Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không]




Sau một hồi lâu, Cao Thái phi xoay người lại, nhìn Triệu Trinh đang lẳng lặng chờ đợi mình trả lời.

Dạo này, Triệu Trinh lại gầy đi một chút, cằm dường như nhọn hơn, bởi vì vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt tuấn mỹ thoạt nhìn có chút lạnh lùng, mắt phượng tối tăm, giống như viên ngọc lạnh lẽo mới từ biển sâu nổi lên mặt nước. Trên người mặc một bộ thường phục bằng gấm trắng thêu mây bạc, thắt lưng đeo ngọc đen, thân dài như cây ngọc vươn người trong gió, bước chân lưu loát.

Ánh mặt trời của buổi sáng sớm rọi từ sau lưng hắn tới, như có thể nhìn thấy lông tơ nho nhỏ tinh tế trên mặt hắn, khiến cho người ta hiểu được, nguyên lai trên mặt Triệu Trinh vẫn còn mang hình dáng của thiếu niên.

Cao Thái phi chợt nhớ ra, đứa con trai độc nhất của mình năm nay mới chỉ tròn hai mươi mốt tuổi thôi, hắn còn trẻ tuổi như vậy, mà đã trải qua nhiều giày vò và cực khổ như thế.

Bà là của mẫu thân của hắn, là người đã ban cho hắn sinh mệnh.

Cao Thái phi vẫn thâm thầm yêu thương con trai, bà hiểu rằng, không thể bởi vì một phút mềm lòng của mình, mà khiến cho con trai và người hắn yêu bị thương tổn.

Cao Thái phi không tiếng động thở dài, nói: "Người gây nghiệp chướng, thì để cho họ trả giá cho việc mình đã làm đi."

Đôi mắt phượng tối tăm của Triệu Trinh nhìn bà, bước về phía trước một bước, hắn vươn tay nắm lấy tay mẫu thân. Tuy là mùa hè, nhưng tay của Cao Thái phi đã có chút lạnh. Triệu Trinh cầm chặt tay của mẫu thân, cúi đầu không nói, như đang suy nghĩ điều gì.

Triệu Trinh ngẩng đầu, lại nhìn mẫu thân một lần nữa, trong mắt có sự cảm thông, cũng có cảm kích, hắn trầm giọng nói: "Mẫu thân, con đã thề, sẽ không lạm sát người vô tội!" Dứt lời, hắn xoay người sải bước nhanh chân rời đi.


Lúc Chu Tử tỉnh lại, phát hiện Triệu Trinh đã rời giường, trên chỗ hắn nằm có đặt một cái hộp thật to bằng gấm đỏ.

Nàng ngồi dậy, mở hộp ra, phát hiện mặt trên là trọn bộ trang sức của Vương phi, phía dưới là y phục, lấy ra, Chu Tử mới phát hiện bộ y phục bên dưới thì ra một bộ lễ phục của Vương phi Thân vương màu đỏ thẫm.

Chu Tử cầm đồ trang sức lên tỉ mỉ ngắm nghía, nhìn cây trâm hình phượng bằng vàng ngậm chuỗi trân châu, cảm xúc của nàng ngổn ngang trăm mối — Triệu Trinh yêu thương, chiều chuộng nàng như vậy, nhưng chưa từng cho nàng mang đồ trang sức có hình phượng, bởi vì đó là chỉ có chính thê mới được mang, mà nàng chỉ là thiếp!

Chu Tử lại nâng bộ lễ phục lên giũ ra xem. Lễ phục chỉ dùng loại gấm vóc màu đỏ thẫm chế thành, trên mặt vải thêu hoa văn lông công và vòng hoa nhỏ, không những vậy còn trang bị cả đai lưng bằng ngọc, cả áo mỏng bên trong cũng phối màu rất hợp.

Nhìn đi nhìn lại bộ lễ phục rườm rà này, Chu Tử vẫn là cảm thấy đây như không phải sự thật. Trừ nàng ra, Triệu Trinh chưa từng có nữ nhân khác.

Triệu Trinh là nam nhân đầu tiên của nàng, và nàng cũng là nữ nhân đầu tiên của Triệu Trinh. Nàng và Triệu Trinh là duy nhất của nhau.

Bọn họ từ lâu đã thực sự cùng chung chăn gối, nhưng không có danh phận vợ chồng. Nhưng điều nàng chú ý nhất không chỉ việc này, cũng không phải có thể chân chính trở thành thê tử kết tóc của Triệu Trinh hay không.

Nàng muốn trở thành nữ nhân có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua cả đời, sống chung giường chết chung mồ. Hiện tại, rốt cục thì nàng cũng trở thành thê tử của Triệu Trinh, năm nàng mười chín tuổi!

Sống mũi Chu Tử cay cay, nước mắt chảy ra.

Từ mười lăm tuổi đến bây giờ, suốt bốn năm, nàng yêu Triệu Trinh, sống cùng Triệu Trinh, nhưng nàng thủy chung chỉ là thiếp thất của Triệu Trinh mà thôi. Hiện tại, nàng là thê tử đường đường chính chính của Triệu Trinh! Tất cả việc này, đến hình như quá dễ dàng; nhưng nghĩ lại, cũng không dễ dàng như vậy.


Chẳng lẽ, bởi vì lần này nàng thiếu chút nữa chết đi, muốn sau khi nàng mất có thể tổ chức tang lễ trọng thể, nên Triệu Trinh mới xin sắc phong cho nàng sao? Chu Tử bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt.

Nàng nói mình muốn nghỉ ngơi một lát, không cho bọn Ngân Linh tiến vào, sau đó nằm ở trên giường bắt đầu tự nghĩ rồi tự khóc.

Tiệc đầy tháng của Nhị công tử Nam An vương đã sắp bắt đầu, Triệu Trinh an bài cho quan Trường sử của Vương phủ tiếp đón khách nam, Đại Nhạn tiếp đón khách nữ, Cao Thái phi, Chu Tử và hắn cùng xuất hiện một lần trong buổi tiệc là đủ.

Sau khi an bài ổn thỏa xong, Triệu Trinh đến Diên Hi cư tìm Chu Tử.

Triệu Trinh dẫn theo đám người đi đến gần nội viện, Ngân Linh chờ ở cửa phòng Trị sự thấy hắn bèn tiến lên thấp giọng bẩm báo: "Bẩm báo Vương gia, Vương phi đang ở trong phòng rơi lệ!"

Triệu Trinh gật đầu, trực tiếp đi vào nội viện.

Ngân Linh đang muốn đi theo vào, Triệu Tráng vừa rồi đi theo Vương gia tới liền nháy mắt với nàng, nàng liền đứng yên tại chỗ. Triệu Tráng thấp giọng nói: "Cô nương ngốc à, gọi luôn cả nhóm Thanh Ba đều ra ngoài đi, để Vương gia ở cùng Vương phi một lát!"

Lúc này Ngân Linh mới chợt tỉnh ngộ, cười cười nhìn Triệu Tráng một cái, rồi mới tiến vào nội viện.

Thời tiết tháng tám, bởi vì sắp đến Trung thu, trong tiết trời ấm áp mang theo chút gió mát. Triệu Trinh đi đến cửa phòng ngủ, xốc bức rèm cửa lên, rồi đi vào.

Chu Tử đang nằm ở trên giường, đưa lưng về phía hắn.


Triệu Trinh bước qua, ngồi xuống bên giường. Hắn giơ tay vuốt ve mái tóc dài của Chu Tử.

Tóc Chu Tử rất dày, lại nuôi dài, đen nhánh sáng bóng xõa trên gối, làm nổi bật bộ trung y bằng lụa trắng thêu hoa trên người nàng, thoạt nhìn đặc biệt mỏng manh đáng thương.

Triệu Trinh vuốt ve được một lúc, thấy Chu Tử vẫn không để ý đến mình, liền bế Chu Tử lên, đặt vào trong lòng mình.

Chu Tử núp vào trong lòng hắn, trên gương mặt trắng mềm non mịn không son phấn tràn đầy nước mắt, đôi mắt to ầng ậng nước, đôi môi đầy đặn bị nàng cắn đến hồng hồng.

Triệu Trinh vừa nhìn, trong lòng rung động, rất muốn liều mạng hôn Chu Tử, thế nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, chiếm thượng phong. Hắn lạnh lùng hỏi: "Khóc cái gì?"

Chu Tử khóc thút tha thút thít một lát, mới nói: "Sao lúc này chàng lại xin sắc phong Vương phi cho thiếp?"

Triệu Trinh đột nhiên cảm thấy thật ngứa tay, muốn vỗ lên mông Chu Tử vài cái, hắn không kiên nhẫn nói: "Không phải là nàng đã sinh cho ta hai đứa con trai sao?"

"Nhưng không phải chàng nói là sinh đủ ba đứa mới cho thiếp làm Vương phi sao?"

"..."

Triệu Trinh không nói lời nào, Chu Tử nghĩ là hắn đuối lý, vùi mặt lên lau lau nước mắt vào áo Triệu Trinh, bắt đầu lên án: "Chàng lâu nay vẫn không chịu cho thiếp làm Vương phi, nhưng bây giờ lại cho thiếp làm Vương phi, thiếp ước chừng thời gian, lúc chàng xin sắc phong cho thiếp nhất định là thời điểm lúc thiếp khó sinh sắp chết kia, khi đó chàng xin sắc phong, là muốn sau khi thiếp chết có được một tang lễ trọng thể! Căn bản là chàng không thật sự nguyện ý muốn thiếp làm Vương phi của chàng, hừ, Nam An vương phi cái gì, thiếp không cần chàng bố thí đâu..."

Chu Tử ngồi trong lòng hắn hãy còn lên án, hoàn toàn không thấy được sắc mặt Triệu Trinh càng ngày càng đen.


Triệu Trinh càng nghe càng tức giận, rất có cảm giác buồn bực kiểu như: "Lòng ta tỏ cùng trăng sáng, nào ngờ trăng soi mương máng". Hắn muốn giải thích một chút, nhưng cảm thấy nói ra dài dòng, hơn nữa sẽ tổn hại đến quyền uy trượng phu của hắn.

Lúc Chu Tử còn đang lên án trách móc, Triệu Trinh thì suy nghĩ nên chặn miệng nàng như thế nào. Cuối cùng, Triệu Trinh nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Chu Tử, hắn nhắm ngay đôi môi đỏ bừng của nàng, hôn xuống.

Hắn dùng khí lực rất lớn, vừa cắn gặm vừa mút, thậm chí làm đau Chu Tử. Thật lâu sau, Triệu Trinh mới buông Chu Tử ra.

Chu Tử sờ sờ môi, cảm thấy tê tê, sợ là đã sưng lên rồi, nàng oán hận trừng mắt nhìn Triệu Trinh một cái.

Lúc này Triệu Trinh mới hỏi: "Nàng có nhớ là nàng gởi lại ở chỗ ta một trăm cái đánh mông không?"

Chu Tử vừa nghe, giật mình tái mét, chân trần nhảy xuống đất, đang muốn đào tẩu, lại bị cánh tay của Triệu Trinh ôm lấy thắt lưng.

Triệu Trinh ngồi trên giường, lật Chu Tử nằm sấp lên đùi mình, tốc váy ngủ của Chu Tử lên, lột quần lót màu trắng của của nàng xuống, lộ ra cái mông nhỏ nhắn đầy đặn trắng mềm.

Chu Tử cảm thấy trên mông có cảm giác mát mát, trong lòng vội muốn chết, muốn giãy dụa, nhưng không làm gì được Triệu Trinh, đành phải tận lực lắc lư lung tung.

Cái mông trắng nõn của Chu Tử lắc lư trước mặt Triệu Trinh, Triệu Trinh đè nén mong muốn đè nàng ra tùy ý khinh bạc, giơ bàn tay lên, "bốp" một tiếng giòn vang, bàn tay vỗ lên mông Chu Tử, miệng đếm: "Một!"

"Bốp" lại là một tiếng giòn tan — "Hai!"

"Bốp —— ba!"

"Bốp —— bốn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận