Lúc này đêm đã khuya, gió Bắc đã ngừng lúc chiều tối không biết lại thổi lên lúc nào, rào rào thổi khiến rừng tùng trong Tùng Đào Uyển reo vang từng hồi, cửa sổ giấy được dán thật dày trong phòng ngủ "lào xào" vang dội, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng "rắc rắc" của nhánh cây bị thổi gãy.
Rõ ràng trong phòng ngủ rất ấm, trên bộ giường được đóng kín Chu Tử lại cảm thấy lạnh, nàng thầm nghĩ nghuyên nhân chắc vì lúc này trên người mình nhẵn nhụi không mặc quần áo.
Chu Tử quơ tay, cầm đống y phục đã cởi xuống trước khi ngủ từ trên giường, loạt xoạt chui ở trong chăn mặc vào người. Quần áo bằng lụa mềm vừa mặc lên người vẫn còn lạnh, vì vậy Chu Tử lại chui vào trong ngực Triệu Trinh, nép sát vào người hắn sưởi ấm.
Triệu Trinh nằm ngửa trên giường đang băn khoăn vài việc, cho nên trên mặt lộ vẻ trầm tư suy nghĩ.
Chu Tử lộn xộn nửa ngày, phát hiện Triệu Trinh vẫn có bộ dáng này, liền nảy ý định muốn trọc phá. Đi theo Triệu Trinh mấy năm, nàng tự tin mình hiểu rõ Triệu Trinh hơn người khác, một khi Triệu Trinh lộ ra bộ dáng này, nhất định là đang nghĩ ra chủ ý xấu gì đó.
Nghĩ tới đây, Chu Tử có ý xấu mà thêm can đảm, nàng trùm chăm ưỡn người, bò lên người Triệu Trinh, sau đó hai tay chống lên giường hai bên người Triệu Trinh, cười híp mắt nhìn Triệu Trinh. Triệu Trinh chỉ lo băn khoăn tính toán, mắt phượng bị vây trong trạng thái không có tiêu cự.
Chu Tử mang nụ cười ranh mãnh trên mặt, trong lòng bắt đầu thầm đếm: một, hai, ba! Đếm đến ba, Chu Tử buông lỏng đôi tay, thân thể lập tức đập lên người Triệu Trinh.
Triệu Trinh cứ thế mà bị đập tỉnh, lặng lẽ nhìn Chu Tử đè lên người mình, đưa hai cánh tay ra nắm lấy hông Chu Tử, sau dó dùng lực xoay người – lập tức biến thành trạng thái Triệu Trinh đè Chu Tử.
Thân thể Triệu Trinh hơi gầy, nhưng dù sao vẫn là nam nhân, vẫn thật nặng. Hôm nay toàn bộ tay chân của lão nhân gia hắn xếp lại đè hết lên người Chu Tử, Chu Tử liền có chút không chịu nổi, nằm bên dưới không ngừng vùng vẫy lắc đầu vẫy đuôi xoay trái tránh phải.
Triệu Trinh đè lên thân thể mềm mại của nàng, cuốn theo đung đưa của nàng cũng say lảo đảo, cảm giác rất thú vị, vì vậy liền không muốn xuống, thân mình đè ép Chu Tử, khuông mặt tuấn mỹ khẽ ngước, cười híp mắt nhìn Chu Tử.
Cuối cùng Chu Tử thật sự hết cách, không thể làm gì khác hơn là dịu dàng cầu xin tha thứ: "Triệu Trinh, thiếp sai rồi, thiếp không dám nữa, chàng tha cho thiếp đi!" Triệu Trinh chơi chưa đã. Sinh ra trong hoàng gia, tuổi thơ của hắn quá ngắn, từ thiếu niên trực tiếp chuyển sang trưởng thành, trong cuộc đời chưa có lúc tận tình chơi đùa, hôm nay thú vị như vậy sao hắn nguyện ý dừng lại?
Chu Tử vẫn cầu xin tha thứ. Mặc dù Triệu Trinh không nặng, nhưng dù sao đè trên người cũng là lạ.
Triệu Trinh thấy nàng lải nhải, cúi đầu hôn môi nàng, nuốt tiếng cầu xin tha thứ của nàng vào, thân thể vẫn lắc lư trái phải.
Chu Tử bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, nhưng cũng từ từ cảm nhận được có chỗ không đúng – phía dưới của Triệu Trinh lại cứng rắn chỉa vào nàng!
Chờ khi hai người thật sự tách ra, Triệu Trinh mang dáng vẻ hài lòng sau khi thoả mãn, gối đầu lên hai tay mình tiếp tục băn khoăn tính toán.
Bên cạnh hắn, quần áo trên người Chu Tử lại một lần nữa biến mất, thân thể trống trơn, cả người buồn ngủ hết hơi, kề bên thân thể ấm nóng của Triệu Trinh, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Ngày kế Triệu Trinh không phải lên triều, hai vợ chồng cùng nhau ngủ nướng. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Chu Tử nhớ tới chuyện đêm qua, cảm thấy mình bị thua thiệt nhiều, vì vậy bắt đầu tính sổ với Triệu Trinh.
Triệu Trinh chưa bao giờ so đo nhiều với nàng, rất rộng rãi nói: "Vậy nàng đè lên người ta đi, chẳng phải đè trở lại là được sao!"
Chu Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, nhưng lại không muốn khiến Triệu Trinh được lợi thêm lần nữa. "Chàng quay lưng lại nằm sấp trên giường!" Chu Tử ra lệnh.
Triệu Trinh rất nghe lời, lật người quay lưng nằm sấp trên giường.
Chu Tử bỉ ổi cười một tiếng, đưa tay từ cổ Triệu Trinh bắt đầu sờ lần xuống dưới, lưng gầy mạnh mẽ, vòng eo tinh tế, mông nhỏ hơi vểnh, bắp đùi bắp chân thon dài, cuối cùng sờ tới bàn chân Triệu Trinh, lên tiếng trêu trọc: "Em nhỏ à, dáng người quá mức xinh đẹp rồi!"
Tay Chu Tử không làm nhiều việc, lại bôi Hoàng kim thủy cùng các loại tinh dầu mà Hứa Văn Cử cùng Hầu Lam Sinh điều chế trong thời gian dài, quả nhiên là mềm mại tinh tế nhẵn nhụi, lại ấm áp, sờ lên người Triệu Trinh, quả thật sờ đến là run rẩy, lại sờ nữa thì lỗ chân lông mở rộng, cả người Triệu Trinh giống như chạm điện, lỗ chân lông toàn thân "xoạt" một cái mở ra toàn bộ, cả người tê dại.
Chu Tử còn chưa biết thân thể Triệu Trinh biến hóa, sau khi nàng vuốt ve mỹ nam một chặp, nóng lòng muốn thử đè lên người Triệu Trinh, đòi lại thiệt hại tối qua.
Triệu Trinh chịu đựng dục vọng kêu gào trong thân thể, chờ đợi hành động kế tiếp của Chu Tử.
Rốt cuộc Chu Tử cười bắt đầu đếm: "Một, hai, ba!" Nàng tự cho là rất dùng sức đè lên lưng Triệu Trinh.
Triệu Trinh cảm giác khuây khỏa khi hai khối đầy đặn của Chu Tử đè ép lên lưng mình cùng hai đôi chân dài của Chu Tử đè ép lên đùi mình, nhắm hai mắt lại. Chu Tử đung đưa thân thể, tự mình thoải mái vui vẻ chơi đùa.
Chơi một lát, nàng cảm thấy thân thể Triệu Trinh cứng như vậy, thân thể mình mềm như vậy, dù có đè Triệu Trinh, mình cũng bị thua thiệt, cho nên liền từ trên lưng Triệu Trinh tuột xuống, nằm bên cạnh Triệu Trinh.
Nào ngờ nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi, Triệu Trinh nhanh chóng nhổm dậy, tách hai chân của nàng ra, đè lên người nàng. Làm đến cuối cùng, hai chân Chu Tử bị Triệu Trinh giơ cao, dùng sức nhấn xuống, bị nhấn đến mức có chút đau đớn ê ẩm. Phía dưới hơi đau, hơi ê, hơi xót, nhưng tận cùng bên trong vẫn là sung sướng, vừa chướng bụng vừa tê dại vừa khẩn trương, giống như lúc đu dây đu lên thật cao, trên không ra trên dưới không ra dưới, phơi phới dập dờn, chờ đợi lúc rơi xuống.
Triệu Trinh đã đến bước cuối cùng, đang kéo thẳng thân thể, nhanh chóng ra vào. Lúc phun ra, hắn cúi đầu cắn môi nàng, dùng sức mút vào gặm cắn.
Khi trang điểm, Chu Tử nhìn môi mình bị Triệu Trinh gặm rách, khóc không ra nước mắt. Đêm qua, nàng còn giễu cợt Liễu Liên bị người thương cắn rách; hôm nay, chính nàng cũng bị "người thương" cắn rách. Chu Tử cảm thấy mình thật sự không còn mặt mũi gặp người.
Lúc này vẻ mặt Triệu Trinh vẫn nghiêm túc, không chút thay đổi đứng sau lưng Chu Tử. Trên người hắn là áo gấm màu đen Chu Tử tự tay may, chỉ là vạt áo thêu một khóm trúc tím rất dễ thấy – đây là Chu Tử trừng phạt hắn, buộc hắn phải mặc.
Nhưng mặc dù vẻ mặt điềm tĩnh, mặc dù bị buộc mặc quần áo sẽ bị người cười thầm, nhưng nét mặt hài lòng cùng tinh thần cả người sảng khoái của Triệu Trinh, cho dù thế nào cũng không che đậy được.
Chu Tử u oán nhìn thoáng qua Triệu Trinh: "Làm sao bây giờ, hôm nay thiếp phải gặp Liên phu nhân của Lâm Hiếu Từ, đây là chàng dặn thiếp phải gặp đó!"
Triệu Trinh liếc mắt nhìn môi Chu Tử dù đã thoa son cũng không che đậy được vết thương, trong lòng rất sung sướng, nhưng cũng không dám biểu hiện quá hài lòng, tránh cho Chu Tử phát điên.
Hắn buông mắt xuống, lông mi thật dài như cây quạt nhỏ, che lại ánh mắt tràn đầy tính toán và hân hoan: "Vậy qua hai ngày nữa nàng hãy gặp!"
Bữa tiệc thịnh soạn để xua đuổi âm khí mà Chu Tử chuẩn bị cũng không thể cử hành, da mặt nàng không dày đến mức mang dáng vẻ này xuất hiện trước mặt người khác.
Giải thích thế nào đây, chẳng lẽ nói "Ta không cẩn thận đập rách môi, các ngươi đừng nên hiểu lầm", hay nói "Thịt thơm quá, ta không cẩn thận cắn phải mình", thay vì nói lời không đáng tin như vậy, còn không bằng nói thẳng nói thật – "Lúc Vương gia các người lên đỉnh không kìm hãm được mà cắn đó" – cái này lại càng không nên nói!
Cho nên, Chu Tử buồn bực ở lỳ trong nội viện Tùng Đào Uyển bốn năm ngày, ngay cả bọn người Liễu Liên cũng không gặp.
Triệu Trinh ghi nhớ lời nói 'Dương khí trong Tùng Đào Uyển và cả Vương phủ chưa đủ' của Chu Tử vào trong lòng. Ngày hôm sau, 1000 cấm quân Tinh Vệ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng cùng tiến vào các chính viện lớn và thiên viện của phủ Nam An vương, ngoại trừ Tùng Đào Uyển. Cứ thế này, cho dù Chu Tử sống trong nội viện Tùng Đào Uyển không bước chân ra khỏi cửa, cũng không cảm thấy lạnh lẽo âm u nữa – khí thế này, thật là rất huyền diệu!
...
Mấy hôm nay Liễu Liên được Vương gia ra lệnh, ngày ngày ở cùng Tống Chương, có thể gọi là như hình với bóng rồi.
Hôm đó, hai người không trực ban, bèn cùng ra ngoài uống tí rượu.
Lúc say chếnh choáng, Tống Chương giống như vô ý hỏi: "Chu Vương phi của chúng ta, mấy ngày trước còn thường gặp, sao mấy ngày nay đến cả bóng dáng cũng không thấy?"
Liễu Liên bưng ly rượu nhỏ, nhấp một ngụm, vui sướng hài lòng thưởng thức, sau đó mới nói: "Theo kinh nghiệm của ta, Chu Vương phi chắc là bị Vương gia bắt nạt quá mức, không thể gặp người, bằng không ngài ấy là người thích náo nhiệt, sao có thể cả ngày lẫn đêm không ra khỏi cửa."
Hắn vừa nói những lời này, Tống Chương buông mắt xuống, sắc mặt cũng không quá tốt. Bộ dạng Liễu Liên cũng say chếnh choáng, mắt say có vẻ lờ đờ mông lung, trên thực tế đôi mắt đào hoa đang lặng lẽ quan sát Tống Chương.
Vương gia nói đúng, lúc Tống Chương vừa mới đến, mặt mũi bình thường rất khó chú ý, thoạt nhìn bộ dạng như ba mươi bốn ba mươi lăm, thế nhưng mấy ngày nay, từng chút từng chút, hình như hắn dần trẻ ra, cũng dần trở nên anh tuấn.
Liễu Liên nhìn gương mặt ngăm đen, mày kiếm mắt sáng có thể gọi là anh tuấn của Tống Chương, trong lòng có chút suy tính. Hắn cười đùa nói: "Tống Chương, có phải ngươi thích..."
Trong lòng Tống Chương rung mạnh, dáng vẻ như thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Liễu huynh đệ, nói cũng không được nói như vậy!"
Liễu Liên mang trên mặt nụ cười bất cần đời: "Huynh đệ, dáng vẻ vị kia đẹp như thế, ai mà không thích chứ, rất nhiều người cũng như ngươi, chỉ cần không nói ra không tỏ vẻ, nào ai biết được! Vương gia cũng sẽ không trách tội đâu."
Tống Chương nhấc ly lên, uống một hơi cạn sạch, nói: "Huynh đệ, Tống mỗ không có loại ý tưởng mà trời đất không tha đó, không nên nói lung tung!"
Liễu Liên cười cười, mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời không có ánh mặt trời, không trung mờ mịt, vầng trăng non thấp thoáng. Bão tuyết sắp qua. Người đi đường không nhiều lắm, e sợ còn một trận tuyết lớn!
...
Triệu Trinh mang theo Triệu Tráng cùng đám thân tín cưỡi ngựa tới chi nhánh Vọng Giang lâu, hắn phải gặp một người rất quan trọng.
Đến Vọng Giang lâu, Triệu Trinh ghìm ngựa trước lầu, đang muốn tung người xuống ngựa, lại thấy xa xa có hai đội nha dịch gõ thanh la chạy tới, rất nhanh đã xếp thành hai hàng đứng ở bên đường cái; tiếp đó lại có người nhanh chóng chạy tới, vây màn che kín hai bên đường cái, ngay cả đám người Triệu Trinh cũng bị chặn bên ngoài màn vây.
Lúc này Triệu Trinh đã lên lầu, Triệu Tráng và Lương Đào Đào đi cùng hắn. Sau khi ngồi vào chỗ của mình trong nhã gian ở lầu ba, liền có thân tín dâng trà xanh lên.
Triệu Trinh uống một hớp, đứng dậy đi tới dựa vào cửa sổ nhìn ra phố, mở cửa sổ ra. Lúc này trên đường phố đã giới nghiêm yên tĩnh.
Triệu Tráng đứng sau lưng Triệu Trinh, nghi ngờ nói: "Nha dịch mở đường vây màn giới nghiêm? Rêu rao lớn như vậy? Chẳng lẽ là Thái hậu xuất cung?"
Lúc này, một đám nha hoàn ma ma vây quanh một cỗ kiệu lớn bằng gấm treo chuỗi ngọc tám người khiêng, từ phía đông uốn lượn tiến đến.