Lúc đám người Triệu Dũng đang ăn lẩu, Triệu Trinh cũng đói bụng.
Hắn bị bệnh mấy ngày nay, thật vất vả hết bệnh, tất nhiên khẩu vị cũng tốt lên, Nhưng hắn lại không muốn nói là mình đói.
Chu Tử phân phó Thanh Thủy làm một bát mỳ phủ rau xanh và gà xé sợi, nàng chuẩn bị tự mình đút Triệu Trinh ăn. Nhưng Triệu Trinh nằm trên giường, đưa lưng về phía nàng, nhất định không ăn.
Chu Tử bưng bát mỳ, ngồi xuống bên giường, dịu dàng nói: "Triệu Trinh, ăn chút mỳ đi!"
Triệu Trinh bất động không nói, đưa cho Chu Tử một tấm lưng thon gầy trong lớp trung y màu trắng.
Chu Tử thẹn trong lòng, tiếp tục xuống nước năn nỉ: "Vương gia của thiếp à, ăn một chút đi, thiếp đút cho chàng ăn nha?"
Triệu Trinh vẫn không động đậy.
Chu Tử để chén xuống, hít sâu một hơi, ngồi nghiêm chỉnh, thể hiện vẻ nghiêm trang, rồi mới nói: "Triệu Trinh, thật xin lỗi, thiếp không nên đánh chàng!"
Triệu Trinh vẫn bất động như trước.
Chu Tử nói tiếp: "Triệu Trinh, thiếp sai rồi, gặp phải vấn đề không nên kích động, nên hỏi rõ ràng trước mới đúng!" Nàng càng nói càng xấu hổ, nhớ lại lời hứa trước kia với Triệu Trinh.
Triệu Trinh nói "Chúng ta ở cùng nhau cả đời đi", Triệu Trinh nói "Nàng phải tin ta", Triệu Trinh nói "Chỉ cần nàng thuận lợi sinh con, từ nay về sau ta sẽ không nạp nữ nhân khác"...
Triệu Trinh vốn là người ít nói, lại nhiều lần thổ lộ với nàng như vậy. Sống mũi Chu Tử chua xót, trong nháy mắt đã ươn ướt.
Nàng kề sát bên tai Triệu Trinh, còn thật sự kiên định nói: "Thiếp thề, thiếp sẽ luôn tin chàng, không bao giờ hoài nghi chàng nữa!"
Sau khi nói xong, nàng dúi đầu vào mái tóc dài đen mượt của Triệu Trinh, nước mắt chảy xuống. Chu Tử mới vừa dùng xà bông thơm gội đầu cho Triệu Trinh, mái tóc dài đen nhánh trơn bóng mát lạnh, mang theo một mùi thơm ngát, cực kỳ dễ ngửi.
Triệu Trinh lấy được cam đoan mà mình muốn từ Chu Tử, trong lòng thầm thoải mái, vốn còn muốn bày vẻ vênh váo, khiến cho Chu Tử càng hiểu được tầm quan trọng của hắn, ai ngờ Chu Tử lại vùi trong tóc của hắn mà khóc lên. Triệu Trinh không thích nhất là nghe Chu Tử khóc, Chu Tử vừa khóc, mắt to sẽ ướt nhẹp, mí mắt trở nên sưng đỏ, nhìn qua muốn thê thảm bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu, luôn làm cho hắn đau lòng.
Triệu Trinh lẳng lặng nghe Chu Tử khóc, đoán chừng nước mắt Chu Tử sắp ngưng, mới ồm ồm nói: "Khóc cái rắm chứ khóc, sắp đói chết Lão tử rồi!" Dứt lời, hắn xoay người lại, mắt nhìn nơi khác, nhất định không nhìn Chu Tử, vẻ mặt không được tự nhiên.
Lời thô lỗ này hắn vừa thốt ra khỏi miệng, Chu Tử lập tức nín khóc mỉm cười, nàng biết Triệu Trinh rất vặn vẹo, mỗi lần tha thứ cho mình nhất định sẽ lộ ra bộ dáng này.
Trên hàng mi dày của Chu Tử còn vương nước mắt, mắt ướt nhẹp, dùng tay áo lau lung tung một chút, vội cười bưng bát mỳ lên: "Phu quân, thiếp đút cho chàng ăn nhé!"
"Phu quân?" Triệu Trinh kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Tử, lý ra nếu Chu Tử không trực tiếp gọi hắn "Triệu Trinh", thì cũng trêu chọc gọi hắn là "Vương gia của thiếp", từ khi nào lại dùng lối xưng hô "Phu quân" sến súa này?
Thấy vẻ mặt Triệu Trinh như bị sét đánh, Chu Tử càng thêm dịu dàng, múc sợi mỳ lên nếm nếm, thấy vừa đủ nóng, liền bắt đầu đút cho Triệu Trinh ăn. Nàng đút Triệu Trinh ăn chút mỳ, sau đó lại đút Triệu Trinh uống chút nước canh, rất nhanh đã ăn hết một bát mỳ.
Triệu Trinh cực đói bụng, ăn rất nhanh, sau khi ăn xong cũng rất ghét bỏ: "Không phải nàng làm, ăn không ngon!"
Chu Tử mừng rỡ, mặt mày hớn hở nói: "Vậy ngày mai thiếp làm chút mì lúc mạch cho chàng nhé!" Triệu Trinh không thích uống loại nước trụng mỳ bình thường, mà thích uống loại nước mì lúa mạch mà Chu Tử làm.
Triệu Trinh rũ rèm mắt xuống, hàng lông mi dày phủ xuống, giống như rất không hài lòng, bổ sung thêm một câu: "Nhớ chuẩn bị thêm chút thức ăn!"
Nến được đặt khá cao, ánh lửa lay động chiếu vào lông mi thật dài của Triệu Trinh, tạo thành một bóng mờ ở mi mắt dưới. Chu Tử nhìn hắn, nhìn thế nào cũng không đủ, vừa nghĩ vừa nói vài món điểm tâm nàng làm mà Triệu Trinh thích ăn nhất: "Hành lá trộn đậu hủ, rau tuyết xào thịt muối, dưa chuột muối chua, bánh nhân hạch đào? Được không?"
Mặc dù vừa ăn xong một bát mì, nhưng vừa nghe kể tên những món này, Triệu Trinh cảm thấy mình lại đói bụng. Hắn liếc Chu Tử một cái, thấy đôi mắt to nén lệ sáng lấp lánh của nàng đang tràn ngập mong đợi nhìn mình, trong lòng rất an ủi, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bộ dáng miễn cưỡng tạm chấp nhận: "Còn tạm được!"
Chu Tử thực vui mừng, lập tức nén lệ mà cười.
Triệu Trinh nhìn hoa văn trên đỉnh màn, chậm rãi nói: "Chút nữa nàng đi làm đi!"
Chu Tử thực kinh ngạc, "A" một tiếng: "Không phải vừa mới ăn mì rồi sao?"
Triệu Trinh khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, mắt không nhìn Chu Tử: "Ta lại đói bụng!"
"Vậy thiếp lập tức đi làm ngay!" Chu Tử vội đứng dậy giúp Triệu Trinh nằm thoải mái, rồi mới đi ra ngoài rửa tay làm thức ăn cho trượng phu.
Sau khi uống hai bát mì lúa mạch, ăn xong bốn món ăn kèm, lúc này Triệu Trinh mới cảm thấy mình đã thật no rồi. Thanh Thủy thu dọn bát đũa. Chu Tử hầu hạ Triệu Trinh rửa mặt xong, mình cũng súc miệng rửa mặt một chút.
Sau khi sắp xếp xong, Chu Tử nhìn Triệu Trinh đang nhắm mắt không nói, con ngươi đảo một vòng, nảy ra ý hay. Nàng tiến lên kéo chăn Triệu Trinh cho ngay ngắn, sau đó lại thả màn xuống giúp hắn, vừa sửa sang lại màn, vừa chờ Triệu Trinh giữ mình lại.
Triệu Trinh vốn nghĩ Chu Tử muốn ở bên cạnh mình, nào ngờ Chu Tử cứ thế mà ném một bệnh nhân như mình ở trong này một mình! Muốn mở miệng giữ người, mặt mũi lại không thể vứt xuống được; không giữ lại, thì luyến tiếc Chu Tử. Lúc này Triệu Trinh mặc dù làm bộ nhắm mắt, nhưng thật ra đang ngàn suy vạn nghĩ, trăm mối lo a!
Chu Tử chắc chắc Triệu Trinh nhất định sẽ mở miệng, sau khi sửa sang màn xong, cầm nến lên làm bộ bước đi. Nàng hai tay giơ nến, tư thế tuyệt đẹp đi đến cửa phòng ngủ, trong lòng nhẩm đếm: "Một, hai, ba, bốn, năm..."
"Nàng muốn bỏ mặc ta một người bệnh sắp chết ở đây một mình sao?" Tiếng Triệu Trinh ủy khuất lên án từ trong màn truyền ra, nghe rầu rĩ.
Chu Tử dừng bước, nhưng không xoay người: "Vương gia, thiếp thân đã làm sai, sợ ngài không tha thứ cho nô tì."
Triệu Trinh dừng một chút, phát hiện được gian kế của nàng, trầm giọng nói: "Còn không mau cút trở lại cho ta!"
Mặc dù bị mắng, Chu Tử lại đặt nến xuống, vui vẻ chạy đi qua: "Vương gia, chàng tha thứ cho thiếp?"
"Hừ!" Triệu Trinh kiêu ngạo cho Chu Tử một tấm lưng.
Chu Tử cởi toàn bộ quần áo trung y bay trên người xuống thật nhanh, thổi tắt nến, xốc màn chui vào. Sau khi chui vào chăn, Chu Tử rất 囧 phát hiện, không biết lúc nào Triệu Trinh đã cởi sạch trơn, trên người không mặc một cái gì! Không phải là lúc nàng xoay người đếm chứ?! Vậy cũng thật nhanh a!
Chu Tử khẽ cười một tiếng, thân thể trần trụi dán sát vào phần lưng mà Triệu Trinh đưa về phía mình, từ sau lưng ôm lấy Triệu Trinh.
Trong nháy mắt này, việc ôm Triệu Trinh mang đến cho Chu Tử thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì khác! Nàng hạnh phúc thở dài một tiếng, đôi môi như lửa nóng áp vào lưng Triệu Trinh khẽ hôn một cái, lại hôn một chút, sau đó vươn đầu lưỡi liếm lên.
Trên người Triệu Trinh bị nàng dùng rượu và nước ấm thay phiên lau rửa, rất sạch sẽ, lại mang theo mùi rượu nhàn nhạt, làm nàng không nhịn được tiếp tục hôn xuống.
Sau khi Chu Tử nghịch ngợm liếm lên mông Triệu Trinh một cái, Triệu Trinh thân mình run lên, rất nhanh liền xoay người, ôm Chu Tử.
Tứ chi của Chu Tử và Triệu Trinh quấn quít ôm lấy nhau, cùng cảm thụ da thịt chạm nhau mang tới cảm giác khuây khoả và thỏa mãn.
Vật kia của Triệu Trinh đã sớm ngóc đầu vểnh lên, đâm vào bụng Chu Tử. Chu Tử dịu dàng nói: "Còn đang bệnh, sợ là không thể làm việc đó?!"
Triệu Trinh dùng cái vật kia đâm đâm Chu Tử, buồn bực nói: "Nghẹn chết ta!"
Chu Tử nghĩ nghĩ một chút, thân mình uốn éo vặn vẹo, ý bảo Triệu Trinh buông mình ra.
Triệu Trinh hiểu được, buông Chu Tử ra, trong lòng bắt đầu "Bình bịch", tràn ngập chờ mong.
Chu Tử dán sát thân thể mình lên người Triệu Trinh, dần dần trườn xuống, cuối cùng trượt đến chỗ kia. Nàng vươn tay phải, đỡ lấy vật ấm áp mềm mại mang theo cứng rắn của Triệu Trinh, hé mở đôi môi đầy đặn đỏ tươi, hết sức ngậm vào.
Trong nháy mắt bị nàng ngậm vào bao phủ, Triệu Trinh rướn cổ, hít một hơi thật sâu. Khoang miệng ấm nóng của Chu Tử bao lấy hắn, đầu lưỡi mềm mịn liếm khắp mỗi chỗ nhạy cảm của hắn, mang đến cho hắn cảm giác khoái cảm thật sâu.
Chu Tử đứng dậy khoác thêm áo, rót chén nước trà súc miệng, lúc này mới chui về trong ổ chăn. Nàng vừa chui vào, Triệu Trinh liền ôm nàng vào trong ngực, để nàng dính sát vào mình.
Ôm một lát, Chu Tử xoay người, đưa lưng về phía Triệu Trinh, làm ổ trong lồng ngực hắn, trong dạng thân mật dựa sát vào nhau này, hai người rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng, Triệu Trinh cùng Chu Tử tỉnh lại rất sớm, hai người tiếp tục dính lấy nhau nói chuyện. Lần này Chu Tử trực tiếp hỏi: "Chàng thật sự muốn dùng Hà Khiết Hoa để mê hoặc kẻ địch?"
Triệu Trinh nằm ngửa trên giường, ôm cả người Chu Tử, "Ừ" một tiếng.
Chu Tử ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Chàng không sợ nàng ta bị thương sao?"
"Mắc mớ gì tới ta, đây là cha nàng ta đã đồng ý!" Triệu Trinh hờ hững nói.
Chu Tử thấy phiền nhất thái độ coi mạng người như cặn bã này của hắn, nàng yên lặng rồi nói: "Nếu nàng ta bị thương hoặc mất mạng, như vậy có tính là chết vì chàng không, chàng quên chàng đã thề độc rồi sao?"
Triệu Trinh ôm siết lấy nàng, không nói chuyện.
Chu Tử biết hắn đang nghiêm túc suy nghĩ lời của mình, nói tiếp: "Mặc dù Hà tiểu thư là thứ nữ, nhưng cũng là một người sống sờ sờ, mặc dù cha không thân, nhưng mẹ ruột nàng nhất định sẽ đau lòng nàng ta!"
"Có nàng ta hay không, thì có liên quan gì đâu!" Chu Tử cuối cùng lại chốt một câu.
Triệu Trinh sửng sốt: Đúng vậy, có Hà Khiết Hoa sắm vai Chu Tử hay không, thì có liên quan gì đâu? Hắn xưa nay có chút khuynh hướng theo chủ nghĩa hoàn mỹ, lúc ấy thầm nghĩ chỉ muốn sắp xếp đến mức tốt nhất, hiện tại Chu Tử vừa nói, hắn liền cảm thấy Chu Tử nói đúng. Triệu Trinh trầm tư một hồi, mới nói: "Ngày mai ta liền phái người đưa nàng ta về Kim Kinh!"
Chu Tử rất hài lòng, nàng dịu dàng tựa mặt lên lồng ngực Triệu Trinh, nhẹ nhàng mà cắn cắn một cái mới nói: "Thế này mới ngoan chứ! Bằng không thiếp còn phải ăn dấm chua vô cớ!"
Triệu Trinh liếc nàng một cái: "Bữa sáng ta muốn ăn canh sủi cảo, nàng tự làm!"
Thân thể Chu Tử cứng đờ: mới sáng sớm mà làm canh sủi cảo, phiền muốn chết đó biết không!
Hai Vợ chồng cùng nhau rời giường, sau khi rửa mặt xong, Triệu Trinh kêu Triệu Anh, Triệu Dũng: "Các ngươi không phải sẽ về Kim Kinh sao? Thuận tiện hộ tống Hà tiểu thư trở về đi!"
Triệu Anh, Triệu Dũng cùng khom người, đáp "Dạ".
Ra khỏi chính viện, hai người nhìn nhau cười khổ: Đoạn đường này có mỹ đồng hành vốn là chuyện tốt, chỉ là bộ dạng của mỹ nhân này quá giống Vương phi, dù là ai cũng không dám nhúng chàm a!
Cứ nghĩ đến cơn ghen ngất trời của Vương gia, cứ nghĩ đến kết cục ngũ mã phanh thây của Tôn Triết năm đó, Triệu Anh cùng Triệu Dũng rùng mình: dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn a, ngoan ngoãn hộ tống Hà tiểu thư trở về thôi!
Không đến giữa trưa, Hà Khiết Hoa giống như chạy trốn, ngồi xe ngựa theo Triệu Anh, Triệu Dũng rời biệt viện ở ngoại ô, trên người mang theo Phong Trình Nghi mà Chu Tử phái Ngân Linh đưa đi. Thanh Châu cũng phụng mệnh đi theo chăm sóc nàng ta, bồi nàng ta trở về Kim Kinh.
Trên đường đi, Hà Khiết Hoa vẫn buồn bực không thôi:
Thế nhân đồn đãi quả thực không đáng tin cậy mà, Nam An vương quyền cao chức trọng lại là gã sợ vợ như sợ hổ, bị lão bà đánh cũng nhu nhược không dám phản kháng; Nam An vương phi điềm đạm dịu dàng cũng chỉ là người đàn bà chanh chua, dã man hung hãn dám đánh cả lão công, cái phủ Nam An vương này vẫn nên cách thật xa mới được, dù sao cái mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất!