Ban đầu Chu Tử còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi tay đụng phải vật cứng rắn dựng thẳng của Triệu Trinh, nhất thời liền có chút dở khóc dở cười, ngắt phía trên một cái, sau đó nhanh chóng buông ra, nghiêng mắt khi dễ Triệu Trinh: "Chàng, cử động được sao?" Mắt phượng của Triệu Trinh sáng lóng lánh, giương mắt nhìn Chu Tử: "Nàng giúp ta đi!"
Miệng vừa nói chuyện, đầu óc của hắn liền nhanh chóng tính toán, cuối cùng rất nhanh đã tính xong, vội tố cáo: "Từ cái đêm cuối cùng hai ta ở cùng nhau ngày hai mươi lăm tháng mười năm trước, cho tới bây giờ, ta đã nhịn sáu tháng lẻ mười ngày!"
Hắn lý lẽ hùng hồn nhìn chằm chằm Chu Tử, u oán đầy bụng của nam nhân cơ hồ bốc lên ngùn ngụt ở nơi quan trọng.
Chu Tử trợn mắt há mồm nhìn hắn: ngay cả thời gian cũng nhớ rõ ràng như thế? Chàng là não máy hay t*ng trùng lên não?
Nàng cũng không nguyện ý lãng phí đầu óc đi tính toán những thứ này.
Chu Tử đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí xoay Triệu Trinh thành tư thế nằm ngửa trên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh. Nàng vén chăn mỏng lên, cởi dây lưng quần lót của Triệu Trinh, nhẹ nhàng kéo quần lót của hắn xuống, giải phóng cái vật hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dựng đứng như cột cờ cả nửa ngày kia ra ngoài.
Cõi lòng Triệu Trinh đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Chu Tử, hắn cảm thấy tay Chu Tử mềm mại dịu dàng, sờ mình rất thoải mái.
Trước tiên Chu Tử nhấn tiểu huynh đệ của Triệu Trinh về phía bụng hắn, sau đó buông lỏng tay, tiểu huynh đệ đó lại quật cường bắn trở về. (LPH: lau rồi không edit mấy cái này, cần máu gấp!!!)
Chu Tử biết hắn đã kìm nén rất nhiều rồi, trong lòng có chút buồn cười, mím môi cười nửa ngày, mới nói: "Nô tỳ đi lấy chút nước, tắm rửa cho chàng trước rồi hãy nói!"
"Ừ." Triệu Trinh thật biết điều mở trừng hai mắt —— hắn nằm ngửa trên giường, thật sự không có cách nào trình diễn một màn gật đầu liên tục không ngừng!
Nhất thời xong chuyện, mặt Chu Tử đỏ hồng, nằm cùng Triệu Trinh đã thực hiện được quỷ kế một lát, nhỏ giọng lầu bầu: "Thế này thì nô tỳ không còn mặt mũi gì để ra ngoài gặp người rồi!"
Sảng khoái khắp cả người, Triệu Trinh hài lòng cười mà không nói.
Một lát sau, hắn chậm chạp nói: "Nàng đã đến đây rồi, vậy hãy ở lại với ta, sau đó hai ta sẽ cùng về kinh, dù sao đứa bé đã có mẫu phi chăm sóc, ta và nàng cũng yên tâm. . . . . ."
Hắn nói xong mấy câu, nhìn qua Chu Tử, phát hiện Chu Tử đã tựa sát vào hắn, ngủ thiếp đi.
Triệu Trinh nhìn quần thâm dưới mí mắt Chu Tử, cực kỳ thương tiếc, nghiêng mặt khe khẽ hôn một cái trên mí mắt Chu Tử, chạm vào Chu Tử thơm tho mềm mại, không lâu sau cũng rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.
Khi hai người tỉnh lại, mặt trời đã lên rất cao, Triệu Trinh ở phòng ngủ chính của chánh viện. Phòng ngủ hướng Nam, ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy dán trên cửa sổ, chiếu rọi vào, trong phòng ngủ sáng trưng.
Sau khi ngủ mấy canh giờ, tinh thần Chu Tử đã hoàn toàn khôi phục, nàng rời giường trước, sau khi tắm sơ liền đi gặp Hầu đại phu và Hứa đại phu.
Hỏi rõ ràng kiêng kỵ trong ăn uống của Triệu Trinh, Chu Tử mang theo Thanh Châu Thanh Thủy vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn. Ngân Linh sức mạnh hơn người, lại không giúp đỡ được gì ở phòng bếp, không thể làm gì khác hơn là ra sân chẻ củi.
Thanh Châu Thanh Thủy chưa từng trông thấy Chu phu nhân dáng vẻ luôn luôn tựa như thần tiên xuống bếp, rất kinh ngạc, chuẩn bị tốt bộ dạng một khi thất bại mình liền ra tay, không ngờ rằng Chu phu nhân vào phòng bếp lại có thể thành thạo như thế, tỉ mỉ cọ rửa nồi hai lần, sau đó múc hai gáo nước đổ vào.
Thanh Thủy châm lửa, lúc bắt đầu nhóm lò, Chu Tử đã vo gạo xong, vốc gạo cho vào nồi, đảo mấy cái, liền dặn Thanh Thủy chỉnh lửa trong lò đừng quá lớn.
Chờ cháo loãng nấu xong, Chu Tử cũng đã làm xong sợi củ cải xào thịt.
Nàng rửa ráy qua loa, sau đó vào phòng ngủ chỉ huy Triệu Phúc Triệu Tráng kê ghế dựa ngoài cửa sổ phòng ngủ, sau khi trãi nệm êm lên trên ghế xong, cảm thấy còn chưa đủ mềm, lại cẩn thận xếp thêm một cái chăn mỏng, đặt tận sâu trong ghế.
Trước ghế kê một cái bàn nhỏ.
Làm xong tất cả, đầu tiên Chu Tử bảo Ngân Linh mang theo Thanh Thủy Thanh Châu dọn cháo và thức ăn lên bàn nhỏ, sau đó liền vào phòng ngủ, chỉ huy Triệu Phúc dìu Triệu Trinh ra ngoài, đặt lên ghế dựa nàng đã bố trí ổn thỏa.
Kể từ sau khi Chu Tử rời giường liền bắt đầu bận rộn, Triệu Trinh cũng không thèm dùng đầu óc của hắn để suy nghĩ nữa, từ thân đến tâm hoàn toàn biến thành một đứa trẻ lớn xác, mặc cho Chu Tử loay hoay.
Khi ngụm cháo loãng đầu tiên được Chu Tử đút vào miệng, ngồi thoải mái trên ghế đệm phơi nắng, Triệu Trinh cảm thấy vừa lòng và thoải mái mà trước nay chưa có —— Chu Tử hầu hạ mình, mấy thằng nhóc mạnh mẽ bọn Triệu Phúc vạn lần cũng không bằng, quả thật sung sướng muốn chết!
Lúc này thời tiết ở trung nguyên đã là đầu mùa hè, nhưng mùa xuân Bắc Cương tới quá muộn, chậm đến thì muộn đi, cho nên vẫn ý xuân dồi dào như cũ, dưới ánh mặt trời ấm áp cuối xuân chiếu sáng, người yêu kiên nhẫn đút thức ăn tự làm cho mình, trên đời còn có chuyện gì hạnh phúc hơn sao?
Ăn xong bữa điểm tâm muộn, Triệu Trinh nằm trên ghế đệm, nghĩ gì nói đó; Chu Tử ngồi trên ghế dài sát bên cạnh hắn, nằm dài ra trên bàn nhỏ viết thư cho Quý Phi nương nương.
Chu Tử viết thư xong, đưa cho Triệu Trinh xem.
Triệu Trinh đọc rất nhanh, sau khi nhìn lướt qua, liền nhíu mày nói: "Bánh Bao nhỏ? Bánh Bao nhỏ nào hả?"
Mắt to của Chu Tử đảo quanh, vừa lén nhìn vẻ mặt của hắn, vừa sắp xếp từ ngữ: "Bánh Bao nhỏ hả, không phải là con trai của chúng ta sao. . . . . ."
Nàng nhìn trộm Triệu Trinh một cái, phát hiện lông mày thanh tú của Triệu Trinh nhíu chặt, lộ vẻ không hài lòng, trong lòng liền bắt đầu đánh trống.
"Tiểu thế tử khỏe mạnh sao lại gọi là Bánh Bao nhỏ?" Mặc dù bệnh yếu, nhưng giọng Triệu Trinh vẫn nghiêm nghị như cũ.
Chu Tử không dám nhìn hắn nữa, gian gian khó khó nói: "Đứa bé chỗ nào cũng mập mạp béo ú, giống như Bánh Bao nhỏ. . . . . ."
Nàng không biện hộ được, có chút thẹn quá hóa giận, vì vậy cái khó ló cái khôn, nhớ lại thủ đoạn của Triệu Trinh —— trả đũa!
Chu Tử hạ quyết tâm, khuyến khích bản thân cố gắng lên, sau đó ngồi thẳng người, cáu giận nhìn Triệu Trinh, thoáng lên giọng: "Còn không phải vì lúc ấy không có chàng sao, nếu chàng có ở kinh thành, đã bảo chàng đặt tên rồi, ai bảo tự chàng không cẩn thận, để kẻ địch có cơ hội tập kích mà bị thương! Hễ chàng có thể cẩn thận một chút an toàn về kinh, con trai cũng sẽ không bị gọi là Bánh Bao nhỏ!"
Triệu Trinh bị những lời này của Chu Tử luẩn quẩn bối rối: được lắm, oán trách cả ta luôn rồi ha?!
Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, lập tức hiểu ra, mắt phượng trừng một cái: "Được lắm, tương lai con trai bị người ta giễu cợt vì nhủ danh như vậy, xem có dám khiếu nại với ta không? Gan cũng lớn rồi nhỉ? Về phòng úp mặt vào tường!"
Chu Tử đứng dậy, hừ một tiếng, dậm chân một cái, thực sự vào phòng nhìn vách tường.
Triệu Trinh dùng võ lực trấn áp phản kháng của Chu Tử, lại không nhấm nháp được thắng lợi vui sướng, nhàm chán nằm một lát trong nắng ấm, hắn cảm thấy buồn chán không có ai để trò chuyện.
"Chu Tử, mẫu phi đã đặt tên chính thức cho con trai chưa?"
Trả lời hắn là một tiếng "Hừ" của Chu Tử phát ra từ cửa sổ cách vách.
Triệu Trinh cảm thấy có chút buồn cười: hơn nửa năm không gặp, nóng nảy của Chu Tử liền tăng cao!
Hắn cười cười, sau đó gò má xoay về phía cửa sổ nói: "Đi ra đi, thư còn chưa viết xong....!"
Cách cửa sổ, Chu Tử le lưỡi với hắn, trong miệng lại nói: "Ừ."
Chu Tử thấy giọng hắn như nhận sai, lúc này mới đi ra, cầm bút lên lần nữa, chấm chút mực nước, lại bắt đầu viết thư.
Viết xong, dán kín thư lại, vì an toàn, sau đó Chu Tử lại giao lá thư cho Triệu Trinh xem một chút, mới đưa cho Triệu Phúc, bảo Triệu Phúc phái người mang về kinh, nhân tiện mang giùm quà tặng mà Triệu Trinh đã chuẩn bị cho Quý Phi nương nương.
Lúc này, dưới sự chỉ đạo của Triệu Tráng, Ngân Linh đã nấu xong thuốc mà Triệu Trinh phải uống, cẩn thận từng li từng tí rót ra chén, bưng tới.
Chu Tử bảo Ngân Linh đặt chén thuốc lên bàn nhỏ, lấy tay sờ sờ viền ngoài chén, phát hiện còn rất nóng, ngồi trên ghế nhỏ thổi chén thuốc. Thổi một lát, nàng cảm thấy đã nguội, liền nếm thử một miếng.
Ai ngờ thuốc này mặc dù không quá nóng, lại đắng vô cùng, thiếu chút nữa Chu Tử phun thuốc ra. Nàng cẩn thận từng li từng tí đặt chén thuốc lên bàn nhỏ, sau đó nhìn về phía Triệu Trinh nặn ra nụ cười rực rỡ: "Không đắng chút nào, thật đó!"
Triệu Trinh nhìn nàng giống như nhìn kẻ ngốc, rất buồn bực: "Thuốc này là lần đầu tiên ta uống sao? Đần!"
Quỷ kế của Chu Tử bị vạch trần, đàng hoàng bưng chén thuốc lên cho Triệu Trinh: "Rất đắng, uống đi!"
Triệu Trinh nhận lấy chén, uống một hơi cạn sạch.
Buổi trưa, sau khi Chu Tử hỏi ý kiến của hai vị đại phu, lại chuẩn bị phần ăn cao cấp cho Triệu Trinh, gói sủi cảo.
Chu Tử ngồi trong sân hai tay thoăn thoắt, gói sủi cảo thật nhanh, Triệu Trinh nằm nhìn qua. Hắn không ngờ Chu Tử còn có bản lãnh này, không khỏi nhìn đến ngây người. Rốt cuộc Chu Tử cũng có chỗ phát huy, hả hê nói: "Thật ra thì, nô tỳ xa chàng cũng có thể sống vô cùng sung sướng, cùng lắm thì trong ngõ hẻm nhỏ bày một quán sủi cảo bán đêm!"
Triệu Trinh không lên tiếng, nhìn nàng cười.
Chu Tử nhìn ánh mặt trời chiếu lên răng trắng của Triệu Trinh sáng lấp lánh, cảm giác đây thật đúng là nụ cười gằn trong truyền thuyết, nàng liếc Triệu Trinh một cái, nịnh hót nói: "Nô tỳ sẽ không rời khỏi Vương Gia chàng đâu, mỗi đêm nô tỳ sẽ làm sủi cảo, sủi cảo cho chàng, gói cho đến khi chàng ăn đến buồn nôn mới thôi!"
Triệu Trinh không để ý tới nàng, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi Chu Tử gói sủi cảo xong, lại nhìn Triệu Trinh, phát hiện hắn đã nằm trên ghế ngủ thiếp đi, ánh sáng mặt trời nóng rực buổi trưa chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn, bởi vì trắng nõn quá mức, hình như cũng có thể nhìn thấy mạch máu trên mặt hắn, lông mi thật dài giống như đồ giả, khẽ run theo hô hấp nặng nề của hắn, làm cho người ta có cảm giác vô cùng yếu đuối vô cùng mỏng manh.
Chu Tử ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng cảm thấy được lấp đầy.
Nàng bảo Thanh Thủy bưng sủi cảo mình đã gói kỹ đi, dặn dò nàng chờ Vương Gia tỉnh lại thì bỏ vào nồi nấu chín.
Chu Tử tự mình rửa tay, vào trong phòng cầm chăn mỏng ra, trùm lên trên người Triệu Trinh. Sau đó kéo ghế dài tới gần ghế nằm của Triệu Trinh, ngồi dựa vào hắn.
Ánh mặt trời từ từ chếch đi, Triệu Trinh vẫn còn ngủ say.
Thân thể của hắn còn chưa tan hết chất độc, cực kỳ suy yếu. Nhưng vì không để Chu Tử lo lắng, hắn miễn cưỡng nói chuyện với Chu Tử, lúc này thật đã cực kỳ mệt mỏi, cầm cự không nổi liền ngủ mất.
Hắn ngủ, Chu Tử nhìn hắn.
Lúc không có Triệu Trinh bên cạnh, Chu Tử thường xuyên nhìn chằm chằm Bánh Bao nhỏ cho đỡ nhớ, bởi vì Quý Phi nương nương thường nói bộ dạng Bánh Bao nhỏ rất giống Triệu Trinh khi còn bé, nhìn Bánh Bao nhỏ, nàng có thể ảo tưởng ra giọng nói dáng điệu và tướng mạo của Triệu Trinh.
Hiện tại, Triệu Trinh đang ở trước mặt nàng, mặc cho nàng nhìn.
Đây là chuyện hạnh phúc biết dường nào!
Triệu Trinh ngủ thẳng một giấc đến giờ Thân.
Hắn vừa tỉnh lại, Chu Tử liền bảo Thanh Thủy Thanh Châu đi nấu sủi cảo.
Chu Tử biết Triệu Trinh chỉ thích uống trà, không ưa uống nước. Nhưng hắn đang mang bệnh, đang dùng thuốc, không thể uống trà. Vì vậy tự nàng bưng một ly nước ấm lại gần Triệu Trinh, giống như dỗ một đứa trẻ mà dỗ hắn uống nước: "Uống một hớp đi! Chỉ uống một hớp thôi!"
Tầm mắt Triệu Trinh buông xuống, nhận lấy cái ly ực cạn, sau đó nói: "Muốn ăn đào mật!"
Chu Tử sửng sốt: bây giờ làm gì có đào mật? Sợ là phải chờ một tháng mới có thể chín được?
Triệu Trinh nhìn chằm chằm trước ngực nàng, chọc nàng một cái.
Chu Tử lập tức hiểu được, vừa tức giận vừa buồn cười, co tay nhẹ nhàng đập lên trán Triệu Trinh: "Cái tên này, muốn đến mạng cũng không cần sao!"
Mắt Triệu Trinh quét một vòng trong sân, xác định mọi người nên biến mất đã tự động biến mất, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Ta sợ nàng căng đau mà!"
Chu Tử đỏ mặt, liếc Triệu Trinh một cái, nghiêng mặt không nói.
Triệu Trinh nhìn nàng, phát hiện mắt to của Chu Tử sáng lấp lánh, hình như phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, một đốm đỏ ửng dâng lên từ bên tai trắng nõn của nàng, quả nhiên là kiều diễm không gì sánh được.
Hắn nhỏ giọng nói: "Chu Tử, van nàng mà!"
Triệu Trinh mềm giọng năn nỉ, Chu Tử lập tức bị khuất phục, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ đỡ chàng về phòng!"
Dĩ nhiên Triệu Trinh không có ý trình diễn xuân - cung sống cho mọi người tiêu khiển, lúc này liền cùng Chu Tử đi vào phòng.
Sau khi Thanh Thủy nấu xong sủi cảo, múc ra, đang muốn bưng đến chánh phòng, lại bị Ngân Linh kéo lại.
Mặt Ngân Linh co quắp lại: "Ngươi ăn trước đi, hai khắc sau xuống nấu lần nữa cũng không muộn!"
Thanh Thủy: ". . . . . ."
Đến giờ Tuất, trời hoàn toàn tối đen, dân chúng ở Thủy trấn đều tiến vào mộng đẹp, chủ tướng Tôn Gia Nghị của tân quân (đội lính mới) kiên quyết mang theo một đội binh sĩ, áp giải một nam một nữ đến.