Lại là một năm đầy tuyết.
Sau mấy ngày bông tuyết tung bay, thành Nhuận Dương lần nữa bị bão tuyết bao trùm. Khi tuyết vừa ngừng, Liễu Liên cùng Hàn Tử Xuyên tới Diên Hi cư dẫn tiểu Thế tử cùng Nhị công tử đi chơi tuyết.
Chu Tử tiễn bọn họ đến cửa ngoại viện Diên Hi cư.
Tiểu Thế tử chạy trốn rất nhanh, Hàn Tử Xuyên đuổi theo.
Liễu Liên ôm Nhị công tử, lại không vội vã rời đi. Nhị công tử ở trước mặt hắn, luôn luôn vô cùng ngoan ngoãn, sư phụ không bảo đi, bé liền đàng hoàng nằm trong lòng sư phụ, chờ sư phụ lên tiếng. Liễu Liên mỉm cười hỏi Chu Tử: "Vương phi, không biết tên của Tam công tử..."
Chu Tử nghe vậy sửng sốt, vẫn luôn gọi là Tam tiểu tử Tam tiểu tử, nàng và Triệu Trinh thật đúng là vẫn chưa đặt tên cho con trai thứ ba! Chu Tử nhìn Liễu Liên, cảm thấy có chút 囧.
Liễu Liên thấy vẻ mặt nàng lúng túng sờ sờ mũi, lại sờ sờ cằm, mắt to chớp chớp, liền biết nhất định là Vương phi chưa đặt tên cho Tam công tử. Hắn nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng buồn cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, khom lưng chào một cái, mang Nhị công tử rời đi.
Buổi tối Triệu Trinh từ bên ngoài trở về, Chu Tử vừa giúp Triệu Trinh thay quần áo, vừa nói: "Triệu Trinh, chúng ta còn chưa đặt tên cho lão Tam!"
Với việc đến giờ nàng mới nhận ra, Triệu Trinh rất là khi dễ, liếc nàng một cái: "Phải đợi cái người làm mẹ không có trách nhiệm này nhớ tới, trinh nữ đã thành đàn bà rồi!"
Chu Tử rất xấu hổ. Còn chưa xấu hổ được bao lâu, nàng liền bắt đầu đuổi theo Triệu Trinh hỏi tên của con trai
Triệu Trinh đang ở cởi quần áo, bị nàng quấy như vậy, cũng có chút khoái chí, thản nhiên nói: "Đi ngủ trước đã!"
Chu Tử nhìn hắn một cái, phát hiện Triệu Trinh cũng đang nhìn mình, ánh mắt nóng rực. Nàng hiểu được ý tứ của Triệu Trinh, mặt cũng hơi phát sốt — đã hai tháng hai người không làm việc đó, vốn dĩ Chu Tử không nghĩ đến, nhưng Triệu Trinh vừa nhìn nàng như vậy, nàng liền cảm thấy xương cốt có chút ngứa ngáy.
Trên người Triệu Trinh đã cởi chỉ còn lại trung y màu trắng, hắn thấy Chu Tử vẫn còn đang thẹn thùng, cảm thấy có chút buồn cười, đều đã sinh ba đứa con rồi, có gì mà còn thẹn thùng? Hắn bước đến bên giường, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn Chu Tử, thấp giọng nói: "Chu Tử, còn không lại đây?"
Chu Tử bước qua, đứng trước mặt Triệu Trinh, không nói gì, nhưng mắt to sóng sánh như nước, thân thiết nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh vươn tay bế nàng lên, đặt lên giường, cởi quần áo của nàng, sau đó đè lên.
Sau màn ân ái, Chu Tử cả người trần trụi nằm trong lòng Triệu Trinh, lại truy vấn: "Triệu Trinh, rốt cuộc lão Tam nên gọi là gì?"
Triệu Trinh thoả mãn, rốt cục cũng nguyện ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Chu Tử, lười biếng nói: "Trước kia ta đã nghĩ rồi, lão Tam gọi là Triệu Dương, đã sớm ghi vào Ngọc Điệp rồi. Tương lai lão Tứ sẽ gọi là Triệu Đàn, hoặc là Triệu Nam..." Thanh âm của hắn khàn khàn, nghe qua gợi cảm cực kỳ.
Chu Tử nghiêng người chống khủy tay nhìn hắn, nói: "Vậy nhũ danh của lão Tam gọi là Bánh Trôi Nhỏ đi, bánh trôi tròn trịa trắng trẻo, vừa thơm vừa ngọt!"
Triệu Trinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gõ lên đầu nàng một cái: "Ăn vặt hóa!"
Bên ngoài nước đóng thành băng, trong phòng ấm áp như xuân.
Trong giường mới đổi nến, chiếu lên màn trong sáng rọi. Triệu Trinh nhắm mắt lại, biểu tình trên mặt cực kỳ thả lỏng, đôi mày thanh tú giãn ra, lông mi thật dài khẽ rung động.
Chu Tử nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Triệu Trinh, mắt chàng hai mí a!"
"Nói bậy!" Triệu Trinh nhắm mắt lại, vươn cánh tay phải ôm sát Chu Tử, Chu Tử lập tức té ngã trên người hắn, bầy ngực đầy đặn lập tức dán lên khuôn ngực trần trụi của Triệu Trinh, "Mắt ta một mí cả đời rồi!"
"Hứ!" Chu Tử mới không tin đâu, nàng chưa từng thấy Triệu Trinh soi gương, nào có nam nhân nào giống như Triệu Trinh, không hề để ý đến ngoại hình của mình, "Chàng mới hai mươi hai tuổi, sao có thể gọi là cả đời? Hơn nữa, chàng thật là có hai mí, chẳng qua là đuôi mắt phượng xếch lên, không nhìn kỹ thì không thấy..."
Triệu Trinh nghe nàng lảm nhảm cái gì mà hai mí với một mí, cảm thấy sắp phiền chết, nghiêng người, đè lên người Chu Tử, tách hai chân ra Chu Tử liền đẩy vào.
Sau khi hắn dùng lực va chạm vài cái, Chu Tử đã không thốt nổi nên lời, rên rỉ theo động tác ra vào của hắn.
Sáng sớm, Liễu Liên đã thức dậy.
Mỗi ngày Vương phi đều dậy sớm, đến chỗ Cao Thái phi thỉnh an. Hắn đều theo Vương phi cùng qua đó.
Sau khi đến chính viện, Vương phi và tiểu Thế tử cùng Nhị công tử ăn sáng xong, sau đó ôm Tam công tử, chơi đùa cùng bọn họ một chút, kế tiếp hắn cùng Hàn Tử Xuyên sẽ đón tiểu Thế tử cùng Nhị công tử đưa đến Ngoại thư phòng.
Nào ngờ Liễu Liên ở bên ngoài viện hết đợi lại chờ, chờ được Vương gia bước ra, còn Vương phi lại thủy chung không có tin tức.
Cùng chờ đợi trong phòng trị sự bên ngoài viện với Liễu Liên là Ngân Linh cùng Thanh Châu. Thấy bóng dáng cao gầy của Vương gia hoàn toàn biến mất, Ngân Linh mới nói: "Vương phi hôm nay sợ là không dậy nổi rồi!"
Thanh Châu vội hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
Ngân Linh cười có chút bỉ ổi, chỉ không nói gì.
Thanh Châu nghĩ nghĩ một chút, hiểu ra, mặt phát sốt đỏ bừng, lặng lẽ dò xét liếc nhìn Liễu Liên một cái, phát hiện lưng hắn vẫn thẳng tắp như ngọn giáo ngồi đó, trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng ý cười kia căn bản không đạt tới đáy mắt.
Toàn thân hắn dường như giống thời tiết bên ngoài, tản ra hàn ý lạnh lẽo.
Thanh Châu vội dời tầm mắt, không dám nhìn hắn nữa.
Mãi đến bữa trưa, Vương phi mới thức dậy.
Nàng không dùng điểm tâm, chuẩn bị đến chính viện trước, trực tiếp ăn cơm trưa ở chỗ Thái phi luôn.
Liễu Liên nhìn Vương phi một cái, phát hiện hai mắt nàng trong suốt đầy nước, nước gợn long lanh, toát ra vẻ phong tình, trên môi đầy đặn có chút son môi trong suốt, nhìn kỹ có thể nhìn ra môi của nàng có hơi sưng.
Hắn lại nhìn thoáng qua, rốt cục xác định quả thật môi của Vương phi đúng là sưng lên. Liễu Liên lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, trong lòng vừa chua xót lại chát, rất khó chịu.
Đến chính viện, Ngân Linh và Thanh Châu đi theo Vương phi tiến vào, Liễu Liên chờ ngay tại phòng trị sự ở cửa chính viện.
Trong phòng trị sự đốt lò than, mặt trên còn để chút vỏ quít, trong phòng tràn ngập mùi quýt.
Liễu Liên cầm một cái quả quýt, từ từ lột vỏ.
Ngàn suy vạn nghĩ, đến cuối cùng, chỉ có sáu chữa "Vương gia ân trọng như núi".
Vẫn nên quên chút vọng tưởng này đi!
Bởi vì hôm nay Vương phi sẽ không rời khỏi chính viện, sau khi được Thanh Châu truyền lời, Liễu Liên liền rời khỏi phòng trị sự của chính viện đến Ngoại thư phòng gặp Vương gia.
Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân cũng đang ở trong thư phòng.
Triệu Trinh chịu lạnh giỏi, sợ nóng, cho nên trong thư phòng cũng không đốt thêm lò than, có hơi lạnh, phòng trồng hoa mới đưa tới được một chậu hoa lan, hình như cũng bị đông cứng héo rũ, lá cây phờ phạc rũ xuống.
Liễu Liên vừa đến, Trần Bình liền đi vào hồi báo.
Liễu Liên ở bên ngoài nghe được tiếng của Vương gia "Liễu Liên vào đi", hắn đẩy cửa ra rồi đi vào.
Trần Bình pha cho Liễu Liên một chén trà, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên phải trong thư phòng, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Vương gia ngồi trước án thư, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân ngồi ở bên trái mấy chiếc bàn nhỏ.
Liễu Liên ngồi xuống một cái ghế khác bên phải bàn nhỏ.
Bạch Tử Xuân mới thành hôn không lâu, đang hướng Vương gia hồi báo: "... đội quân Kiêu kỵ vẫn đi theo Tống Chương, đầu tiên hắn trở về Bắc Cương, sau khi về đến nhà, hắn còn đến Tôn phủ thăm Tôn Gia Nghị; Tôn Gia Nghị ở Tây Bắc, không gặp được, cho nên hắn lại trở về cái được gọi là nhà kia, mà bên trong, 'Mẫu thân' gì đó giống như thật là đang bị bệnh, ngày ngày đều mời đại phu tới cửa; đội Kiêu Kỵ theo dõi xin chỉ thị có nên theo sát luôn hay không, thuộc hạ muốn xin mệnh lệnh của ngài, liền lệnh cho bọn họ ngày đêm trông chừng."
Bạch Tử Xuân uống một ngụm nước, nói tiếp: "Quả nhiên Vương gia đoán không sai, ba ngày sau, ban đêm giờ Tý, Tống Chương quả thực lặng lẽ ra khỏi nhà, đi bộ ra ngoài trấn, gặp được người tiếp ứng, lên ngựa chạy thẳng đến Ô Thổ."
Triệu Trinh mắt phượng nheo lại, nhìn hắn chằm chằm, hỏi: "Kế tiếp thì sao?"
Bởi vì thê tử mới cưới của Bạch Tử Xuân sợ lạnh, trong nhà đặt chậu than, kết quả nóng khiến hắn khô cổ họng, hắn lại uống một hớp nước mới nói tiếp: "Đội Kiêu Kỵ vẫn theo tới kinh thành Ô Thổ. Đến ngoài thành Ô Thổ, Tống Chương gặp người tiếp ứng của hắn, sau khi tẩy đi lớp dịch dung trên mặt, thay đổi quần áo, vào cửa thành — hắn chính là Thái tử Vân Hàn của Ô Thổ quốc!"