Triệu Trinh bị đánh lập tức ngẩn ra.
Hắn lớn như vậy cho tới bây giờ chưa bao giờ bị ai đối xử như vậy, theo bản năng giơ bàn tay lên đánh trả lại. Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay sắp hướng lên mặt Chu Tử, hắn nhìn thấy Chu Tử sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ lên, trong mắt phủ nước mắt lăn qua lăn lại, xem ra là bên ngoài mạnh bao nhiêu thì bên trong yếu bấy nhiêu, muốn đáng thương bao nhiêu liền đáng thương bấy nhiêu. Một bạt tai này của Triệu Trinh đánh không nổi nữa, thử lại thử, cuối cùng hắn trừng mắt nhìn Chu Tử, nghẹn một hơi, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, nhất là một bên má bị Chu Tử đánh cũng sắp sưng lên. Cuối cùng Triệu Trinh cũng nghẹn ra được một câu: "Cút về phủ cho ta!"
Chu Tử vẫn tức giận, giương mắt căng mày, muốn phê phán hắn, giảng đạo lý cho hắn. Triệu Trinh không nói một lời, túm lấy cổ tay Chu Tử đi ra ngoài.
Cổ tay Chu Tử bị hắn nắm đau, vừa định muốn phản kháng, nhưng hơi thở dày đặc lạnh lùng từ trên người Triệu Trinh cuồn cuộn không ngừng truyền đến, nàng có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn, biết được điều đó liền lập tức dập tắt ý muốn phản kháng mới vừa nhen nhóm của nàng.
Quần chúng chung quanh vây xem Vương phi bị Vương gia túm đi, lúc này mới tỉnh táo lại, nhưng không biết nên có phản ứng gì, cuối cùng, vẫn là Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh phản ứng nhanh nhất, lặng lẽ rời khỏi đám người, trốn đi.
Bọn họ vốn cho rằng Vương phi đến đây nháo loạn ầm ỹ một trận, đuổi tình nhân của Vương gia đi là được, không ngờ Chu Vương phi lại hung hãn như vậy, không xử lý Hà tiểu thư đó, ngược lại còn đánh Vương gia trước!
Vương gia là người có thể tùy tiện đánh sao?
Thiên Tử nổi giận máu chảy thành sông; Vương gia của chúng ta nổi danh bạo ngược mà giận dữ, cũng thực dọa người, có thể lấy thi thể của những người trước kia làm trái ý Vương gia bị đánh chết tươi làm chứng cớ a!
Cho nên, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh quyết định tìm một chỗ ẩn núp mấy ngày, đợi đến khi Vương gia hết giận lại về Vương phủ tìm Vương phi nương tựa.
Có người tinh mắt, thấy hai vị đại phu giảo hoạt trốn đi, cũng cuống quít chạy đi tìm chỗ nào ít người mà trốn, dù sao không thể xuất hiện ở trước mặt Vương gia, hơn nữa còn phải kiên quyết phủ nhận mình từng có mặt ở hiện trường vây xem toàn bộ quá trình Vương gia bị đánh.
Trong nháy mắt Vương phi hùng hùng hổ hổ đá cửa xông vào kia, Hà Khiết Hoa bị kích động, nàng ta có ý mượn cơ hội này biến giả thành thật, bức Nam An vương và Vương phi không thể không đón mình về Vương phủ.
Trong nháy mắt Vương phi bỏ qua nàng chạy thẳng đến chỗ Nam An vương, vung bàn tay tát lên trên mặt Nam An vương, Hà Khiết Hoa bị dọa sợ, Chu Vương phi này cũng thật quá hung hãn, ngay cả Vương gia cũng dám đánh, vậy mình...
Nhìn thấy Vương gia giơ bàn tay lên, ở trước mặt Chu Vương phi lung lay, cuối cùng vẫn không đánh xuống, trong lòng Hà Khiết Hoa lập tức vô cùng thất vọng, xem ra, lời đồn đãi bên ngoài rằng Nam An vương yêu vợ thành nghiện quả nhiên là thật a!
Vẫn là đại quản gia Triệu Hùng phản ứng nhanh, thấy Vương gia túm Vương phi đi xa, lúc này mới lớn tiếng tuyên bố: "Chuyện hôm nay, nếu truyền ra ngoài, thì đừng trách... Hừ!" Mọi người đều rối rít vâng dạ, ai cũng không phải kẻ ngốc a, dám đem chuyện này nói ra sao?
Đến trước cửa lớn biệt viện, binh sĩ giữ cửa thấy Vương gia túm Vương phi đi đến, vội vàng cho qua, còn có người đến Tây Thiên viện gọi phu xe của Vương phi.
Sau khi nhét Chu Tử vào trong buồng xe, Triệu Trinh cũng không đi vào, hắn trừng mắt Chu Tử, lạnh lùng nói: "Ta không biết nàng là bị ai xúi giục, sau khi trở về Vương phủ, thành thành thật thật ngoan ngoãn ở Diên Hi cư suy nghĩ lại kỹ cho ta, đừng có để lộ ra một chút dấu hiệu gì cho mẫu thân biết!"
Chu Tử ngẩng đầu, nghiêm mặt trừng mắt với hắn, hận tới cực điểm, không nói một lời.
Triệu Trinh nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng cảm thấy bị đè nén, lớn tiếng dặn dò người đi theo Chu Tử: "Đưa Vương phi về Vương phủ!"
"Dạ." Người đi theo khúm núm đáp một tiếng.
Xe ngựa Chu Tử nhanh chóng chạy đi.
Đợi đến khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, thân thể căng thẳng của Chu Tử lúc này mới buông lỏng xuống, nước mắt kiềm nén nửa ngày lập tức tràn mi. Triệu Trinh đến tột cùng là đã thay lòng lúc nào chứ?
Vì sao trên đời này không có tình yêu đơn thuần, vì sao ngay cả Triệu Trinh cũng có tình nhân, vì sao yêu nhau thì dễ mà gần nhau lại khó như vậy...
Phu xe trong lòng run sợ, đánh xe ngựa thật nhanh, nhanh chóng trở về đến Vương phủ.
Chu Tử đã khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh, mặc kệ nói như thế nào, nàng còn con cái, còn phải sống vì Triệu Tử và Triệu Sam. Về sau nên sống trong Vương phủ này thế nào đây, chẳng lẽ muốn ta sống mà phải nhìn Triệu Trinh nạp từng nữ nhân vào cửa sao? Bắt mình nhìn thấy cảnh Triệu Trinh cưng chiều họ, yêu thương họ sao? Sống như vậy, không bằng chết đi, không bằng xa rời!
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Chu Tử liền cảm thấy đáng sợ. Nàng tình nguyện vĩnh viễn chia lìa với Triệu Trinh, cũng không muốn trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra khiến mình uất ức mà chết.
Xe đi mãi cho đến trước cửa ngoại viện Diên Hi cư mới ngừng lại.
Chu Tử lau khô nước mắt, cố gắng tự trấn định, rồi mới xuống xe.
Thanh Thủy, Thanh Ba và Thanh Tuyền đều theo trở về, vừa thấy hai mắt Vương phi sưng đỏ, khuôn mặt tiều tụy, cũng đều rất đau lòng, vội bước lên phía trước tranh nhau đỡ Chu Tử.
Thanh Thủy mặc dù không thích nói chuyện, nhưng lại trầm ổn nhất, nàng thấp giọng nói: "Vương phi không nên gấp gáp nóng vội, đừng để cho người khác nhìn ra manh mối, kinh động đến Thái phi nương nương, đi vào trước rồi nói sau!"
Chu Tử gật gật đầu, chỉnh đốn tinh thần đi vào Diên Hi cư.
Trở lại phòng ngủ, Chu Tử sững sờ ngồi ngẩn người trên ghế thêu trước gương thủy tinh, ánh mắt cũng không có tiêu cự.
Thanh Thủy nhìn một lát, lúc này mới bước lên bẩm: "Vương phi hơn nửa ngày chưa cơm nước gì rồi, nô tỳ làm cho người một bát mỳ nhé?"
Chu Tử lắc đầu, buồn bã nói: "Ta ăn không vô."
Trong mắt Thanh Thủy mang theo tia đồng tình, lập trường trong lòng càng kiên định, không hiểu Ngân Linh và Thanh Châu tại sao lại thế, ở biệt viện lại đi theo Hà tiểu thư kia, như vậy nàng đã trở thành người tâm phúc của Vương phi rồi, nhất định phải chăm sóc cho Vương phi thật tốt. Nàng chậm rãi nói: "Vương phi, tiểu Thế tử còn chưa được hai tuổi, Nhị công tử còn chưa tròn một tuổi, mà năm nay Vương gia mới hai mươi mốt tuổi..." Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Vì tiểu Thế tử và Nhị công tử, ngài cũng phải bảo trọng bản thân!"
Chu Tử vốn đang thương tâm, lời nói này của Thanh Thủy lập tức đánh trúng vào đáy lòng của nàng: hai đứa con của nàng đang còn nhỏ, mà Triệu Trinh còn trẻ tuổi như vậy, về sau sợ là hắn sẽ có rất nhiều nữ nhân, rất nhiều đứa bé khác. Vì Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ, nàng cũng phải tự bảo trọng bản thân.
Thấy thái độ của nàng có chút buông lỏng, Thanh Thủy vội bảo Thanh Tuyền, Thanh Ba hầu hạ Vương phi rửa mặt chải đầu, còn nàng đến tiểu phòng bếp nấu mỳ cho Vương phi.
Rửa mặt chải đầu xong, Chu Tử ngồi dưới cửa sổ, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện hôm nay, tim như bị người dùng đao cùn cứa từng nhát từng nhát, đau không chịu nổi.
Nhớ tới Triệu Trinh, nhớ tới Triệu Trinh anh tuấn dễ nhìn vốn chỉ thuộc về mình, trong lòng nàng chua xót đau đớn từng cơn.
Rốt cuộc thì Triệu Trinh đã thay lòng khi nào?
Chẳng lẽ chính là vào ngày đầy tháng của Màn Thầu Nhỏ, đó là lần đầu tiên Hà Khiết Hoa vào phủ mà! Hà Khiết Hoa mỹ mạo đa tình, xuất thân cao quý, mà xuất thân và dung mạo của mình cũng không bằng người ta, chả trách sao Triệu Trinh thay lòng đổi dạ...
Hôm nay mới biết được, Triệu Trinh lại là người nông cạn như vậy a!
Chu Tử ngồi trước cửa sổ miên man suy nghĩ, thấy lá xanh ngoài cửa sổ đã chuyển vàng, từng phiến lá vàng bay từ trên cây xuống, lòng của nàng càng thêm bi thống, cảm thấy mình cũng tựa như chiếc lá vàng này, phiêu bạc không nơi nương tựa.
Nàng biết mình đã bị Triệu Trinh chiều hư rồi, nhất thời vừa tức Triệu Trinh làm hư nàng lại vừa phụ nàng.
Nghĩ đến Triệu Trinh, lại nghĩ đến mình hôm nay trước mặt mọi người đánh Triệu Trinh, khiến Triệu Trinh vô cùng mất mặt, mà Triệu Trinh lại là người rất coi trọng mặt mũi, nhất định rất tức giận.
Nhưng Chu Tử cũng không hối hận việc mình làm hôm nay, mỗi khi nàng bị Triệu Trinh bắt nạt, lúc nào cũng bị hắn xoa nắn trong lòng bàn tay, cũng làm hư hắn rồi, cho là cái gì mình cũng có thể nhịn, dám tìm một nữ nhân giống mình như vậy, đem giấu trong biệt viện, còn cho nàng ta mặc quần áo của mình, mang trang sức của mình, thật sự là khiến cho người ta không thể nhịn được nữa!
Không biết Triệu Trinh có trở về hay không, đừng nói là hắn đang ở cùng một chỗ với nữ nhân kia...
Thanh Thủy nấu một tô mỳ thịt băm áp chảo Vương phi thích ăn nhất bưng tới. Về phương diện ăn uống, Chu Tử vẫn luôn không có yêu cầu gì cao, cơm canh rất đơn giản cũng có thể ăn thật ngon lành.
Bát mỳ này đặt trước mắt nàng, nàng biết mình nên ăn một chút, nhưng lại cảm thấy dạ dày bị nhét đầy, căn bản ăn không vô chút nào. Chu Tử ăn qua loa vài gắp mỳ, buông đũa xuống không ăn nữa, bảo nhóm Thanh Thủy đi ăn chút gì đó, không cần lo cho mình.
Thanh Thủy mang theo Thanh Ba và Thanh Tuyền ra khỏi phòng ngủ, bảo Thanh Ba và Thanh Tuyền đi ăn cơm trước, nàng lặng lẽ canh chừng ngoài cửa sổ phòng ngủ, sợ Vương phi nhất thời nghĩ quẩn trong lòng.
Đêm khuya, Chu Tử vẫn ngồi trước cửa sổ, nước mắt chảy, khô rồi lại chảy. Nàng nghĩ lỡ như Triệu Trinh trở về, hai người nên nói chuyện rõ ràng, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.
Nhưng mà, Triệu Trinh mãi vẫn không trở về.
Thanh Thủy khuyên nàng: "Vương gia nổi cơn thịnh nộ, chưa nguôi giận sợ là không trở về đâu, hay là ngài đi nghỉ trước đi, ngày mai còn phải đi thỉnh an Thái phi nữa!"
Chu Tử đành phải đi ngủ. Ngày xưa ghét bỏ Triệu Trinh quấy mình quá mức, nay chăn đơn gối chiếc lại thê lương.
Lúc Chu Tử ở Diên Hi cư thương tâm khó nhịn, Triệu Trinh đang ở biệt viện tức giận. Hắn tức giận nhất không phải Chu Tử đánh hắn, mà là Chu Tử đánh hắn trước mặt mọi người.
Chu Tử là người trong lòng hắn, thường ngày cũng không phải chưa từng đánh hắn nhéo hắn, nhưng đó đều là tình thú nơi khuê phòng, vậy mà hôm nay nàng lại lớn gan, cư nhiên dám chạy đến biệt viện đánh hắn trước mặt nhiều người như vậy!
Triệu Trinh hậm hực ngồi trên ghế dựa lớn tronh chính phòng của biệt viện, nghĩ đến Chu Tử mà muốn hộc máu. Hắn sờ sờ lên gò má của mình, nửa ngày vẫn nóng hừng hực khó chịu, Chu Tử đến tột cùng là đã dùng bao nhiêu khí lực, mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy ở trên mặt mình?
Nghĩ đi nghĩ lại, lúc này Triệu Trinh mới bắt đầu nghi ngờ: rốt cục vì sao Chu Tử lại tức giận như thế? Hắn hình dung lại tình cảnh khi ấy một lần, mới hiểu được: Chu Tử ghen!
Sự phát hiện này khiến Triệu Trinh thực mâu thuẫn.
Một mặt, hắn rất kinh ngạc Chu Tử lại yêu mình đến vậy, vì lo mình thay lòng đổi dạ mà dám lại đây đánh mình; mặt khác, hắn lại rất tức giận, Chu Tử không điều tra rõ ràng trước, nghe vài người rảnh rỗi xúi giục đã tới đây đánh nam nhân của nàng, thật sự là rất quá đáng!
Nghĩ một hồi, hắn liền nghĩ tới những tên khốn kiếp đi xúi giục Chu Tử và mấy kẻ vây xem náo nhiệt khốn kiếp kia.
Triệu Trinh chưa bao giờ ngại việc ném tâm trạng không vui của mình lên trên người khác: Lão tử không thoải mái, các ngươi ai cũng đừng mong thoải mái!
Vì vậy, Nam An Vương gia ra lệnh một tiếng, toàn bộ biệt viện lập tức đèn đuốc sáng trưng, phàm là ai ở đây cũng đều bị gọi tới, quỳ gối dưới bậc thang trước chính viện, ngay cả Hà Khiết Hoa cũng không ngoại lệ — dù sao cha nàng đã giao nàng ta cho Nam An vương, để tùy hắn xử trí!
Về phần hai kẻ đầu sỏ gây nên là Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh, Triệu Trinh phái Liễu Liên có võ công cao nhất cùng Triệu Tráng, mang theo thân binh chia thành hai phía đi bắt bọn họ.
Sau khi Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh chạy trốn ra ngoài, chạy tới vùng ven của một thôn nhỏ, tìm một khách sạn nhỏ chui vào, gọi một bầy rượu hai món nhắm, đang ăn uống no say, bỗng nhiên một nam tử đẹp như nữ tử dẫn người xông vào, hai người vừa nhìn thấy, không phải chính là thống lĩnh võ sĩ của biệt viện Vân Trạch – Liễu Liên sao!
Người mà hai kẻ khốn kiếp Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh này sợ nhất, không phải là Nam An vương Triệu Trinh, mà là cái tên lớn lên có bộ dạng xinh đẹp giống hệt nữ nhân này – Liễu Liên!