Làm hành động người lớn kiêm luôn lời nói trẻ con, Triệu Trinh xuống giường, sải bước đi qua, vươn tay nắm lấy tay Chu Tử, vừa muốn kéo lên giường, lại phát hiện bàn tay của nàng lạnh như băng. Hắn có chút kinh ngạc, lại nắm chặt một chút, phát hiện tay Chu Tử thật sự là lạnh như băng. Triệu Trinh một phen kéo Chu Tử đến bên giường ngồi xuống, lại sờ cổ tay Chu Tử, phát hiện cũng lạnh ngắt.
Triệu Trinh thấy Chu Tử mặc quần áo có chút mỏng manh, trong lòng khẽ nhói, im lặng không lên tiếng kéo Chu Tử vào trong lồng ngực, kề sát lên mặt Chu Tử.
Mặt của Chu Tử lạnh như băng, mặt của Triệu Trinh lại nóng như lửa, một lạnh một nóng, cứ như vậy kề sát chặt chẽ với nhau.
Qua một lúc lâu, Triệu Trinh đặt Chu Tử lên giường, giơ tay cởi bỏ đi giày của nàng, lại cởi áo khoác của nàng, sau đó kéo Chu Tử nằm xuống, kéo chăn đáp kín người Chu Tử, lúc này mới hỏi: "Tại sao trong phòng không đốt lò sưởi?"
Chu Tử chớp chớp đôi mắt to, nhưng không nói gì. Nàng không biết nên nói thế nào.
Một là từ nhỏ nàng chịu lạnh đã quen, thật tình cũng không thấy cái này có gì trầm trọng; Mặt khác chính là hai vị biểu tiểu thư đang quản lý mọi việc trong phủ, mình sao có thể chạy đến nói "Biểu tiểu thư, trong phòng ta không có lò sưởi!" sao? Tự chuốc lấy mất mặt thôi!
Chu Tử nhìn nhìn sắc mặt Triệu Trinh, sợ hắn nghi ngờ này nọ, vội nói: "Trước giờ nô tỳ vẫn bị vậy a, đến mùa đông cả người đều lạnh, có đôi khi ngủ thẳng đến sáng mà chân vẫn còn lạnh như băng a!"
Triệu Trinh cũng không nói gì thêm, vươn tay vào trong chăn, cầm lấy bàn chân Chu Tử, phát hiện thật sự cũng giống như tay, cũng lạnh ngắt.
Bàn chân của Chu Tử đột nhiên bị bàn tay ấm áp của Triệu Trinh nắm, cảm thấy có chút nhột nhột, vội đạp nhẹ một cái: "Đừng sờ mà, ngứa!"
Triệu Trinh càng mò càng hăng say, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn chân nàng.
Chu Tử cảm thấy một luồng tê ngứa từ lòng bàn chân chạy lên trên, lan đến tận xương sống, không khỏi vừa cười vừa đạp giãy dụa.
Triệu Trinh ngẩng đầu nhìn Chu Tử, nhìn thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, một đôi mắt long lanh ngấn nước trắng đen rõ ràng, bờ môi đầy đặn đỏ tươi khẽ hé mở ra, có chút thở gấp.
Chu Tử thấy hắn yên tĩnh trở lại, cũng ngưng mắt nhìn hắn, thấy đôi mắt phượng trong suốt của hắn như hai mặt nước hồ thu khẽ dập dờn gợn sóng, khiến người khác không tự chủ được mà muốn đắm chìm trong đó.
Bên dưới của Triệu Trinh đã cứng rắn đến phát đau, hắn nhanh tay cởi bỏ quần áo của mình, trần truồng ngồi ở mép giường, vật bên dưới cứng rắn dựng thẳng lên, hắn kéo tay Chu Tử từ trong chăn ra, đặt lên trên vật đó của mình.
Tay Chu Tử vuốt nhè nhẹ một chút, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa cứng, nàng thật có chút ngượng ngùng, cũng thấy Triệu Trinh trần truồng ngồi ở đó cũng rất quái dị.
"Ngài cũng vào đi!" Chu Tử buông tay, chui vào trong chăn phủ kín từ đầu đến chân.
Triệu Trinh xốc chăn lên cũng chui vào, một phen đem Chu Tử cuộn lại ở dưới thân. Chu Tử bị hai tay hai chân của hắn cuốn lấy thật chặt, liền muốn giãy dụa.
Triệu Trinh cố chịu đựng bên dưới căng đau, xoa nắn Chu Tử nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn được, dùng đỉnh vật đâm đâm một cái, cảm thấy đã hơi ươn ướt, liền nâng mình lên, tách hai chân Chu Tử, nhắm ngay nơi đó, dùng sức đẩy vào.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị, nhưng trong nháy mắt hắn tiến vào kia, Chu Tử vẫn kêu lên sợ hãi. Triệu Trinh cúi người hôn lên môi Chu Tử, chặn lại thanh âm của nàng, mình thì ôm mông Chu Tử nâng lên, khom mình dùng sức ra vào. Trên người Chu Tử mặc dù lạnh, nhưng bên trong lại hầm hập như lửa nóng, gắt gao siết chặt, bao bọc lấy hắn, khiến Triệu Trinh còn chưa thưởng thức hết cảm giác, đã không khống chế được mà bắn ra.
Hắn không muốn cứ như vậy mà rút ra, nằm đè lên người Chu Tử, nơi kết hợp bên dưới vẫn giữ yên không động, cong người hôn lên bầu ngực Chu Tử.
Trước tiên hắn hôn lên đỉnh phấn hồng bên trái một cái, tiếp theo liền ngậm vào miệng, vừa dùng lực mút vào vừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ma sát trêu chọc — hắn còn nhớ rõ một khi hôn lên chỗ này thì Chu Tử sẽ có phản ứng. Hôn xong bên trái lại hôn bên phải, hắn hôn mãi cho đến khi hai hạt đậu đỏ trước ngực Chu Tử hóa thành hai quả anh đào nhỏ — có lẽ là đã sưng lên.
Quả nhiên Chu Tử bắt đầu vặn vẹo uốn éo, ánh mắt khép, trong miệng phát ra âm thanh nức nở như khóc nhưng không phải khóc: "Vương gia... người nhẹ một chút... đau quá..." Tuy là nói vậy, nhưng nàng vẫn là không tự chủ được mà ưỡn ngực lên, khiến đầu ngực càng tiến sâu vào trong miệng Triệu Trinh.
Triệu Trinh rốt cục cũng tìm được bí quyết có thể khống chế Chu Tử ở trên giường, cảm thấy rất có thành tựu, hung hăng mút thêm vài cái, ngậm quả anh đào bên phải của Chu Tử vào miệng, bên dưới lại lần nữa chuyển động.
Nơi đó của Chu Tử vẫn gắt gao quấn chặt lấy hắn từng chút một.
Triệu Trinh nhấn mạnh vài cái, cảm thấy nơi đó dường như có ý thức độc lập, co rút siết chặt. Hắn chậm rãi ra vào một lát, cảm giác được nơi đó của Chu Tử đang từ từ phun ra nuốt vào liếm láp mình — tóm lại muốn thoải mái sung sướng thế nào thì được thế ấy.
Lúc thì hắn vào nhanh ra mạnh mưa rào gió giật, lúc thì nhẹ nhàng chậm rãi ra vào, khiến chuyện trên giường này trở nên thật thú vị, thật đa dạng.
Lúc mới bắt đầu Chu Tử còn cố gắng đè nén, kiềm chế không chịu phát ra âm thanh, sau đó thật sự không nhịn được, theo động tác lúc nhanh lúc chậm của Triệu Chinh mà nhỏ giọng rên rỉ. Lúc này là lúc Triệu Trinh cực kỳ sảng khoái, vì kéo dài thời gian sảng khoái hơn một chút, đầu óc bắt đầu mất hồn: Đây không phải là cực phẩm mà Phùng Du và Hàn Đại Phú nói đến sao?
Hắn cảm thấy nhất định là đúng rồi, bằng không làm sao có thể mang đến cho mình nhiều khoái cảm như vậy, khiến mình có thể tình nguyện chết ở trên người Chu Tử như vậy?
Triệu Trinh buông quả anh đào đã sưng đỏ của Chu Tử ra, giữ lấy hai chân Chu Tử mạnh mẽ tiến công vài cái, sắp không nhịn được, liền vội vàng ngừng lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm Chu Tử.
Chỉ thấy Chu Tử đang ngước mặt, trong đôi mắt to đen thẫm như phủ ánh nước, lông mi cũng ẩm ướt, nhìn có vẻ ngơ ngác, thật là đáng thương đáng yêu khiến người muốn yêu chiều. Đôi môi giống như cánh hoa cũng hơi sưng lên, khẽ hé mở ra, thấp giọng xin tha: "Thật là... không chịu nổi... Nhanh... Nhanh một chút!"
Triệu Trinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn dùng hết toàn lực đâm từng cái từng cái, dần dần càng tăng tốc nhanh hơn, đâm sâu vào khiến Chu Tử co rút hôn mê bất tỉnh. Lúc này hắn mới nằm trên người Chu Tử bắt đầu phóng ra.
Sau màn cuồng hoan, Triệu Trinh ôm Chu Tử đang mê man vào trong ngực, trong lòng nổi lên một loại ý tưởng rất xấu xa, cảm thấy lần này ăn Chu Tử thật sự rất no. Hắn suy nghĩ, mỗi lần mình làm đều phóng vào trong nhiều như vậy, nếu không uống canh tránh thai, nói không chừng con trai đã biết chạy rồi!
Nghĩ đến con cái, Triệu Trinh lại nghĩ tới nghi thức tuyển phi gần ngay trước mắt, không khỏi đau đầu phiền muộn, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, ôm Chu Tử ngủ mới là đúng.
Lúc Chu Tử tỉnh lại, phát hiện hai tay hai chân Triệu Trinh đồng loạt ra trận, bao trọn lấy mình ôm vào trong ngực. Là một vị võ tướng đủ tiêu chuẩn, thân hình của Triệu Trinh tuy rằng thon gầy, nhưng lại phi thường cường tráng, bị hắn ôm chặt như vậy, Chu Tử cảm thấy vừa ấm áp lại an toàn, cũng không có ý định giãy dụa, chỉ nhẹ cựa mình, muốn điều chỉnh thân thể một chút, đổi tư thế thoải mái hơn.
Triệu Trinh chinh chiến trên chiến trường một thời gian quá dài, Chu Tử vừa nhúc nhích, hắn liền theo phản xạ mà tỉnh lại. Hắn kề sát vào da thịt non mềm của Chu Tử, lúc ma sát thoải mái khác thường, trong lòng khẽ động, liền muốn làm thêm một lần nữa.
Triệu Trinh thuộc loại người hành động.
Hắn lập tức nhỏm dậy quỳ gối trên giường, nâng người Chu Tử lên, bày ra tư thế đưa lưng về phía mình, vịn eo Chu Tử, nhắm ngay vị trí mà nhấn vào.
Bờ mông trắng nõn bóng loáng đầy đặn của Chu Tử dính sát vào cơ bụng gầy nhưng săn chắc của hắn; theo từng va chạm của hắn mà phát ra tiếng "phạch phạch", nơi hai người giao hợp không ngừng tràn ra bọt nước, phát ra tiếng nhèm nhẹp dinh dính.
Sắc trời đã sáng rõ, tia sáng ban mai xuyên qua cửa sổ dán vải lụa thô xanh biếc mà chiếu vào phòng. Trong phòng ngủ tựa hồ rất yên tĩnh, chỉ là không khó nhận ra chân giường khổng lồ đang đong đưa, dường như còn có tiết tấu.
Cho đến trưa, Triệu Trinh vẫn chưa ra cửa, buổi chiều mới vội vã thay triều phục đi ra ngoài. Chu Tử tắm rửa xong, đang bưng bát canh tránh thai Hồ ma ma đưa tới chậm rãi uống, Ngân Linh tiến vào nói: "Nha hoàn Mỹ Liên của Nhị biểu tiểu thư vừa đến đây, nói là hai vị biểu tiểu thư mời ngươi qua có chuyện cần dặn dò."
Chu Tử bị Triệu Trinh dày vò cả đêm khiến cả người đau nhức, vốn đinh sau khi uống canh tránh thai xong ngủ bù, hiện tại vừa nghe Ngân Linh nói vậy, chịu đựng khó chịu, thay quần áo, nhờ Ngân Linh giúp nàng chải đầu — cánh tay của nàng đau nhức không nâng lên nổi.
Ở trong phủ của Triệu Trinh đã hơn một tháng, hai vị biểu tiểu thư đều có chút mệt mỏi đuối sức. Trong phủ này, Triệu Trinh dùng quân pháp để cai quản giống như một cái thùng sắt vậy, khiến người ta không có chỗ nào để nói.
Mấy tên quản gia lớn nhỏ đều là thân tín của Triệu Trinh, trên mặt thì có vẻ cung kính cười đó, nhưng nên làm cái gì thì làm cái đó, động một chút liền nói Vương gia chúng ta thế này Vương gia chúng ta thế kia. Còn bọn sai vặt căn bản là người Triệu Trinh chọn lựa từ trong quân đội ra, mặc áo giáp vào thì thành lính, cởi giáp là nô, càng thêm đàn gảy tai trâu.
Ma ma lớn tuổi trong phủ chỉ có mỗi Hồ ma ma, cũng là loại người không có việc gì thì ngồi yên một chỗ, có việc thì giả bộ hồ đồ, khiến người ta hận không thể bóp bà ta một cái. Quản lý ngoại viện là Đại Nhạn – thân tín của Quý phi nương nương trong cung, giống như pho tượng Phật bằng ngọc ngồi đó, không ai lay chuyển được.
Trong nội viện Tùng Đào Uyển nơi Triệu Trinh ở chỉ có hai nha hoàn — là Chu Tử và Ngân Linh.
Ngân Linh nhìn thì mơ mơ màng màng, bộ dạng cũng bình thường, nhưng mà hai vị tiểu thư cũng đều tận mắt thấy Ngân Linh làm một hành động vĩ đại: nàng một tay có thể giúp người làm vườn nhổ một gốc cây hòe mọc hoang, thân cây to bằng một vòng ôm... Ai dám trêu chọc nữ đại lực sĩ này chứ?
Muốn bóp cũng nên chọn quả hồng mềm, vậy cũng chỉ còn lại nha đầu thông phòng của Triệu Trinh – Chu Tử. Mà ả Chu Tử này luôn cố tình thật khiêm tốn, tuy rằng được sủng ái, nhưng lại tuyệt không ương ngạnh, y phục trên người cũng rất bình thường, rất ít đeo trang sức quý giá, bình thường cũng ít nói, ngáng chân thì nàng cũng tiếp nhận, ngay cả phản kháng cũng không. Triệu Trinh không ở trong phủ, ả liền như con rùa co đầu rút cổ ở trong Tùng Đào Uyển, ai cũng không thể tự tiện đi vào kéo ả ra ngoài.
Hai vị biểu tiểu thư đều được cao thủ trạch đấu bồi dưỡng, nhưng ở trong Vương phủ này, dù có vô số thủ đoạn trấn áp trừng trị nha hoàn hay thiếp thất, cũng không có chỗ để phát huy, quả thực là anh hùng không có đất dụng võ a!
Hôm nay rốt cục các nàng cũng nắm được cơ hội.
Biểu đệ Vương gia trưa ngày hôm qua đã trở về Vương phủ, lại bị tiện tỳ Chu Tử này lôi kéo vào Tùng Đào Uyển, ở đó một ngày một đêm, đến trưa nay ăn cơm xong mới tiến cung. Ở Vương phủ hai vị biểu tiểu thư không tìm được thuộc hạ có thể dùng, đành phải phái nha hoàn của mình đi theo dõi. Sau khi biết Triệu Trinh đã ra ngoài, các nàng tận dụng triệt để, gọi Chu Tử qua.
Chu Tử đứng ở giữa chính phòng, ánh mắt của Nhị biểu tiểu thư và Tứ biểu tiểu thư đều sắc như dao cạo, hung hăng quét qua toàn thân nàng từ đầu đến chân. Cuối cùng, các nàng đều cảm thấy trạng thái của Chu Tử hôm nay thoạt nhìn không được tốt lắm. Mặc dù Chu Tử ăn mặc chỉnh tề, mặt mày sạch sẽ, nhưng khi nhìn tỉ mỉ, sẽ phát hiện mí mắt nàng hơi sưng, môi cũng hơi sưng, sắc mặt cũng tái nhợt.
Tứ biểu tiểu thư là cô nương chưa lấy chồng nên không hiểu những thứ này, nhưng Nhị biểu tiểu thư đã từng gả cho người nên nhìn ra được, cảm thấy trên người Chu Tử tản mát ra một loại hơi thở kỳ quái — nhìn qua là biết đã cùng nam nhân hoan ái, hơn nữa tuyệt đối còn là quá độ!
Lúc này cũng khiến mặt nàng không khỏi bắt đầu đỏ lên.