Rèm cửa sổ trong phòng không kéo lại, ánh mặt trời chói chang rọi thẳng vào, cái kéo trên tay Lisanna lóe lên như là tẩm máu người, càng thêm sắc nhọn.
Con ngươi Lisanna chợt co rụt, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo lại. ''mình điên rồi sao? Làm sao lại làm ra chuyện này! Mình có thể dùng thủ đoạn, dùng âm mưu nhưng mà loại chuyện làm hại đến tính mạng con người thì mình chưa bao giờ nghĩ tới. Mình thích Natsu, thích đến 10 năm nhưng điều này cũng không có nghĩa mình có thể vì anh mà vứt bỏ tất cả những gì mình đã đạt được.''
''Vừa rồi nhất định là mình bị tẩu hỏa nhập ma, may mắn là phản ứng kịp'', Lisanna hít một hơi thật sâu, ổn định lại một chút nhịp tim đang đập loạn của mình đang định đặt kéo xuống thì nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh rầm một tiếng bị đẩy ra. Loke phẫn nộ thét lên như sấm sét nổ bên tai.
"Lisanna Strauss, em đang làm gì hả?"
Lisanna ngẩn ra, ngay cả kéo cũng quên bỏ xuống lắp bắp giải thích, "không, không có gì, anh đừng hiểu lầm, em......"
Đáng tiếc Loke đã hoàn toàn không nghe thấy những gì cô đang nói, lửa giận trong lòng cùng với nỗi sợ hãi tăng vọt tựa như sóng thần cuộn trào mãnh liệt chỉ một thoáng đã bao phủ toàn bộ lý trí của hắn.
Hắn chạy tới giật mạnh cánh tay Lisanna, định cướp đi cái kéo trong tay cô ta. Lisanna vốn chột dạ bị hắn thét như vậy, nhất thời vừa sợ hãi vừa xấu hổ nắm chặt lấy kéo không cho hắn giật, dường như chỉ như vậy mới có thể xóa bỏ chuyện vừa rồi.
"Loke, anh hãy nghe em nói, không phải như vậy."
Đáng tiếc Loke đã đỏ hết mắt, căn bản không nghe lời giải thích của cô ta chỉ ra sức giật lại cái kéo. ''Nếu mình đến chậm một bước, chỉ một bước thôi, có phải hay không sẽ vĩnh viễn không thấy được cô nữa? Tựa như lúc 8 tuổi năm ấy.''
''không được! Lần này ai cũng không thể cướp đi người mình yêu thương, ai cũng không được!'' Ánh mắt Loke chỉ một thoáng liền trở nên điên cuồng, bàn tay cũng càng dùng lực lớn hơn.
Lisanna bị hắn nắm đến đau nhưng vẫn không chịu buông tay. Suy cho cùng là chưa từng trải qua việc trái lương tâm như vậy, cái chuôi kéo trước mặt này giống như đèn đỏ đạo đức, không ngừng nhắc nhở vừa rồi cô ta đã điên cuồng cỡ nào, cho nên Lisanna chỉ nghĩ muốn giấu nó đi, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
"Loke, anh buông ra! Buông ra!" Lisanna thét chói tai, đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
''không được! Tuyệt đối không được'', các cơ trên mặt Loke đã vặn vẹo, cổ tay vừa động đang định giằng kéo, Lisann lại bị hắn túm một cái liền lảo đảo, cổ tay nháy mắt quẹt vào lưỡi kéo sắc nhọn, Loke lúc này gần như phát điên, làm sao còn quản che chắn gì đó, một mực giật kéo ra sau, Lisanna lập tức kêu lên thảm thiết, cái kéo đã đâm thẳng vào cổ tay cô ta.
Lucy tuy rằng ngủ say như chết nhưng mà âm thanh lớn như vậy không thể nào không nghe thấy, cô mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy, đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì thấy sắc mặt Lisanna trắng bệch đứng ở trong phòng, trên cổ tay máu tuôn ra như suối, rất nhanh trên mặt đất đã xuất hiện một vũng máu nho nhỏ.
Đầu Lucy ong ong một tiếng, trước mắt tối sầm, ngay lập tức xỉu tại giường.
Loke đoạt lấy cái kéo trong tay Lisanna, trên mặt tràn ra một ý cười sởn tóc gáy, hắn gần như không nhìn Lisanna đang đau sắp ngất đi kia, mà là cầm kéo bước nhẹ đến bên giường Lucy, đưa cánh tay ôm chặt lấy Lucy gần như ngất xỉu vào trong ngực, miệng lẩm bẩm nói: "Lần này rốt cuộc anh cũng giữ được em......"
Lúc Natsu nhận được tin tức, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, vội vã lái xe đến bệnh viện, thừa dịp đèn đỏ gọi điện cho bà Lena, nhờ bà mau đến chăm sóc ông Jude rồi một mạch chạy đến bệnh viện.
Sự việc phức tạp như thế nào, không có ai biết rõ hơn hắn, Natsu tự nhủ biết vậy chẳng làm, nếu hắn không gọi Loke đến thì sẽ không tạo thành nhiều chuyện như vậy.
20 năm trước ở thành phố A từng xảy ra một án tử lớn, hai con 1 gái 1 trai của ông vua ngành trang trí Selestial Spirit cùng lúc bị bắt cóc, bọn tống tiền đòi một trăm ngàn. Spirit gia mặc dù có tiền nhưng vào những năm đó, một trăm ngàn tuyệt đối là một số trên trời. Tuy rằng Selestial đã tìm mọi bạn bè gom góp tiền nhưng vẫn không kịp thời gian quy định mang nộp một trăm ngàn, kết quả một phát súng nổ ra, Karen Spirit, người con gái lớn nhất của Selestial đã bị bọn cướp thẳng tay bắn vào đầu.
Selestical Spirit đó chính là ba của Loke mà Karen Spirit là chị gái của Loke, đứa trẻ may mắn sống sót, thời điểm xảy ra sự việc, Karen 12 tuổi, Loke 8 tuổi.
Loke vốn là đứa trẻ ngậm thìa bạc sinh ra lại bởi vì là con út, cho nên cả nhà đều cực kỳ cưng chiều hắn, rất ít người biết, bây giờ thoạt nhìn tính cách Loke ôn hòa dễ gần nhưng lúc nhỏ lại vô cùng ương bướng cộc cằn.
Ngay cả ba mẹ hắn đôi khi cũng thở dài, đứa con út nhà mình trời sinh không có tiền đồ. Cho nên ba mẹ hắn tuy rằng yêu chiều Loke nhưng rất ít khi để hắn xuất hiện trước mặt đối tác làm ăn, nguyên nhân chẳng bởi tại sao, đơn giản là sợ dọa người ta.
Chỉ có chị gái Loke là Karen, bất kể em trai mình nghịch ngợm như thế nào, không ra hồn như thế nào thì cũng chưa từng thể hiện thái độ xem thường. Cho dù chỉ lớn hơn em 4 tuổi nhưng Karen lại là một người chị gái vô cùng tốt. Ba mẹ của mình nhiều việc, thường xuyên vài ngày không về nhà, Karen liền thay thế ba mẹ chăm sóc em, chưa bao giờ than thở một câu.
Từ lúc 8 tuổi trở về trước, trong cuộc sống của Loke, không có cha, cũng không có mẹ chỉ có chị gái. Chị gái sẽ dẫn hắn đi công viên thả diều, sẽ xoa đầu hắn nói ''tiểu Tề thật thông minh'', hơn nữa, chị gái là người duy nhất không mắng hắn là đồ ngốc. Đứa trẻ nhỏ đã coi chị gái mình trở thành bầu trời riêng của chính mình, chỉ cần có chị ở bên, cái gì hắn cũng không sợ.
Nhưng đột nhiên một ngày, bầu trời của hắn sụp đổ. Thời điểm tiếng súng vang lên, hắn không còn ý thức được chuyện gì đã xảy ra nhưng mà giây tiếp theo, người chị luôn luôn mỉm cười dịu dàng với hắn, đầu giống như quả dưa hấu bị ném trên mặt đất, tan nát không còn gì.
Óc trắng cùng dòng máu ấm nóng văng đầy trên mặt, trên người hắn, tên cướp cầm súng còn nhe răng cười với hắn, giơ chân đá một phát lên thi thể của Karen.
Đợi đến khi ông bà Spirit mang theo tiền và cảnh sát đuổi tới để lại cho bọn họ chỉ có người con lớn đã biến thành một khối thi thể và đứa con út ngơ ngẩn, bọn cướp tàn độc đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Mẹ hắn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, từ đó về sau liền bị bệnh tim, một chút kích thích cũng không chịu nổi mà ba hắn thiếu chút nữa là phát điên, lúc phục hồi tinh thần lại lập tức tàn nhẫn, tìm đến một trùm ma túy nổi danh ở thành phố nói chuyện, hai tay dâng lên một trăm ngàn, điều kiện chỉ có một, giết chết mấy tên cướp kia.
Ông cuối cùng cũng được như ý nguyện nhưng mà vậy thì sao, đứa con lớn nhất cũng không thể nào sống lại được.
Khoảng thời gian đó thành phố A không ngừng bàn tán chuyện này, trở thành nội dung chủ yếu trong các cuộc trà dư hậu tửu của đám người thành thị nhưng ba hắn căn bản không kịp xử lý việc này, bởi vì đứa con nhỏ xảy ra vấn đề.
Mới đầu thì chỉ giống như là ngớ ngẩn, không ăn không uống không ngủ không nói một câu, ngay cả ép buộc cũng không có tác dụng. Cứ như vậy qua vài ngày, ba hắn mẹ hắn lo lắng đến bạc cả tóc. Rồi đột nhiên một đêm, Loke gào khóc một tiếng, sau đó liên tục sốt cao và nôn mửa, mắt thấy sẽ không sống nổi, ngay cả bác sĩ cũng nói nên chuẩn bị hậu sự thì Loke lại không biết vì sao bất ngờ khỏe lại.
Nhưng mà từ đó về sau, hắn lại thay đổi, tính cách trở nên hiền hòa giống hệt Karen, xử sự cũng càng ngày càng giống chị gái mình, nếu không phải mỗi ngày đều ngồi lầm bầm độc thoại thì cha mẹ hắn đã gần như vui sướng vì chuyển biến như vậy của con mình.
Loke điều trị mất 5 năm với bác sĩ tâm lý, thật vất vả mới chấp nhận sự thật Karen đã chết rồi, thoạt nhìn cũng giống như người bình thường nhưng mà chuyện lần đó đã để lại vết thương vĩnh viễn trong lòng hắn.
Chỉ cần hắn thích cái gì đó, hắn sẽ nhất định phải đạt được, trân trọng đặt ở trong ngăn tủ khóa lại, ai cũng không thể chạm vào. một khi bị kích thích thì cảm xúc sẽ không khống chế được, phải điều chỉnh một thời gian mới khá lên, vì thế mẹ hắn đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt trong đêm tối, cho nên Loke đã hơn 30 tuổi mà bọn họ vẫn không dám để hắn dọn ra ngoài ở riêng.
Natsu thở hổn hển chạy đến bệnh viện, đẩy cửa phòng Lucy ra, chỉ thấy ba hắn bình tĩnh đứng ở trong phòng còn Loke thì ngồi ở trên giường ôm lấy Lucy thì thào tự nói.
"Bác Spirit, Loke thế nào rồi ạ?" Natsu giảm nhẹ bước chân đi qua nhẹ giọng hỏi.
"không tốt lắm." ông Celestial cau mày, "Ai cũng không cho tới gần."
"Bác Spirit, đừng lo lắng để cháu thử xem," Natsu quay đầu nói với ông Celestialm "Vết thương của Lisanna thế nào ạ?"
Ông Celestial lắc đầu tỏ vẻ không biết, trong mắt ông giờ chỉ có con, làm sao còn có thể quan tâm đến người khác.
"Thế này đi, bác Spirit trước tiên bác cứ đi xử lý chuyện của Lisanna, cháu ở đây xem có thể khuyên nhủ Loke hay không."
Ông Celestial do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
"Loke, " Natsu bước từng bước nhỏ lên phía trước, gọi tên Loke.
"Cậu cũng muốn tới cướp người khỏi tay tôi sao?" Loke giơ bàn tay tràn đầy máu tươi lên, giương kéo với Natsu, vẻ mặt vặn vẹo và điên cuồng.
"Tôi không cướp đoạt gì với cậu cả." Natsu ở trong lòng thở dài một tiếng, biết hiện tại cậu ta đã hoàn toàn không còn lý trí chỉ có thể nhẫn nại khuyên nhủ, "Trước hết cậu đặt kéo xuống đã, " anh chống lại ánh mắt đột nhiên hung ác của Loke giải thích, "Cậu xem, cô ấy đã gần ngất xỉu rồi, thứ này không tốt đâu, lỡ như làm bị thương cô ấy thì sao?"
Loke sửng sốt, cúi đầu nhìn Lucy trong lòng, quả nhiên thấy sắc mặt cô tái nhợt, ngực phập phồng dữ dội, giống như là không thể thở nổi. Do dự một chút rồi nới lỏng cánh tay đang ôm cô lại ngẩng đầu cảnh giác nhìn Natsu, thấy anh không hề có ý đến cướp người, lúc này mới buông cánh tay.
"Loke, cô ấy là Lucy Heartfilia, cậu quên rồi à, cậu còn nói sẽ làm phù rể cho chúng tôi, cô ấy sẽ không đi đâu hết." Natsu khẽ bước thêm từng bước, dụ dỗ: "Bây giờ cô ấy rất khó chịu, cậu buông cô ấy ra được không, tôi cam đoan cô ấy sẽ luôn ở trong tầm mắt cậu."
"không!" Sắc mặt Loke vừa mới chuyển tốt lại tối sầm xuống.
"Ba cậu rất lo lắng cho cậu," Natsu nhẹ giọng nói, "Cậu có thể vượt qua mà, cậu đã quên lần đó chúng ta ở Magnolia sao, lần đó cậu làm tốt lắm, Lucy sẽ không rời đi nhưng cậu cứ ôm cô ấy như vậy rất có khả năng làm chậm trễ việc chữa trị của cô ấy."
Cánh tay Loke cứng đờ, không nói chuyện. Hắn cũng không phải một chút lý trí cũng không còn nhưng mà nỗi sợ hãi tột độ trong lòng kia lại khiến hắn không dám buông tay.
"Lo... Loke..." Ngay lúc đó, người bị Loke ôm vào trong ngực, vẫn không hề có động tĩnh gì, Lucy lại đột nhiên khẽ gọi cậu ta một tiếng.
Thân mình Lucy run lên cúi đầu nhìn cô.
"Anh làm sao vậy?" Sắc mặt Lucy rất kém, giọng nói vô cùng yếu ớt, "Em không sao, thật sự không có việc gì mà." nói xong, cô nâng tay nhẹ vỗ vỗ vào lưng hắn, "Anh có khỏe không?" Tuy rằng cô mơ mơ màng màng nhưng cũng nghe được rất nhiều, đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.
Giọng nói dịu dàng của cô giống như là một đốm lửa, tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng đủ để kéo hắn ra khỏi vực sâu tăm tối. Không phải máu của chị gái mình, cũng không phải thi thể lạnh như băng, mà là sự sống là ấm áp có thể an ủi tâm hồn hắn.
Loke hít một hơi thật sâu, qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng từ từ buông Lucy ra, "thật xin lỗi, anh thất thố rồi." Tuy rằng lý trí đã tỉnh táo lại nhưng tình trạng của hắn bây giờ cũng không được tốt lắm, bàn tay nắm chặt lấy ga giường không ngừng run rẩy, trên mặt nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là đang gồng mình chịu đựng cái gì đó.
Natsu thấy thế khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi đang định nói gì thì ông Celestial bỗng nhiên đẩy cửa vào nhìn thấy con mình rốt cuộc cũng chịu buông Lucy, tâm trạng vẫn treo lơ lửng rốt cuộc được thả lỏng nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trầm xuống, "Mấy người nhà họ Strauss vừa mới đến đây, bọn họ muốn báo cảnh sát."
________________________________________
akiko: vì mình bù chap cho mina và đồng thời cn' 5 chap nữa sẽ hết và có 3 cái ngoại truyện nên mình sẽ ra lun để bù những thời gian mà mình bận việc.
yuuke*ăn chuối*: đi chơi thì có chứ bận cn mọe j'.
akiko*ăn bánh*: thì về wê ăn thoi noi cháu tui cx là bận thui.
yuuke*vứt vỏ chuối vô xọt rác*: ăn thoi noi cháu hôm nay thì ngày mai zề cn' pà chắc ăn xg r' ở lại chơi zí cháu mình lun chứ j'.
akiko*nhìn chỗ khác*: à thì là... woa trời đẹp ghê lun á.
yuuke: ns trúng tim đen r' khỏi đổi đề tài.
akiko*câm lun*:....... *khóc* hic hic hic.
yuuke*đi lại*: ê s hôm nay hiền wá z *hoảng* ê đừng có khóc tui ko bít vỗ âu đừng khóc tui chỉ zỡn thui mà đừng khóc nữa.
kai*ns mỉa*: s ông kì z ns trc đứa lm' aki khóc đứa đó chịu.
erza*khoanh tay*: yuuke, cậu lm' tui thất vọng wá.
lucy*lắc đầu*: cn trai mà lm' cn gái khóc là hèn lém bít ko z.
levy*thở dài*: ông tự vỗ nín aki đi haizz cn trai j' âu mà tệ wá.
yuuke*xoay wa + wát*: nè mấy ng' ko chịu zúp thì thui có cần phải ns như z ko, tui là cn trai cx có cảm xúc mà.
m.n: thì ai bảo ông lm' cho aki khóc chi vả lại aki cx là cn gái mà cx có cảm xúc và cx rất nhạy cảm mà.
yuuke*cãi ko đc*: mệt mấy ng' wá *woay wa* trời ơi aki tui lại pà lun đý nín dùm tui đi.
akiko*khóc lớn*: huhuhuhuhu *nghĩ* đáng đời ai bỉu chọc ché chi zờ lãnh chịu hậu wả đê kakakaka.
yuuke*vỗ*: nín đừng cóa khóc nữa tui ko chọc pà nữa âu chỉ ghẹo pà thui nín đi.
akiko*khóc to hơn*: huhuhuhu.
yuuke*hoảng lên*: ế ế ế đừng khóc nữa tui xin pà đó.
m.n: đáng đời.