Lúc Triệu Phúc nhìn thấy Tôn Hỷ cùng nữ thích khách kia, trong lòng liền có một ý nghĩ: Tôn Hỷ và nữ thích khách này, sợ là nhất định không còn đường sống. Hắn chỉ là nhìn lướt qua dưới ánh đèn lồng mờ ảo, đã cảm thấy dáng dấp nữ thích khách này rất giống một người, một người quan trọng nhất trong tim Vương Gia, một người Vương Gia ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt.
Triệu Phúc hắn cũng có thể nhìn ra, Vương Gia anh minh thần võ sao có thể không nhìn ra chứ?
Triệu Trinh nghe nói Tôn Gia Nghị áp tải người đến, trầm ngâm một chút, nói với Triệu Tráng: "Ta nhìn qua một cái, sau đó giao cho ngươi thẩm tra!"
Sau khi Triệu Tráng ra ngoài, Triệu Trinh mới nói với Chu Tử: "Nàng tránh sang phòng bên trước, ở cùng nhóm Ngân Linh một lát đi."
Chu Tử “Dạ”, sau đó đứng dậy rời đi. Ở trước mặt thuộc hạ của Triệu Trinh, nàng luôn rất giữ mặt mũi cho hắn, vẫn một mực cung kính, Triệu Trinh nói gì liền nghe đó.
Triệu Trinh nỗ lực tựa vào gối dựa ngồi trên giường gạch.
Trong phòng ngủ hôm nay được Chu Tử đốt nến ở cả bốn góc, sáng ngời.
Tôn Gia Nghị là ái tướng trong quân phòng thủ Bắc Cương của Triệu Trinh, đặc biệt chọn ra phái đến làm chủ tướng của Tân quân, trung thành với Triệu Trinh nhất. Lúc Triệu Trinh bị thương, hắn theo sát bên cạnh, vì vậy lập tức lệnh cho một nhóm người tìm kiếm Triệu Trinh ở vùng ven sông, một nhóm khác phong tỏa lùng bắt thích khách ngay tại chỗ.
Thích khách còn chưa chạy xa liền bị bắt, thì ra là một nữ nhân xinh đẹp! Nữ nhân này miệng mồm rất kín, Tôn Gia Nghị dùng hết mấy ngày mới khiến nàng cung khai —— thì ra là do hoàng tử Vân Hàn thuộc phe chủ chiến của Ô Thổ quốc phái tới!
Sau khi Vân Hàn điều tra cặn kẽ, biết được Triệu Trinh chỉ có một cơ thiếp (người thiếp xinh đẹp), vả lại còn cực kỳ sủng ái, liền chọn nữ nhân có diện mạo tương tự nàng lẻn vào vùng phụ cận đại doanh Bắc Cương của Đại Kim. Thì ra nhiệm vụ của nàng ta là đến gần Binh Mã Đại Nguyên Soái Triệu Trinh của Đại Kim Quốc, sau đó ám sát hắn. Ai ngờ vị Nam An vương này căn bản không cách nào đến gần, lại giống như không có mắt. Nàng giả trang thành thôn nữ địa phương, gây rất nhiều chú ý, cuối cùng đều là tỏ vẻ quyến rũ cho người mù nhìn, ngược lại hấp dẫn được Hiệu úy Tôn Hỷ của Tân quân.
Tôn Hỷ vừa thấy nàng liền chết mê chết mệt, hận không thể chết trên người nàng, vì phải rút quân về doanh trại, vậy nên liền cho nàng giả nam đưa về theo.
Triệu Trinh nghe Tôn Gia Nghị hồi báo xong, trầm ngâm một chút, nói: "Ngươi chờ ở một bên trước, cho bọn họ vào đi!"
Hắn thật sự có chút tò mò: bộ dạng giống Chu Tử? Rốt cuộc giống đến mức nào?
Hai vệ binh của Triệu Trinh thay binh sĩ của Tôn Gia Nghị, áp tải Tôn Hỷ vào.
Chỉ hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, Tôn Hỷ ngày xưa anh tuấn phóng khoáng thật đã giống như đổi thành người khác, quần áo vẫn chỉnh tề, nhưng Tinh – Khí - Thần đã hoàn toàn không còn, lưng thô, bả vai rũ xuống, tay chân thon dài giống như không còn hơi sức, cũng không còn khí thế cao ngạo ngông cuồng coi thường bọn người cũng lứa nữa.
Vừa tiến đến, sau khi hắn nhìn thấy Triệu Trinh sắc mặt tái nhợt tựa trên giường gạch, cũng biết mình nhất định đã không còn đường sống, nhưng vẫn muốn liều một phen, tranh thủ cho mình một tia hy vọng.
Triệu Trinh không lên tiếng.
Hắn nhìn Tôn Hỷ.
Tôn Hỷ không phải người Triệu Trinh tự mình tuyển chọn.
Lúc tiến hành lựa chọn Tân quân, hắn xem qua từng binh lính, tướng lãnh; dĩ nhiên luôn không cẩu thả, tướng lãnh háo sắc giống như Phùng Du và Hàn Đại Phú của quân phòng thủ Nam Cương, thường ngày hắn rất ưa thích, cảm thấy rất thú vị, nhưng tuyệt đối sẽ không chọn lựa vào đội Tân quân mà hắn coi trọng nhất.
Triệu Trinh còn nhớ Tôn Hỷ là sản phẩm trong một lần hắn và nhị tiểu thư của Cao phủ - Cao Diễm giao dịch. Khi đó Cao Diễm và Cao Quân được Cao Quý phi mời đến vương phủ ở Kinh Thành, trên danh nghĩa là giúp Triệu Trinh xử lý việc nhà, chỉnh đốn phủ đệ (nơi ở của quan lại, quý tộc).
Triệu Trinh nghe người bên dưới báo lại, nói Cao Diễm và Cao Quân khi dễ Chu Tử.
Hắn liền nghĩ ra một ý.
Theo kế hoạch của Quý Phi nương nương và ông ngoại, sợ rằng sẽ muốn hắn cưới Cao Quân làm vương phi, như vậy có thể lợi dụng quả phụ ở nhà - Cao Diễm một chút rồi.
Cao Diễm và hắn thỏa thuận với nhau, lúc này đồng ý yêu cầu của hắn —— xúi giục Cao Quân, khiêu khích Cao Quân, khiến Cao Quân làm nhiều việc ngốc không đáng tin cậy!
Điều kiện của Cao Diễm cũng rất đơn giản. Nàng đã sớm hòa hợp với tiểu con trai Tôn Hỷ của Mẫn bá, nhưng trong nhà đều không đồng ý, ngại gia tộc Tôn Hỷ suy tàn, không có tước vị, đã thành người sa cơ thất thế. Cho nên nàng hi vọng Triệu Trinh có thể cất nhắc Tôn Hỷ vào Tân quân, để hắn lập được công trạng, tương lai khôi phục gia nghiệp, nàng có thể vui vẻ gả cho hắn.
Triệu Trinh gặp Tôn Hỷ một lần, tự mình hỏi mấy câu, cảm thấy cũng không tệ, để hắn vào làm Hiệu úy của Tân quân.
Triệu Trinh chằm chằm nhìn đi nhìn lại Tôn Hỷ, hắn không nghĩ mình thật đã mang tảng đá đập chân của mình!
Tôn Hỷ cũng thông minh, thấy Triệu Trinh không nói, lập tức nghĩ tới nguyên nhân mình vào Tân Quân, "bốp" một tiếng dập đầu khấu lạy, giọng nói nặng nề khác thường: "Tiểu nhân thật có lỗi với sự cất nhắc của Vương Gia! Tiểu nhân thật có lỗi với sự ưu ái của nhị tiểu thư, đáng thương cho nhị tiểu thư vẫn còn si ngốc chờ tiểu nhân. . . . . ."
"Câm mồm!" Triệu Trinh không có tình cảm sâu nặng với biểu tỷ Cao Diễm, nghe hắn nói liền chán ngấy.
Triệu Trinh không định để Tôn Hỷ còn sống, nể mặt mũi Cao Diễm, cho hắn một cái chết tử tế thôi!
Nữ thích khách bị Triệu Phúc Triệu Tráng ép tới.
Sau khi Triệu Phúc Triệu Tráng đi vào, ra dấu tay, xua hai vệ binh của Vương Gia đã tiến vào trước đó ra ngoài trước —— hai người bọn họ đều là người nhanh trí, huynh đệ của mình, bảo toàn được cho ai thì đều phải bảo toàn!
Ánh nến trong phòng ngủ sáng ngời, nữ thích khách kia ngẩng mặt tiến vào, nàng vừa vào đến, Triệu Trinh liền nhin thấy rõ mặt nàng ta —— da trắng mắt to, mày đen mi rậm, đôi môi đầy đặn —— bộ dạng thật đúng là rất giống Chu Tử!
Triệu Trinh cười gằn một cái, lúc này hắn mới thật sự nổi ý muốn giết người.
Triệu Trinh cũng không thèm thẩm tra nữa, dặn dò Tôn Gia Nghị đang yên tĩnh đứng một bên: "Lát nữa kéo nữ nhân này xuống mang ra ngoài ghìm chết, về phần Tôn Hỷ ——" Trong mắt Triệu Trinh thoáng qua một tia tàn nhẫn: "Không phải hắn thích nữ nhân sao, ném hắn vào quân kỹ trong doanh đi, thông báo với quản sự, mặc kệ là nữ nhân nào, chỉ cần leo lên hắn một lần, liền thưởng mười lượng bạc!"
Hắn cười cười, mắt phượng híp lại: "Sau đó thì sao, độc câm hắn, mở một đại hội toàn quân, công khai tuyên án phản tặc đã phản bội Bổn vương này, loạn mã phân thây răn đe trước mặt mọi người; tiếp đó tùy theo công trạng mà ban thưởng cho binh sĩ —— ban thưởng của triều đình ít ngày nữa sẽ đến!"
Tôn Gia Nghị khom người đáp “Dạ”, xoay người nhìn về phía Triệu Phúc Triệu Tráng, hắn đã từng ở bên cạnh hầu hạ Triệu Trinh, cũng rất quen thuộc với Triệu Phúc Triệu Tráng. Triệu Phúc Triệu Tráng không nói gì xốc Tôn Hỷ và nữ thích khách lên rồi kéo ra ngoài. Tôn Gia Nghị cũng đi theo ra ngoài.
Một lát sau, Triệu Phúc Triệu Tráng đi vào bẩm báo: "Tôn tướng quân đã mang hai người kia đi!"
Triệu Trinh đã sớm không chịu nổi, gối đầu lên đệm dựa, nhỏ giọng dặn dò: "Lấy nước dội rửa dưới đất vài lần, sau đó mời Chu phu nhân tới đây!"
Triệu Tráng đáp “Dạ”, nhìn lại dưới đất, phát hiện mặt đất chỗ vừa rồi Tôn Hỷ mới quỳ ướt nhẹp, ngửi thấy mùi ngay ngái, mới biết là Tôn Hỷ bị dọa đến tiểu ra quần.
Triệu Tráng mang theo hai vệ binh cọ rửa mặt đất, Triệu Trinh nhắm mắt dưỡng thần. Hắn không ngờ còn có người dám mơ ước Chu Tử của hắn, thật là gan lớn ngập trời!
Triệu Trinh ngầm quyết định: bộ dạng Chu Tử bình thường rất dễ khiến người nhìn thấy là thương yêu, về sau nhất định phải luôn giấu ở bên cạnh, ai cũng đừng mong nhúng chàm!
Tác giả có lời muốn nói: nhỏ bé nhanh nhẹn, Chương 1 dâng lên!
Mạc Mạc bảo đảm, chương sau sẽ rất đầy thõa mãn!