Ngày hôm sau, Trương ma ma và Đào ma ma gọi Chu Tử đến, hỏi qua loa một chút, sau đó liền phái một vị ma ma đến dạy cho Chu Tử, tốn thời gian một ngày, dạy cho Chu Tử một khóa, có tên là "Làm thế nào trải qua đêm đầu tiên cùng đồng nam mà cũng khiến cho hắn khoái hoạt giống như thần tiên".
Khóa học còn chưa học xong, Chu Tử liền hiểu được, thì ra tuyệt thế mỹ nam Nam An Vương gia Triệu Trinh, hắn thật xứng với quý danh "đồng nam", hoàn hảo vô khuyết, không thể giả được!
Cho nên, đối với buổi tối sắp đến, Chu Tử vô sỉ mà tràn ngập chờ mong, loại chờ mong này giống như cùng loại đại gia có tiền chờ mong mua đêm đầu tiên của cô nương trong sạch vậy.
Thời điểm Triệu Trinh trở về đã là giờ Hợi. (9-11h đêm)
Hắn vừa muốn đi tắm rửa, Chu Tử vội hỏi một câu: "Vương gia, có muốn ăn khuya không ạ?"
Triệu Trinh quay đầu nhìn nàng. Ăn khuya? Hình như hắn chưa từng ăn khuya, vì thế nhíu mày nói: "Chưa ăn."
"Dạ, nô tỳ đã biết."
Triệu Trinh tắm rửa xong đi ra, vừa ra cửa phòng tắm, Chu Tử lập tức cầm khăn mặt nghênh đón. Tóc Triệu Trinh rất dài, mặt trên còn mang theo giọt nước lóng lánh, xõa dài xuống dưới, rũ đến hông.
Chu Tử bước qua lau tóc cho hắn. Nàng lau đuôi tóc trước, sau đó lau lên trên. Lau lau, gót chân của nàng liền nhón lên, càng nhón càng cao.
Cho tới bây giờ Triệu Trinh chưa từng bị nữ thân cận gần gũi như vậy, hắn chỉ cảm thấy tóc giống như bị điện giật, từ đuôi tê dại đến đỉnh đầu, cuối cùng hắn thật sự nhịn không được, nhấc chân bỏ chạy.
Ai ngờ Chu Tử đang cố gắng nhón gót chân lau tóc trên đỉnh đầu của hắn, chợt bị tóc giãy ra một cái, lập tức té sấp lên lưng của hắn.
Triệu Trinh lập tức ngây dại, thân mình run mạnh một chút. Nửa ngày sau, hắn mới cảm nhận được trên lưng truyền đến xúc cảm mềm mại, rốt cục cũng ý thức được kia là cái gì. Ầm một cái, lỗ tai Triệu Trinh lập tức ửng đỏ.
Chu Tử cố gắng chống lên thắt lưng Triệu Trinh để đứng thẳng dậy, nàng thực ngượng ngùng, vội nhận sai: "Thực xin lỗi, Vương gia, nô tỳ thật bất cẩn!"
Triệu Trinh không nói gì, sải bước đi vào phòng ngủ.
Chu Tử vội hỏi: "Vương gia, ăn khuya!"
Triệu Trinh lại đi rồi quay lại.
Thức ăn khuya là do Chu Tử đặc biệt yêu cầu tiểu phòng bếp làm, nàng thấy Triệu Trinh gầy yếu, nghĩ trên chiến trường vất vả, nên hầm canh gà bồi bổ.
Lúc Triệu Trinh uống canh gà, Chu Tử nhìn thấy móng tay hắn có hơi dài quá, cầm kéo tỉa móng tay bước qua.
Triệu Trinh uống canh gà xong, nhận lấy trà thơm Chu Tử đưa qua, súc miệng.
Chu Tử cầm chén đũa đưa cho Tĩnh Mục đang gác đêm ngoài viện, sau đó trở về hầu hạ Triệu Trinh. Nàng thu xếp ổn thỏa cho Triệu Trinh nằm xuống giường, sau đó thấp giọng nói: "Vương gia, tỉa móng tay ạ!"
Triệu Trinh nhắm mắt lại, nhưng cũng đưa tay phải qua.
Chu Tử cẩn thận cắt tỉa móng tay, cắt xong còn thật cẩn thận dũa cho đều, tỉa xong lại dùng khăn mềm lau lau, sau đó mới đặt tay phải Triệu Trinh lên giường.
Trong lúc nàng cắt tỉa móng tay, vụng trộm nhìn Triệu Trinh một chút, phát hiện hắn đã ngủ say, ánh nến chiếu rọi lên hàng lông mi thật dày đều như lông chim rũ xuống trên mí mắt tạo thành một bóng râm, trông hắn như có thêm vài phần ngây thơ. Đôi môi hắn nhìn rất đẹp, cánh môi trên hơi mỏng, môi dưới dầy hơn một chút, màu hồng nhạt, có điểm hơi khô. Chu Tử nghĩ ngày mai nên bảo người hầm chút canh thanh nhiệt nhuận phổi, không biết hắn thích uống canh gì.
Đang suy nghĩ lung tung, tay Triệu Trinh giật giật, Chu Tử sợ hắn phát hiện, vội vàng dời ánh mắt đi.
Buổi sáng lúc Chu Tử giúp Triệu Trinh mặc quần áo cưỡi ngựa màu tím, không cẩn thận chạm vào lưng Triệu Trinh, Triệu Trinh liền rụt mạnh một cái. Chu Tử nhớ tới đêm qua lúc lau tóc cho Triệu Trinh cũng đụng trúng lưng, hắn cũng có phản ứng này, thấy hơi khó hiểu, liền nói với Triệu Trinh: "Vương gia, cho nô tỳ xem lưng đi của ngài được không ạ!"
Triệu Trinh vừa nghe, lập tức khép chặt vạt áo, trên mặt biểu tình đầy vẻ đề phòng.
Nhìn bộ dáng hắn nghiêm giữ trinh tiết như lâm đại địch này, Chu Tử cảm thấy có chút buồn cười: "Nô tỳ thật sự chỉ muốn nhìn xem lưng của ngài thôi!"
Triệu Trinh liếc nàng một cái, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế thêu.
Chu Tử cởi áo ngoài ra, rồi cởi trung y của hắn, vừa vạch áo nhìn vào bên trong, vừa nhìn thoáng qua đã thấy một vết đao kéo dài từ vai đến phần eo, tuy rằng đã trắng bệch không còn máu, nhưng vết rách trên miệng vết thương nhìn cũng thực đáng sợ.
Chu Tử kinh hãi, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân cởi bỏ trung y của Triệu Trinh ra.
Lần này nàng nhìn thấy rõ ràng, trước ngực sau lưng Triệu Trinh đều có rất nhiều miệng vết thương to có nhỏ có, có cái đã kết vảy, có cái còn chưa lành hẳn, nhưng cái ở trên lưng là nghiêm trọng nhất.
Trên mũi Chu Tử có chút cay cay, chua xót. Nàng nhìn Triệu Trinh. Theo như nàng biết, đây chỉ là một thiếu niên hôm qua mới tròn mười tám tuổi thôi a! "Miệng vết thương nhiều như vậy còn muốn tắm rửa, ngài không sợ bị nhiễm trùng sao?!" giọng nói Chu Tử hơi khàn khàn, "Sao ngài không biết tự chăm sóc bản thân vậy?"
Hai vai Triệu Trinh thẳng tắp, ngồi ngay ngắn, không nói gì. Bất quá ở trong lòng hắn lại cứng đầu cứng cổ phản bác: Nam nhi trên chiến trường giết địch, ai mà không bị thương? Chút thương tính nhỏ ấy đã tính là gì!
Chu Tử không biết thuật đọc tâm, chỉ biết đau lòng cho vị Vương gia vẫn còn là thiếu niên này. Nàng giữa chặt hai vai Triệu Trinh, kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Triệu Trinh: "Vương gia, ngài ngồi yên ở đây, nô tỳ đi lấy thuốc!"
Không bao lâu, Chu Tử cầm thuốc mỡ cùng vải bông đến. Nàng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương cho Triệu Trinh, rồi dùng băng gạc quấn quấn cột cột một hồi. Sau khi giúp Triệu Trinh mặc quần xong, nàng lại dặn dò một câu: "Mấy ngày này không thể uống rượu, không thể ăn mấy thứ cay nóng gì đó!"
Triệu Trinh đã sắp bước qua cửa lớn của nội viện, nghe vậy lại quay đầu nhìn nàng, cau mày, trên mặt tràn đầy vẻ không hài lòng.
Chu Tử cười tủm tỉm nhìn hắn, cảm thấy đôi mi thanh tú của hắn nhăn nhăn trông rất đáng yêu.
Triệu Trinh liếc mắt trừng nàng một cái, đi nhanh về phía trước, tùy tùng Triệu Anh, Triệu Dũng đứng chờ ở ngoài cửa liền đi theo. Bốn người Tĩnh Di đứng xếp thành một hàng ngang, đồng loạt cất tiếng oanh vàng: "Cung tiễn Vương gia!"
Chu Tử cũng vội nhún gối hành lễ.
Buổi trưa Chu Tử gặp Đào ma ma.
Đào ma ma cẩn thận đánh giá Chu Tử, phát hiện đôi lông mi nàng dán chặt, mi tâm không giãn ra, trong lòng có chút ưu sầu, nói: "Vương gia còn chưa gọi con đến hầu hạ sao?"
Chu Tử sửng sốt, vội vàng cúi đầu.
Đào ma ma nghĩ nàng thẹn thùng, nên vội an ủi: "Không cần sốt ruột."
Triệu Trinh hôm nay trở về thật sớm, giờ Thân đã về.
Chu Tử nhìn miệng vết thương của hắn, lại bôi thuốc một lần nữa, rồi băng bó.
Lúc Chu Tử đang băng bó cho hắn, Triệu Trinh trong lòng có chút mơ màng. Hắn cảm thấy trên người Chu Tử tỏa ra mùi hương rất dễ chịu, thân người mềm mại, ngón tay cũng mềm. Lúc mới gặp Chu Tử, hắn còn cảm thấy tay nhỏ beo béo của nàng rất khó nhìn, hiện tại mới phát hiện, bàn tay non mềm nhẹ dịu như vậy chạm đến thân mình, tuy là miệng vết thương, cũng rất thoải mái.
Triệu Trinh một lần rồi lại một lần muốn dựa vào Chu Tử, nhưng hắn vẫn tự chủ, thẳng lưng ngồi trên ghế.
Đêm nay trời nổi gió, không bao lâu mưa liền rơi xuống. Chuông gió treo dưới mái hiên bị gió thổi tạo ra một loạt tiếng vang, lại thêm tiếng gió thổi lá cây, tiếng mưa rơi trên ngọn cây chuối tây, đêm mưa nhất thời mang theo chút lạnh lẽo.
Triệu Trinh vẫn chưa ngủ. Hắn nghe thanh âm bên ngoài, nhớ đến tiếng gió vù vù trên chiến trường cách đây không lâu, tiếng hồ cầm sâu thẳm, lại nhớ tới các tướng sĩ chết trận trên chiến trường Tây Cương, trong lòng hỗn loạn không yên.
Chu Tử cũng không ngủ được, đang nằm lắng nghe bên ngoài: tiếng gió tiếng mưa rơi, tiếng chuông gió rung, chợt nghe trên giường truyền đến tiếng của Triệu Trinh: "Nha đầu béo, thổi tiêu đi!"
Thổi tiêu ư? Thổi tiêu! Vốn đã từng đọc đủ thứ dâm thư – Chu Tử, như một mảnh hỗn độn trong gió, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Triệu Trinh rầu rĩ nói: "Trên kệ đồ có một cây tiêu màu tím, chẳng lẽ không phải là của ngươi?"
Chu Tử nhớ mình đúng là có để một cây tiêu màu tím ở trên kệ, biết mình đã nghĩ nhiều, thật là suy nghĩ nhiều rồi. Trái tim của nàng lúc này mới trở về tại chỗ.
Nàng đứng lên cầm tiêu, ngồi xuống nơi để chân, bắt đầu thổi. Nàng thổi bài 《 Tô Vũ chăn cừu 》.
Trong tiếng tiêu, Triệu Trinh giống như lại trở về đại mạc, thấy được vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm của đại mạc; giống như được đi tới thảo nguyên, thấy được từng cụm từng cụm mây trắng trên bầu trời xanh lam ở thảo nguyên; giống như lại được tới dưới chân núi Tuyết Sơn, nghe được bài ca chăn cừu du dương của dân du mục...
Hắn lạnh lùng nói: "Lên đây!"
Chu Tử sửng sốt một chút, buông tiêu xuống, vén màn châu lên, ngồi xuống bên giường.
"Nằm xuống đi." Triệu Trinh thản nhiên nói.
Chu Tử chậm rãi nằm xuống bên người hắn.
Triệu Trinh nghiêng người, vươn cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng.
Hắn không nói gì, Chu Tử cũng không dám nói lời nào.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Bên ngoài tiếng mưa gió càng lúc càng lớn.
Mặt Triệu Trinh kề sát mặt Chu Tử, thân kề sát thân. Khối thân thể ấm áp mềm mại này, thật sự, trong đêm mưa gió này, mang đến cho tâm hồn cô độc của hắn một chút ấm áp và an ủi.