“Lý An An, nữ, mười tám tuổi, học sinh lớp Mười Một trường Trung học số 7 thành phố Gia Lăng, đầu năm ngoái nghỉ học một năm vì vấn đề sức khoẻ, năm nay học lại lớp Mười Một.
Gia đình khá có điều kiện, bố là bác sỹ nam khoa có tiếng trong thành phố, mẹ là quản lí bậc trung của một công ty nước ngoài, tuy bố mẹ sống cùng nhau nhưng tình cảm khá tệ, ai lo việc nấy, bình thường ở nhà chỉ có mình Lý An An.
Chủ nhiệm lớp Lý An An cho biết, Lý An An không phải thiếu niên ngỗ nghịch, hơn nữa thành tích học tập trước khi nghỉ học còn rất tốt, có thể đứng top năm trong khối, sau khi nghỉ học tuy thành tích tuột dốc không ít, cũng có vẻ chán học nhưng cũng giữ được ở top giữa trong lớp, thường ngày đi học tan học đúng giờ, không cúp tiết vắng tiết, cũng không phát hiện ra cô ta có tiếp xúc với đám người trong xã hội, khuyết điểm duy nhất chắc là không hoà đồng mấy, thường ngày thì cơ bản không qua lại với bạn học cùng lớp, ngày nào cũng tới lui một mình.
Thế nên em lại liên hệ với giáo viên chủ nhiệm cũ và vài giáo viên bộ môn của Lý An An, họ đều nói tuy trước kia Lý An An rất điềm đạm ít nói nhưng không hề lầm lì, vẫn nói chuyện khá hợp với các bạn cùng lớp.
Em còn tìm ra được sau khi nghỉ học, Lý An An từng tham gia trị liệu tâm lý bảy tháng ở một trung tâm điều trị tâm lý tên là Hợp Tố, đến giờ đôi lúc cô ta cũng sẽ tái khám, em đã liên hệ với bác sĩ hướng dẫn tâm lý cho Lý An An, phía bên đó đồng ý cung cấp bệnh án của Lý An An cho chúng ta để điều tra vụ án.”
Trần Du Dung vừa lật xong trang đầu thì cấp dưới đã báo cáo xong tình trạng của Lý An An.
Nói trắng ra thì Trần Du Dung rất hài lòng với cấp dưới mới được phân tới trong năm nay, đầu óc linh hoạt, làm việc hiệu quả cao, còn thật thà chịu khó, chỉ cần giao việc là nhất định hoàn thành với chất lượng tốt.
Nếu nói về khuyết điểm thì chính là nói chuyện quá nhanh, y hệt như súng liên thanh, không bắn hết đạn trong ống là tuyệt đối không chịu ngưng.
Nếu người nghe không tự động thêm dấu câu vào thì nhất định sẽ nghe như sương mù trên đỉnh, như nghe hát bội ấy.
Cũng không phải nữa, Trần Du Dung cau mày, nghe hát bội cũng không có khó chịu thế này!
“Cậu Tống...” Gã mấp máy miệng, do dự không biết có nên khơi lại chuyện này lần thứ n với cậu ta không.
“Em còn gì vẫn chưa nói rõ sao ạ? Đội trưởng Trần?”
“...” Trần Du Dung muốn nói đcm cậu đã nói rõ chỗ nào đâu, thế nhưng nhìn cặp mắt trẻ người non dạ trong sáng kia, gã chỉ có thể cười dịu dàng: “Cậu nói rõ lắm rồi, chỉ là chuyển hướng hơi nhiều, cái năng lực lý giải của tôi không theo kịp...”
“Không sao ạ, em có thể nói lại lần nữa,...”
“...” Trần Du Dung thật sự không muốn ù tai lần nữa, niềm nở từ chối: “Không cần đâu, cậu viết rất rõ, tôi tự đọc trước, có gì không hiểu thì hỏi cậu sau, cậu đi uống ly cà phê nghỉ ngơi trước đi, tối nay còn phải thức.”
“Vâng.”
Cậu cấp dưới vừa định ra ngoài, Quan Nam lại hỏi: “Chủ nhiệm trước của Lý An An có nói vì sao cô ta đột nhiên nghỉ học không?”
“Anh ta bảo là hình như gãy xương chân.”
“Tìm hiểu nguyên nhân chính xác đi, còn nữa, xem xem gần đây Lý An An có biểu hiện gì khác thường ở trường không? Ví dụ như lúc lên lớp tinh thần không minh mẫn hay sao đó?”
“Vâng, em lập tức đi ngay.”
Cậu chàng nói rồi tuồn mất, Trần Du Dung đảo mắt kiểu họ Trần, kinh ngạc hỏi: “Cậu nghe được nó nói gì hả?”
“Không vấn đề gì, tuy là nói nhanh nhưng nhả chữ rõ ràng.”
Trần Du Dung bĩu môi, lố lăng thở dài: “Hời, người trong đội tôi mà có khả năng nghe nhìn được như đội trưởng Quan là đỡ quá rồi.”
Quan Nam không thèm quan tâm cười: “Đội trưởng Trần cũng nhẹ tay với cấp dưới ghê.”
“Chứ còn gì nữa, nuôi binh ngàn ngày dùng binh một ngày, phải biết quản lý với cả bợ đỡ.” Trần Du Dung khép hồ sơ lại, ánh mắt lại nhìn về bóng người sau kính: “Còn nhiều chuyện hóc búa ra đấy.”
“Vậy thì giải quyết từng chuyện một.” Ánh mắt hai người va phải nhau trên tấm kính phản xạ, Quan Nam nói: “Câu giờ cô ta thêm chút nữa, thử xem nội tình bên trong của cô ta, nếu kế tiếp không thể khiến cô ta chủ động thành thật, chúng ta sẽ rất bị động.”
“Ừm.” Trần Du Dung đáp lời, lại bưng ly cà phê lên, nhận ra đã hết sạch, gã rất bất mãn cau mày, vẫn còn tiếc rẻ: “Lần sau phải đổi cái ly to hơn.”
“...!Ngon vậy sao?”
“Tối tôi chưa có ăn.” Gã nói rồi ợ to: “Đói dữ luôn, bao tử toàn không khí.”
“...”
“Mà ban nãy cậu thấy tôi thẩm vấn sao?”
“Sao là sao?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy chủ thẩm đẹp trai vậy, không thấy bị hút hồn hả?”
“...” Quan Nam còn lười cả trợn mắt, vừa đi tới cửa, cậu trai trẻ ban nãy ra ngoài lại xông trở vào.
“Em tìm ra rồi! Lý An An nghỉ học là vì gãy xương chân nhưng nguyên nhân gãy xương thì mỗi người nói một kiểu, có người nói tự cô ta vô ý té ngã, cũng có người nói cô ta cố ý nhảy xuống bồn hoa vì cãi nhau với bộ mẹ.
Chủ nhiệm hiện tại của cô ta nói trạng thái tinh thần của cô ta gần đây không được tốt, thường hay thất thần, nhất là buổi chiều rất hay ngủ gục trên lớp, cô chủ nhiệm từng thử liên lạc với phụ huynh Lý An An nhưng sau khi hai người họ tới trường về thường hay cãi nhau.
Tất cả những người của ban quản lý toà nhà chung cư Vạn Mậu đều đã cho lời khai hết cả, không có gì khác với lời khai của Lý An An.
Bên pháp chứng đã đưa tới báo cáo khám nghiệm mới nhất, cũng đã mở được hộp mật mã tìm được trong phòng của người chết.”
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn.
Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm...!đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
“Với lại...!không biết có ai mang rất nhiều đồ ăn đêm tới cho chúng ta, đựng đầy mấy cái giỏ to.” Cậu ta đưa hai tay ước chừng, tốc độ nói bỗng chậm lại bất ngờ, có vẻ mong chờ: “Đội trưởng Trần, mình ăn trước hay lo án trước?”
“Hỏi thừa, tất nhiên là ăn trước rồi, không ăn lấy mạng đâu ra mà tiếp tục.” Trần Du Dung sải bước đi nhanh ra ngoài, nói thêm: “Ăn xong làm tiếp, tranh thủ đi.”
Bàn làm việc của các cảnh sát hình sự ban nãy còn lộn xộn cả lên, mạnh ai nấy tự mang hồ sơ quan trọng bỏ vào ngăn kéo với tốc độ nhanh nhất, ghép hai cái bàn làm việc lại với nhau là có được chỗ để đồ ăn đêm.
Trên bàn là đủ thứ món ngon vật lạ được đặt trong đồ đựng bằng sứ cực kỳ đẹp đẽ.
Trần Du Dung đơ mất ba giây mới tròn mắt hỏi: “Ai đặt đấy? Định dùng hết phí cơm tăng ca của mười năm sau luôn à?”
Mấy cảnh sát cấp dưới thấp gã đến đang chuẩn bị động đũa, thấy gã còn ngơ ngác hơn mình thì đều nhìn nhau khó hiểu, một cô cảnh sát hỏi: “Sếp, không phải lương tâm anh trỗi dậy, từ bị hỷ xả đặt cho tụi em hả?”
Cô vừa hỏi, những người khác lập tức phụ hoạ: “Đúng đấy sếp.
Tụi em còn tưởng là anh thương tụi em cực khổ, xin Cục cho tăng phí dự trù chứ?”
“Biến đi, tăng cái đếch gì? Nói là tự nhiên tao lên máu khao tụi bây ăn còn có lý hơn.” Trần Du Dung tiếp tục trừng mắt: “Đừng có ăn nữa, ai ship tới vậy? Đi rồi hả? Gọi về hỏi coi có phải giao nhầm rồi không?”
“Sao mà giao nhầm được.” Một đồng nghiệp đã hết nhịn nổi đưa tay gắp món: “Ai mà đi nhầm tới Cục Cảnh sát? Hơn nữa cả toà nhà này có mình mình mà.”
Trần Du Dung cuộn ly giấy trong tay ném tới: “Thằng cha Vu kia, bớt bần đi, lát nữa mà sai thật là móc trong họng ông ra đó.”
Mọi người: “Sếp, anh đừng có keo kiệt vậy được không?”
“Keo kiệt hả? Tôi còn đang hào phóng đây này, cả đám chỉ biết lo cái miệng, không thèm quan tâm cấp trên sống chết ra sao.”
Quan Nam chọc vào người gã, thấp giọng nói: “Không có sai đâu, ăn đi.”
Trần Du Dung “dựng lông: “Biến đi, cậu biết cái gì?”
“Hứa Dữu gửi tới đó.”
“...” Trần Du Dung rất chân thành mà liếc anh, kéo ghế ngồi ra, cầm đũa mời gọi mọi người: “Ăn, ăn đi, ăn đi, đại đội trưởng Quan cho đám FA mình ăn cơm ngào đường á, không ăn uổng lắm.”
“Cám ơn đội trưởng Quan, cám ơn chị dâu.” Mọi người hùa nhau hô, không quên châm chọc: “Sếp, ngoài anh với Tống Diệc ra hình như đội mình hết ai FA rồi.”
“Đúng rồi sếp, Tống Diệc người ta mới tốt nghiệp năm nay, tấm chiếu mới trải, anh là tấm chiếu sắp nát luôn rồi...”
“Sếp, tối ngày anh lăn lộn với đội trưởng Quan, thiếu điều sắp ghép nhà ở chung luôn rồi, sao cái đáng tin nhất lại không chịu học hỏi vậy?”
“Sếp, có phải là thật ra sở thích của anh không được phổ biến không?”
“Sếp, sáng hôm qua em gặp chị Vương, chị ấy nói chồng của em họ của hàng xóm chị ấy có đứa cháu gái trạc tuổi anh, bảo em khuyên anh đừng kén chọn quá.”
“Sếp...”
“...” Trần Du Dung muốn đập bát nguẩy đít đi cho rồi: “Thích thì ăn, không thích ăn thì đi làm.”
Bầu không khí lập tức im bặt.
Trần Du Dung hừm nhẹ, hất cằm với Tống Diệc: “Mang một ít cho chị hai trong kia đi, mình hưởng thụ ở đây để người ta đói thì nhẫn tâm lắm.”
Tống Diệc vội vã bỏ đũa, dùng đĩa gắp bỏ vào vài thứ ngon mắt, chạy vọt vào phòng thẩm vấn nhanh như tia chớp.
Trần Du Dung: “...” Gã cũng có bảo cậu ta đi ngay đi đâu, làm vậy khiến gã trông hà khắc hẳn ra, còn...!bị nghi là ghen tỵ nữa chứ!
Gã quay đầu thấy Quan Nam đang bưng một ly trà, mắt nhìn chăm chăm vào báo cáo khám nghiệm, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc nhưng nụ cười ở khoé miệng lại ngọt ngào hết sức, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn hết, “ghen tỵ sinh hạ tiện” nói: “Đang ở nơi làm việc đấy, coi chừng tình cảm gái trai làm loạn suy nghĩ của cậu, nhìn người chết mà ra người tình đấy.”
Quan Nam liếc gã, giọng điệu hết sức hời hợt: “Coi chừng ghen tức làm rối loạn tinh thần anh, nhìn báo cáo khám nghiệm mà ra điện tâm đồ đấy.”
“...” Trần Du Dung bị anh thành công chọc cho nghẹn chết, nhai kỹ từng nhát thịt trong mồm, bất mãn nói: “Có đồ ăn đêm sao không nói sớm?”
“Anh có cho tôi cơ hội đâu.”
“Tôi bảo lúc nãy tôi uống cà phê ấy, làm tôi nốc cả bụng nước, sức chiến đấu giảm hẳn.”
“Một ly nước mà cũng làm giảm sức chiến đấu của anh, sức chiến đấu đáng cảm động ghê ha.” Quan Nam cười xấu xa: “Chả trách tấm chiếu nát chả ai nằm.”
“...” Người nghiêm túc tới lúc không nghiêm túc đúng là không phải người.
“Ăn không vô thôi nghỉ ăn đi.” Quan Nam ngắn gọn: “Anh xem kết quả khám nghiệm tử thi của Hầu Ninh này, thời gian tử vong được xác nhận vào khoảng mười hai giờ trưa tới hai giờ chiều, trong máu ngoài ma tuý còn có thành phần thuốc an thần với nồng độ không nhỏ, nói cách khác, dù cậu ta không dùng ma tuý quá liều thì nằm trong bồn tắm như vậy cũng chưa chắc sống được.”
“Nếu cậu ta muốn tự sát thì coi như là để cho chắc, còn nếu bị giết thì sao? Sao lại phải làm dư một bước?”
“Hoặc là không phải dư một bước, trong số thức ăn chưa tiêu hoá hết trong dạ dày Hầu Ninh cũng đã xét nghiệm ra thuốc an thần, thành phần cùng loại với thành phần trong máu, nồng độ khá cao, khả năng cao là cậu ta đã ăn thuốc an thần.”
“Chúng ta tìm được ở hiện trường một cái hộp thức ăn trong thùng rác, bên pháp chứng có tìm ra được gì không?”
“Vấn đề là ở chỗ này.” Quan Nam lật một báo cáo khác ra: “Trên hộp thức ăn tuy là có dấu vết để lại của thứ gì đó như dầu ăn với gia vị nhưng cũng có thành phần thuốc tẩy rửa, hơn nữa mớ dầu đó là dầu sống chưa được nấu chín.”
“Ý là sao? Có người đã rửa sạch hộp thức ăn, sau đó bôi dầu ăn với gia vị lên?”
“Hiểu theo báo cáo thì đúng là vậy.”
Điều khác thường đúng là bí hiểm, thủ đoạn vụng về khác lạ này quả đúng là đáng để cân nhắc..