Nghe được tiếng của Vương gia, Liễu Liên lập tức buông mi rũ mắt, thu lại nụ cười, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bày ra bộ dạng đứng đắn nghiêm chỉnh nhất.
Triệu Trinh đi tới, trừng mắt liếc hắn một cái, kéo tay Chu Tử rời đi.
Trong lúc cấp bách, Chu Tử quay đầu lại, nhướng mắt nhìn Liễu Liên, ý là chờ đó, sẽ cho người đưa qua.
Liễu Liên hiểu ý, le lưỡi, nghịch ngợm cười cười.
Đợi Vương phi đa theo Vương gia rời đi, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt vụt biến mất, vẻ mỏi mệt xuất hiện trên khuôn mặt. Lần này quả thật hắn bị thương rất nặng, dưỡng gần một tháng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Triệu Trinh kéo Chu Tử trở lại chính phòng, hai người đi vào buồng trong. Hắn ngồi xuống bên giường, kéo Chu Tử đứng giữa hai chân mình, ngẩng mặt lên, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy ủy khuất, cứ như vậy mà nhìn Chu Tử.
Chu Tử thấy thế, cũng có chút sốt ruột, vội hỏi: "Làm sao vậy? Chàng cũng bị thương sao?" Nàng vươn hai tay sờ dọc theo bả vai Triệu Trinh xuống, muốn tìm xem Triệu Trinh bị thương ở đâu.
Triệu Trinh vẫn không nhúc nhích, mặc cho nàng sờ.
Chu Tử sờ lần tới bắp chân Triệu Trinh, phát hiện Triệu Trinh căn bản không có bị thương, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng lên, điểm mạnh một cái ở trên trán Triệu Trinh, sẵng giọng: "Chàng là cái tên xấu xa, gạt thiếp...!"
Triệu Trinh cười giống như đứa trẻ thực hiện được âm mưu, lông mi dày thấp thoáng che khuuát đôi mắt phượng khẽ híp, khóe miệng cong lên.
Chu Tử nhìn mà ngây người, nhưng bởi vì nàng mê luyến sắc đẹp của Triệu Trinh, thường xuyên bị Triệu Trinh quyến rũ, cho nên rất nhanh đã tỉnh táo lại, vươn hai tay bưng lấy gương mặt tuấn tú của Triệu Trinh, đôi mắt to sáng lấp lánh: "Nói đi, tiểu Triệu Trinh, có âm mưu quỷ kế gì, nói cho tỷ tỷ nghe xem?"
Triệu Trinh rũ mắt xuống, dán mặt đến trước ngực Chu Tử, thấp giọng nói: "Ta mệt quá!"
"Hử?"
"Ta muốn tắm rửa."
"Hử?"
"Nàng tắm cho ta."
"A ~ "
Lúc này thì Chu Tử đã hiểu, hào khí ngập trời nói: "Được!"
Bởi vì tích lũy kinh nghiệm nhiều năm bị mắc mưu, cho nên trước khi Chu Tử theo Triệu Trinh vào phòng tắm, đã lặng lẽ kêu Thanh Thủy tới, dặn nàng chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, đợi mình ra ngoài sẽ đến tiểu phòng bếp làm bữa tối.
Cuối cùng, khi giúp Triệu Trinh tắm xong, Chu Tử mềm liệt nằm trong bồn tắm thì nàng đã hiểu: mình lại một lần bị Triệu Trinh giảo hoạt tính kế.
Thần thanh khí sảng, Triệu Trinh bước ra phòng ngủ, mang theo đám người Trần Bình ra ngoại viện đi thị sát, Chu Tử từ trên giường lặng lẽ bò dậy, mặc quần áo tử tế, vấn sơ mái tóc, mang theo Thanh Thủy và Thanh Châu đến tiểu phòng bếp.
Hầu Lâm Sinh và Hứa Văn Cử còn có Hàn Tử Xuyên cùng chăm sóc Liễu Liên, bốn người bọn họ đều được sắp xếp vào ở tại Thiên viện nơi chính phòng của Vương gia, Hầu Lâm Sinh và Hứa Văn Cử một phòng, Hàn Tử Xuyên cùng Liễu Liên một phòng.
Hàn Tử Xuyên pha một ấm trà hoa cúc, đổ ra hai chén, mình một ly, bưng cho Liễu Liên một ly.
Liễu Liên ngủ ở buồng trong, giờ phút này hắn đang dựa lên gối mềm, cầm một cái khăn mềm lau chuôi nhuyễn đao của hắn, toàn thân nhuyễn đao đen nhánh, dưới ánh nến phát ra ánh đen lạnh lẽo. Liễu Liên lau rất tỉ mỉ rất chăm chú, ánh mắt nhìn chằm chằm lưỡi dao, chỉ sợ bỏ sót chỗ nào.
Hàn Tử Xuyên bưng chén trà hoa cúc đến cho Liễu Liên, đặt lên bàn kê cạnh đầu giường, mình cũng cầm một chén trà đứng trước cửa sổ nhìn Liễu Liên lau đao. Nhìn được một lát, hắn mới nói: "Giờ thay thuốc được chưa?"
Liễu Liên lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Hàn Tử Xuyên, mắt hoa đào tỏa sáng lấp lánh: "Chờ một chút nhất định sẽ có thức ăn ngon đưa tới, ta muốn ăn xong rồi mới bôi thuốc!"
Hàn Tử Xuyên cũng cười : "Mới vừa rồi bị Vương gia phát hiện, sợ là ăn không được đồ ăn Vương phi làm đâu, bảo một gã sai vặt đi đến phòng bếp dặn làm là được!"
Liễu Liên trừng mắt, vung nhuyễn đao lên eo, nhuyễn đao "phập" một tiếng, lập tức quấn ngang hông hắn, chặt chẽ vừa vặn, đảm đương chức năng của đai lưng luôn.
Hàn Tử Xuyên đang muốn nói chuyện, đột nhiên Liễu Liên nói: "Cơm tới rồi, chạy nhanh ra mở cửa đi!"
Hàn Tử Xuyên khẽ nhướng mày, hắn biết võ công Liễu Liên cao hơn mình nhiều, nói là cơm đưa tới, nhất định thật sẽ có cơm đưa tới.
Hắn đi đến gian ngoài nơi mình ở, vừa đem mở cửa phòng ra, đã gặp Thanh Châu và Thanh Thủy xách theo hộp đựng cơm vào Thiên Viện.
Thanh Thủy đi về phía phòng của Hầu Lâm Sinh và Hứa Văn Cử, Thanh Châu thì đi đến phòng bọn họ.
Hàn Tử Xuyên tiếp nhận hộp đựng cơm, mỉm cười tiễn bước Thanh Châu đầy lòng hiếu kỳ rời đi —trừ bỏ gương mặt xinh đẹp mặt và tay cầm đao, toàn thân cao thấp của Liễu Liên đều bị thương, sợ là hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn.
Hàn Tử Xuyên xách hộp đựng cơm vào buồng trong.
Liễu Liên đã sớm ngẩng đầu chờ đợi, vừa thấy hắn bước vào, mắt hoa đào cong cong: "Mau dọn cơm ra, Lão Tử sắp chết đói rồi!"
Trong hộp cơm là bữa tối của hai người: hai đĩa bánh bao hấp trứng gà rau hẹ, một vỉ bánh bột ngô, một phần sườn kho tàu, một phần rau xanh xào nấm mèo, một nồi cháo gạo thơm nấu trong nồi đất.
Hàn Tử Xuyên vừa dọn cơm, vừa nhắn lại lời Thanh Châu nói: "Vương phi nói, buổi trưa ngày mai sẽ làm mỳ trụng, muốn ngươi ăn cơm tối xong thì đi ngủ sớm một chút!"
Liễu Liên vừa muốn vươn tay lấy đũa, Hàn Tử Xuyên liền đưa tay cản lại: "Chờ một chút, ta đi bưng nước cho ngươi rửa tay đã!"
Liễu Liên gật đầu.
Hàn Tử Xuyên vừa mới xoay người, hắn đã nhanh tay chộp lấy hai cái bánh bao hấp từ trong đĩa của Hàn Tử Xuyên bỏ vào miệng.
Hàn Tử Xuyên rất nhanh đã bưng chậu nước quay lại.
Hai người rửa tay cùng dùng cơm tối.
Vô luận Hàn Tử Xuyên nhìn thế nào, cũng cảm thấy vị trí đĩa bánh bao hấp trứng gà rau hẹ của mình xê dịch sang trái một chút xíu, phần của mình cũng vơi đi một ít.
Hắn nhìn Liễu Liên làm bộ như không có việc gì đang cầm đũa gắp thức ăn, thầm nghĩ: Đã quên Lão Tử là xuất thân từ Lục Phiến Môn rồi sao?
Hàn Tử Xuyên giơ đôi đũa vươn tới đĩa bánh bao của Liễu Liên, gắp hai cái đặt lại bên mình.
Liễu Liên cau mày, rất muốn dùng vũ lực xử lý gã Hàn phu tử, nội tâm đấu tranh lại giãy dụa, nghĩ đến thương tích cao thấp toàn thân mình còn cần bôi thuốc, mình lại chán ghét hai gã khốn kiếp Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh kia, cuối cùng đành phải khuất phục.
Triệu Trinh dùng cơm tối cùng đám người Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ ở ngoại viện. Chờ khi hắn trở về phòng ngủ, đã là đêm khuya.
Chu Tử sợ hắn phát giác mùi khói dầu trên người mình, đã sớm tắm lại một lần, ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, xinh đẹp thơm ngào ngạt chờ Triệu Trinh.
Triệu Trinh vừa nhìn thấy bộ dáng này của nàng, cũng không vội cởi quần áo, đứng đó nhíu đôi mày thanh tú, đánh giá quan sát sau một lúc lâu mới nói: "Nàng đã làm chuyện gì có lỗi với ta sao?"
Chu Tử dịu dàng cười, bước lên trước đưa tay cởi áo khoác của Triệu Trinh.
Triệu Trinh vừa phối hợp với Chu Tử, vừa nghi ngờ quan sát Chu Tử.
Chu Tử lại hầu hạ Triệu Trinh rửa mặt xong, lúc này mới đưa tay kéo tay Triệu Trinh, mỉm cười nắm tay hắn kéo đến bên giường, đấy hắn ngã lên giường, tự mình vén váy, giạng chân ngồi ở trên người Triệu Trinh.
Bởi vì dục vọng mãnh liệt, cho nên chuyện trong phòng của Triệu Trinh cùng Chu Tử, trên cơ bản đều là hắn chủ động, hơn nữa hắn còn rất dây dưa quấn lấy Chu Tử; thêm nữa Chu Tử ở trên giường lười biếng vô cùng, chỉ muốn nằm dưới thoải mái, không muốn bỏ ra một chút khí lực nào, đáng thương cho hắn, đã thật lâu không được hưởng thụ Chu Tử chủ động rồi.
Cho nên động tác nóng bỏng mềm mại đáng yêu lúc này của Chu Tử khiến cho đầu óc Triệu Trinh mơ màng, xương cốt ngứa ngáy, thân thể lâng lâng, cũng quên truy cứu vì sao Chu Tử chủ động như thế, phối hợp cử động với Chu Tử.
Sau một hồi vận động, Triệu Trinh ngại Chu Tử không đủ khí lực, dứt khoát tự mình chủ động.
Sáng hôm sau, Triệu Trinh tỉnh lại, phát hiện bên giường đã trống không. Hắn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, Thanh Châu đang canh chừng ở bên ngoài nói: "Bẩm Vương gia, Vương phi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngài ạ."
Triệu Trinh lập tức hiểu rõ, đương nhiên Chu Tử cũng thuận tiện chuẩn bị điểm tâm cho Liễu Liên luôn.
Nhưng mà người xưa nay luôn bị thuộc hạ âm thầm gọi là thùng dấm chua, lần này Triệu Trinh không tức giận hoặc là ghen tuông. Hắn đã hiểu được, Liễu Liên vẫn luôn thiếu hụt quan tâm và thương yêu, đại khái là xem Chu Tử trở thành mẫu thân hoặc là tỷ tỷ.
Đối với sự trung thành và tận tâm của Liễu Liên, Triệu Trinh cũng không có điều gì hoài nghi.
Vào tháng Chín, thương thế của Liễu Liên đã hoàn toàn khỏi hẳn.