm giản dị do Tả Kiếm Minh kê sẵn, trên mặt chỉ có vài món rau đơn giản, cơm gạo trắng, và hai con gà nướng.

Thẩm Lam không thích ăn đồ bột, cho nên bọn họ chỉ có thể mang theo gạo và dụng cụ để làm cơm.

“Cơm hơi nhão, lần sau cho nước ít hơn một chút.”

Khi nói câu này Thẩm Lam nhìn sang Tả Kiếm Minh một cái, Ngô Uyên luôn đi theo hắn, trước giờ đều biết hắn ăn cơm không thích nước quá nhiều.

Tả Kiếm Minh quẫn bách, chỉ đành cúi đầu cầm chén cơm của mình ăn.

Ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc, ba người quyết định tiếp tục lên đường.

Tả Kiếm Minh còn muốn cùng đánh xe với Ngô Uyên, không ngờ Thẩm Lam đã nằm trong xe ngựa lại lên tiếng: “Tả Kiếm Minh, ngươi vào đây xoa đầu cho ta.”

Thế là công việc đánh xe lại giao cho một mình Ngô Uyên, Tả Kiếm Minh tiến vào xe, để Thẩm Lam gối lên chân mình, thành thành thật thật nhu đầu cho hắn.

“Giáo chủ gần đây thường xuyên đau đầu sao?” Tả Kiếm Minh hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Ân.” Thẩm Lam lười biếng trả lời: “Có lẽ là phệ tâm phấn gây ra.”

“Nhưng Ngô Uyên nói, phệ tâm phấn đó không phải chỉ gây ra nỗi đau phệ tâm sao?”

Thẩm Lam dịch một tay y đến huyệt thái dương, Tả Kiếm Minh vội ấn xung quanh huyệt thái dương cho hắn.

“Tâm tư của người đó biến đổi bất định, dùng tới thủ đoạn này thì cũng không kỳ quái.”

Tả Kiếm Minh nghe được câu trả lời biếng nhác của Thẩm Lam, cũng không hỏi nữa. Nhưng y lại đau lòng cho Thẩm Lam, nếu tiền hữu sứ đó thật sự yêu giáo chủ, thì sao nhẫn tâm hạ phệ tâm phấn khiến hắn chịu những giày vò này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui