Chu Tử đứng ở cửa phòng, đoán rằng Triệu Trinh đang ở bên trong, nhất thời có chút gần bên mà sợ hãi, nhưng lại không nhấc nổi chân, nàng nhìn đôi câu đối tết còn treo trước cửa, hít sâu một hơi. Triệu Phúc đứng bên cạnh, nhìn Chu Tử phu nhân xinh đẹp đứng trước cửa, mắt to nhìn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nghĩ gì đó, lại không chịu đẩy cửa bước vào, có chút buồn cười.
Lúc ở trong kinh, khi quý phi nương nương trong cung biết là đã tìm được Vương gia, liền dặn phải giấu nàng, thông báo ra ngoài: “Ai dám tiết lộ tin tức Chu phu nhân đã sinh con cho Vương gia, nghiêm trị không tha!”
Cho nên, mặc dù mấy thân tín bên cạnh Triệu Trinh đều biết Chu phu nhân đã sinh hạ tiểu công tử, nhưng không một ai nhắc tới chuyện này trước mặt Vương Gia.
Mọi người thấy rằng, cảm giác khi chỉ có Vương gia không biết gì thật tốt đẹp!
Lúc này Triệu Trinh cũng đã tỉnh.
Kể từ khi phái Triệu Tráng đi đón Chu Tử, hắn liền không ngủ ------- dù sao hắn cũng không nhúc nhích được, ban ngày ngủ đủ rồi ban đêm tự nhiên sẽ không buồn ngủ.
Triệu Trinh đang suy nghĩ quốc gia đại sự. Dĩ nhiên, vẻ mặt hắn lúc này có thể xưng là trăm điều suy nghĩ, nếu để Chu Tử nhìn thấy, lại oán thầm hắn đang dự kiến âm mưu quỷ kế.
Triệu Trinh biết Thái Tử đang giằng co với Bắc Tĩnh Vương, hắn không định trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng hắn lại có ý chờ hai bên ra giá, người nào ra giá cao nhất, hắn liền ủng hộ người đó.
Hắn đã phái ba nhóm người ngựa vào Kim kinh, một nhóm đi gặp người chiếm vị trí dòng chính - Đông cung thái tử, một nhóm đi gặp người cầm di chiếu - Bắc Tĩnh Vương, một nhóm khác đi gặp ông ngoại Cao Thừa tướng của hắn.
Hôm nay, việc Triệu Trinh cần làm chỉ là trông coi đại quân của hắn, chờ đợi trái cây chín muồi rồi nhẹ nhàng hái là được.
Triệu Trinh càng nghĩ càng đắc ý, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến kết quả điều tra của việc mình gặp chuyện không may ------ là do lính mới Tôn hiệu úy, bị một cô nương Ô Thổ mê hoặc, cho nữ nhân kia giả trang thành nam nhân mang vào doanh trại Bắc Cương, ai ngờ nữ nhân kia lại là thích khách!
Trừng phạt Tôn Hiệu Úy thế nào đây.
Vì nữ nhân mà gây họa, cũng nên dùng nữ nhân mà trừng phạt hắn.
Triệu Trinh yên lặng suy nghĩ nên trừng phạt hắn thế nào mới ác độc, mới hả giận.
Chu Tử dự liệu mọi thứ trong đầu rất lâu, cuối cùng cắn răng đẩy cửa tiến vào ------- bất cứ giá nào, cho dù Triệu Trinh tàn tật, nàng nhất định sẽ chăm sóc hắn cả đời.
Sãi bước vào nhà chính, lại quẹo vào trong phòng. Chu Tử và Triệu Trinh nằm trên giường - bốn mắt nhìn nhau.
Triệu Trinh nhìn chằm chằm Chu Tử, dường như Chu Tử gầy đi không ít, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi cũng bị khô nứt.
Hắn quan sát Chu Tử từ trên xuống dưới.
Tiếp đó phát hiện mặc dù Chu Tử gầy đi, nhưng bộ ngực dường như lại đầy đặn lên không ít.
Ánh mắt tiếp tục dời xuống, Triệu Trinh bị dọa sợ: bụng to đâu? Hài tử đâu? Chẳng lẽ sinh ở trên đường? Chẳng lẽ……………..
Chu Tử bước về trước mấy bước, thoáng cái liền đứng trước giường, mở mắt trừng trừng nhìn Triệu Trinh.
Năm ngoái lúc Triệu Trinh đi, mặt bị phơi nắng đen kịt, hiện tại trắng hơn nhiều, nhưng làn da trắng lộ vẻ xanh xao, bởi vì mày và mi vẫn đen dày như cũ, trong vẻ trắng nõn có chút không khỏe mạnh. Mặt Triệu Trinh cũng gầy, vẻ vạm vỡ đã biến mất không còn ----------- hắn trăm phần trăm hóa thành mỹ nhân bị bệnh.
Chu Tử rất đau lòng, nước mắt không khống chế được “bộp bộp bộp” rơi xuống, môi của nàng run run, cuối cùng thốt ra: “Chàng----” nhưng giọng nói nghẹn ngào không thốt nên lời.
Triệu Trinh cau mày nhìn Chu Tử, hắn vừa nhìn thấy đôi mắt sâu to ướt nhẹp của Chu Tử, tính khí Bá Vương tựa như một quả khí cầu bị kim đâm một lỗ nhỏ, “xì xì xì” tràn hết không khí ra bên ngoài, lập tức liền teo tóp.
Hắn thở dài, vươn tay: “Đến đây!”
Chu Tử chạy đến bên giường, quỳ gối tựa vào giường, cẩn thận từng li từng tý kéo chăn mỏng đắp lên người Triệu Trinh.
Sau khi Triệu Trinh nói một câu “Không sao, đừng lo lắng.” liền bắt đầu hỏi: “Hài tử đâu?”
Chu Tử không để ý tới hắn.
Sau khi nàng vén chăn, nhìn thấy hắn chỉ mặc tiết khố nằm trong chăn, trên người quấn đầy băng vải, trên băng vải còn thấm máu, đã thành máu khô.
Nàng cực lỳ đau lòng, lấy tay nhẹ vuốt, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Thấy Chu Tử như vậy, trái tim lạnh lùng cứng rắn của Triệu Trinh liền không tự chủ được mà trở nên mềm yếu. Hắn vốn cảm thấy mình bị thương không có gì nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Chu Tử, lại cảm thấy đau lòng, cảm thấy mình không nên bất cẩn như vậy, hại Chu Tử lo lắng.
Triệu Trinh mặc kệ cho Chu Tử vuốt ve kiểm tra, tiếp tục hỏi: “Con đâu? Nàng nói đi!”
Sau khi Chu Tử kiểm tra xong một lần, xác định Triệu Trinh chỉ bị thương trên ngực, lúc này mới thả lỏng trái tim xuống. Nàng quỳ gối bên giường, nhẹ kéo chăn mỏng lên, cẩn thận tỉ mỉ trùm lên người Triệu Trinh, lúc này mới nói: “Hài tử đã ra đời, là một bé trai, hai mươi tháng ba, giờ tý, rất mập, lúc sinh đã bảy cân tám lạng!”
Triệu Trinh đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng tính toán một chút, hai mươi tháng ba giờ tý, đây không phải là ngày mình bị thương suýt chết sao?
Đứa bé này, nên nói là bé có tâm linh tương thông với cha hay đã biết rằng cha chính là kẻ địch, lại chọn đúng ngày đúng giờ cha bị thương mà ra đời, là muốn ra cười giễu hắn sao?
Tiếp đó, tâm Triệu Trinh giống như ngâm vào chậu nước vừa chua vừa ngọt, lỗ mũi có chút chua xót, ánh mắt có chút ươn ướt.
“Chu Tử, tới đây!”
Triệu Trinh lôi kéo Chu Tử, để Chu Tử nằm nghiêng bên cạnh mình.
Hai người gối đầu lên cùng một cái gối, mặt đối mặt, chàng nhìn thiếp, thiếp nhìn chàng, cứ như vậy ngơ ngốc nhìn nhau.
Chu Tử đưa tay sờ mặt Triệu Trinh, cảm thấy thật mềm mại, thật non mịn, sờ rồi lại sờ, cuối cùng buồn buồn nói: “Nhất định là gần đây chàng ăn uống không đầy đủ, đã gầy đến như vậy! Vốn đã gầy, gầy thêm nữa thì làm sao mà nhìn nổi?
Triệu Trinh không cảm tính như nàng, sau khi biết hài tử đã được sinh ra, vui vẻ và hạnh phúc vẫn còn đọng lại, lúc này hắn vô cùng vui sướng ------ xem nhẹ đau đớn mơ hồ truyền đến nơi lồng ngực.
Lúc này Triệu Trinh nằm nghiêng người, từ khi Chu Tử nằm nghiêng xuống đối mặt với hắn, tay trái của hắn tựa như có ý thức, tự mình đưa về phía bộ ngực của Chu Tử, vừa sờ vừa nắn.
Sau khi bóp nhẹ mấy cái, Triệu Trinh rất nghi ngờ, liền hỏi: “Sao ở đây lại cứng vậy?”
Hắn vừa hỏi, Chu Tử mới nhớ tới ngực lại căng sữa, vốn nàng nên nặn sữa một lần vào ban đêm, nhưng bởi vì lo lắng cho Triệu Trinh, gấp rút chạy đến, lại quên mất chuyện này, hôm nay ngực đang căng lên rất khó chịu!
Nhìn vẻ mặt muốn có đáp án của Triệu Trinh, Chu Tử thật xấu hổ, kéo tay Triệu Trinh xuống, nói: “Căng sữa!”
Triệu Trinh lộ vẻ không thể tưởng tưởng nổi.
Hắn không nghĩ rằng Chu Tử tự cho con bú.
Một lát sau, Chu Tử nghe được giọng Triệu Trinh hưng phấn: “Căng khó chịu lắm sao?”
“Hơi đau một chút.”
“Để ta giúp nàng!” Giọng của Triệu Trinh trừ hưng phấn còn thêm chút chờ mong.
Chu Tử quýnh lên: Vương gia của ta à, chàng đang bị trọng thương đấy, nghĩ gì thế!
Về phương diện áp dụng ý nghĩ của mình, cho tới bây giờ Triệu Trinh luôn dũng cảm tiến tới bám riết không tha, dù thân thể hắn không thể di chuyển, miệng không thích nói, nhưng đầu có thể nghĩ, tay có thể động.
Rất nhanh, Chu Tử liền bị khuất phục, thân thể nhích lên trên, đem đỉnh của quả đào lớn ở trước ngực nhắm ngay về phía Triệu Trinh.
Triệu Trinh dùng tay cầm lấy, hút rồi lại hút, cảm thấy mùi vị trong ngọt, quan trọng nhất là ---- trò này chơi thật vui, kiếp sống dưỡng bệnh khô khan của hắn quả thực khó lắm mới được điều hòa!
Sau khi hút hết một bên, Triệu Trinh cực kỳ hưng phấn, mắt phượng sáng lấp lánh nhìn Chu Tử: “Chu Tử, còn bên kia!”
Chu Tử bị hắn hút có cảm giác là lạ.
Nói đến thật là kỳ quái, lúc Bánh Bao nhỏ bú sữa, lòng Chu Tử tràn đầy tình cảm yêu thương của mẫu thân, sao Triệu Trinh vừa hút, bắt đầu từ đầu ti, cảm giác tê tê dại dại lan ra toàn thân, tựa như một dòng điện dần chạy khắp toàn thân, khiến thân thể nàng run rẩy.
Triệu Trinh hút hai quả đào cứng rắn thành mềm nhũn, cảm thấy thật mĩ mãn, cảm thấy bữa sáng mình cũng không cần ăn, chẳng qua phía dưới lại cứng rắn khó chịu, như thiêu như đốt, bứt rứt chết người!
Hắn cầm tay Chu Tử đặt giữa hai chân mình, mắt phượng xinh đẹp lóe tia quỷ quyệt khó phân biệt, nhìn chằm chằm Chu Tử.