Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không]



Tháng mười Tây Bắc, trời cao mây nhạt, gió thê lương thổi qua đất đai cằn cỗi, chỉ để lại một gốc cây Bạch Dương sớm bị gió thu thổi bay hết lá vàng, cô độc và kiên trì cắm rễ nơi mảnh đất cằn cỗi mà mênh mông này.

Tây Nhung là một bộ tộc nơi biên giới phía bắc Đại Kim, được gọi là dân tộc sống trên lưng ngựa, cực kỳ dũng mãnh thiện chiến. Từ tám năm trước, sau khi Đại vương tử Bạch Anh của bộ tộc Tây Nhung giết chết lão Vương cướp lấy vương vị trở thành vị vua mới, bộ tộc Tây Nhung liền bắt đầu chuẩn bị phản bội Đại Kim.

Một mặt Bạch Anh tích cực tiến hành trang bị quân đội, mặt khác bắt đầu thao tác xây dựng hình tượng thần linh. Hắn ra lệnh tuyên dương, thần thánh hóa chiến tích, tiếp tục sùng bái thần Sáng Thế của bộ tộc Tây Nhung: đại thần Thiên Chiếu.

Đại thần Thiên Chiếu sáng lập ra loài người thần thánh cao cấp nhất — người Tây Nhung, người Tây Nhung giáng sinh xuống trần thế là để trở thành tùy tùng của Đại thần Thiên Chiếu, để thay đổi cái thế giới không tin thần linh này.

Sau khi thừa kế vương vị tám năm, Bạch Anh thông qua thầy tế tuyên bố Đại thần Thiên Chiếu ban thần ý, rằng Đại Kim mù quáng tự đại không ai tin đại thần Thiên Chiếu, con dân Tây Nhung nên giết chết tất cả những kẻ dị giáo này.

Bộ tộc Tây Nhung chính thức phản bội Đại Kim.

Hoàng đế Đại Kim cùng quần thần sa vào cuộc sống an nhàn hưởng lạc, trang bị quân đội chưa đủ, quân phản loạn Tây Nhung thế như chẻ tre, rất nhanh đã tiến tới gần thành trì lớn nhất Tây Bắc – Mặc thành. Phía đông Mặc thành dựa vào núi Minh Ngọc hiểm trở, thành cao tường chắc, dễ thủ khó công.

Quân phản loạn quyết định đóng quan ở ngoại ô phía tây Mặc thành, một bên mặc cho binh lính đốt giết cướp phá, một bên thu gom lương thảo chuẩn bị cho cuộc chiến công thành sau đó.

Đức vua Bạch Anh của Tây Nhung mang theo đội quân chủ lực đi trước mở đường, đến thôn trang nhỏ có tên Thập Bát Lý Phô (trải dài mười tám dặm) ở cách phía tây Mặc thành mười tám dặm, hắn lệnh cho thuộc hạ đóng quân. Để dọn dẹp nơi ở chô Vì quân đội mình, hắn lệnh cho thuộc hạ bắt đầu cuộc tẩy trừ đẫm máu: trừ những nữ tử thanh xuân, còn lại mặc kệ nam nữ già trẻ, toàn bộ đều giết chết.

Hắn dùng lý do giết người phóng hỏa giống hết tất cả những quân phản loạn khác: tất cả đám dân chúng này đều là dị giáo, không tin đại thần Thiên Chiếu, đại thần Thiên Chiếu hạ lệnh xuống, phải tiêu diệt toàn bộ những nhân chủng hạ cấp này.

Theo tiếng vó ngựa liên miên không dứt, thôn trang nhỏ Thập Bát Lý Phô luôn luôn yên tĩnh biến thành thế giới máu tanh, nam bị giết, nữ bị bắt, nhà cửa bị thiêu cháy, tiếng kêu khóc, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng ngựa hí, âm thanh chói tai của trường đao chém vào xương người phát ra, tất cả đan vào thành một vùng ngập máu là lửa, nước mắt và tiếng cười ác độc, đúng là thảm kịch chốn nhân gian.

Liễu Liên hợp tác cùng Từ Liên Ba, một đường màn trời chiếu đất cưỡi ngựa chạy như bay, rốt cục cũng chạy tới Tây Bắc trước khi Mặc thành rơi vào tay giặc. Lúc bọn họ lần theo dấu vết đến được thôn trang Thập Bát Lý Phô, là lúc trận tàn sát đã gần kết thúc.

Liễu Liên cùng Từ Liên Ba núp trong rừng Bạch Dương phía đông thôn Thập Bát Lý Phô. Cỏ hoang trong rừng mọc cao hơn nửa người, cũng là chỗ ẩn thân tốt nhất cho Liễu Liên cùng Từ Liên Ba.

Xa xa không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng kẻ địch hả hê đắc ý cười điên cuồng phát ra từ trong thôn xóm. Vẻ mặt Liễu Liên tái nhợt, trên mặt đã không còn nét tươi cười, đôi môi đỏ tươi mím thật chặt, hai tay nắm chặt thành quyền, run nhè nhẹ.

Mười sáu tuổi hắn cho là mình đã đủ lạnh đủ bình tĩnh, thế nhưng cùng là con dân Đại Kim, lại bị đám súc sinh kia đuổi tận giết tuyệt như thế!

"Ngươi có thể nhanh một chút không!" Liễu Liên đè nén phẫn nộ, không kiên nhẫn đập một phát vào Từ Liên Ba đang hóa trang giúp hắn.

Mười bảy tuổi Từ Liên Ba cau mày, gương mặt thanh tú trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị. Tuy rằng bị Liễu Liên đập một cái, kẻ luôn luôn có thù tất báo như hắn lại phá lệ không phản kháng, mà ôn tồn nói: "Nhanh! Nhanh! Mặc dù hầu kết của ngươi không quá rõ ràng, nhưng phải che giấu một chút chứ!"

Từ Liên Ba vừa bận rộn, vừa phỉ nhổ: "Ta nói ca ca ngươi đó, ngươi nói xem rốt cuộc ngươi là thế nào, rõ ràng bộ dạng còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, tại sao lại có cái hầu kết chết tiệt này? Vì sao a?"

Liễu Liên nghe vậy giận dữ, giơ tay gõ lên đầu Từ Liên Ba một cái: "Ca đàn ông chân chính đó biết không! Không có hầu kết sao ca có thể là đàn ông chân chính được!"

Từ Liên Ba luôn không chịu thiệt thòi, lập tức cũng gõ lên đầu Liễu Liên một cái: "Đừng quấy rầy ta, quấy rầy nữa, ta sẽ vẽ một con rùa đen lên mặt ngươi!"

Liễu Liên tính tình nóng nảy không thúc giục nữa, hắn vươn tay phải vuốt lên thân cây bạch dương khô héo bên cạnh, trong lòng tính toán kế hoạch tiếp theo.

Tốc độ của Từ Liên Ba rất nhanh, không qua bao lâu đã giúp Liễu Liên hóa trang xong, cả búi tóc cũng vấn thành búi tóc đôi của tiểu cô nương Đại Kim, kế tiếp chỉ chờ Liễu Liên thay quần áo thôn nữ là xong.

Hắn đưa một bộ quần áo bằng vải bố sậm đã giặt đến trắng bệch cho Liễu Liên, đang muốn thúc giục Liễu Liên thay nhanh, lại phát hiện trên cây bạch dương bên cạnh đã bị Liễu Liên in lại một dấu tay thật sâu.

Thừa dịp Liễu Liên thay quần áo, Từ Liên Ba vươn tay phải, dùng hết toàn lực ấn lên chỗ phía trên dấu tay Liễu Liên. Sau khi ấn sau, hắn so sánh một chút, cuối cùng đau đớn phát hiện, công phu của Liễu Liên dường như đã vượt qua mình.

Từ Liên Ba bắt đầu suy tư: là vì ta gần đây sa vào dịch dung, bỏ phế võ công? Hay bởi vì Liễu Liên quá chăm chỉ, ngày đêm không ngừng luyện công, cho nên hắn mới vượt qua ta?

Liễu Liên thay quần áo xong, Từ Liên Ba bước lên giúp hắn sửa sang lại một chút, sau đó đứng thẳng người, nhìn tiểu mỹ nữ đối diện cài trâm gỗ mặc áo vải lại không giấu được vẻ đẹp như tiên nữ hạ phàm, vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Liên, trầm giọng nói: "Liễu Liên, Vương gia có dặn, thành hay bất thành, đều phải toàn thân trở ra!"

Bởi vì Liễu Liên luôn luôn hăng hái vì hoàn thành nhiệm vụ mà ngay cả mạng đều có thể không cần, trước khi đi Vương gia đặc biệt dặn dò Từ Liên Ba, nhất định phải trông chừng Liễu Liên, đem Liễu Liên hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về!

Liễu Liên cũng nhìn hắn, chợt cười một tiếng, cũng không che giấu được ánh sáng ngọc trong đôi mắt hoa đào: "Từ Liên Ba, vóc dáng ta đã cao hơn ngươi nha!"

Từ Liên Ba: "..."

Sống chết ở trước mắt mà ngươi còn so đo việc vóc người ngươi cao hơn Lão Tử sao!

Liễu Liên nhìn Từ Liên Ba đang ngơ ngác, mỉm cười, nói: "Chờ ta dưới tàng cây bạch quả ở phía đông năm dặm, không chết không rời!" Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng bốn chữ "Không chết không rời" cuối cùng bị hắn phun ra từng chữ từng chữ, nói như chém đinh chặt sắt.

Từ Liên Ba nhìn hắn, mắt có chút cay cay, vỗ vai hắn một cái. Liễu Liên khẽ cười một tiếng, thân mình đột nhiên nghiêng về phía sau tung người, vài bước đã không thấy tăm hơi. Đúng lúc hắn phi thân đi, Từ Liên Ba cũng nhanh chóng phi thân theo hướng ngược lại ra ngoài.

Lúc tướng quân Mã Phi Hổ của quân phản loạn Tây Nhung mang theo một đội binh lính tuần tra trong thôn, dường như nhìn thấy trong rừng cây chợt lóe một vạt áo diễm lệ, hắn không nói gì, mà giơ trường đao dính đầy máu tươi chỉ về hướng vạt áo biến mất.

Đám binh lính thủ hạ của hắn cười lớn, có một giọng mạnh mẽ hô lớn: "Hay quá hay quá! Là một nữ tử a!"

Vài tên binh lính trong đó dẫn đầu vọt vào rừng cây, rất nhanh chúng đã kéo một tiểu cô nương áo vải từ trong rừng cây ra, vừa kéo về hướng Mã Phi Hổ, vừa nói: "Tướng quân, quả thật là một con dê trắng a!"

Mã Phi Hổ ngồi trên ngựa, tùy ý liếc mắt nhìn tiểu cô nương bị bọn họ tha tới, rốt cuộc cũng không dời nổi đôi mắt trợn tròn.

Đây là một tiểu cô nương như tiên nữ trên trời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay là một đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh áng chói mắt, giống như vì sao đẹp nhất trong đêm. Da thịt nàng non mịn, giống như có thể bấm ra nước, thân thể nhu nhược được quấn trong lớp quần áo vải bố rách nát khẽ run rẩy, kích thích dục vọng con người.

Mã Phi Hổ ngây người trong chốc lát, mới nói: "Thật là một con dê trắng tuyệt đẹp!"

Hắn dùng toàn lực dời ánh mắt đi, tay cầm dây cương nắm rồi lại nắm, cuối cùng nói: "Người đâu, đem con dê trắng này đến chỗ Đại vương!"

Trên mặt vài tên lính hiện ra vẻ tiếc hận, bọn họ vốn đang ngóng trông chờ tướng quân chơi đùa xong, sẽ đến phiên bọn họ thay nhau đùa một chút, không ngờ tướng quân lại trung thành và tận tâm với Đại vương như thế, cư nhiên lại có thể đem miếng thịt béo bên miệng tặng ra ngoài.

Mã Phi Hổ cũng không nhìn con dê trắng y hệt tiểu tiên nữ này thêm một lần nào nữa, hắn sợ nhìn thêm một lần, hắn sẽ không nhịn được.

Đại vương Bạch Anh thích nhất là sắc đẹp, nếu biết mình có được mỹ nhân như thế mà không hiến lên cho hắn, e rằng con đường trước mắt của mình đều sẽ bị phá hỏng. Chỉ tiếc Đại vương có đam mê ngược đãi, sau khi qua tay hắn, tiểu tiên nữ này sợ là sẽ không còn mạng, bằng không mình cũng có thể...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui