Để nước sôi nguội đến tám mươi bảy độ, chậm rãi rót vào tách thuỷ tinh đã được “tráng nóng”, lá trà trong ly đã được rửa qua một lần, màu xanh đen bắt đầu ẩm ướt nhưng không đổi màu.
Đến lần pha thứ hai mới lười biếng vươn người, nở ra toàn bộ từng cuống một, đánh vòng trong nước, trở thành một vùng xanh non.
Lý Quảng Xuyên am hiểu trà đạo, rất thích loại trà Vân Vụ núi Vân Sơn này, dù là quá khứ hay hiện tại, mỗi lần gặp nhau đều pha thứ trà này, gã tự tiết lộ uống loại trà này mười mấy năm cũng không đổi loại, Quan Nam vô thức tặc lưỡi, sở thích của cái tên này cũng thật là đơn điệu đến biến thái.
“Hôm nay anh hơi lơ đễnh.” Lý Quảng Xuyên đặt tách trà xuống, nói thẳng không vòng vo: “Có tâm sự à?”
Quan Nam nhất thời không nói gì, Lý Quảng Xuyên cười: “Chuyện tình cảm thì tôi không giúp được.”
Ý là đang muốn chuyển chủ đề đây, Quan Nam tiếp lời hỏi: “Hôm nay anh gọi tôi tới là vì Lưu Thuật Huân dạo này có động tĩnh rồi sao?”
“Mấy ngày nay ông ta vẫn ở trong sào huyệt, theo lời người tôi gài vào cạnh ông ta tiết lộ thì chắc ông ta đang chuẩn bị hàng.”
“Chuẩn bị hàng?” Quan Nam hỏi: “Sắp giao dịch sao?”
“Theo phân tích số lượng thì không lớn lắm, chắc là kiểm tra trước.”
“Bao nhiêu?”
Lý Quảng Xuyên chìa tay: “Năm trăm thôi.”
Quan Nam không nói gì, con số này đối với trùm ma tuý như Lưu Thuật Huân đúng là ít đến tội nghiệp.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Đối tác mới hả?”
“Không chắc, nhưng mà tôi thấy chắc là không phải, gần đây ông ta chỉ tiếp xúc với Hạ Thiếu Thành, hơn nữa con người ông ta có tính cảnh giác cao, trừ khi là lợi ích hậu hĩnh đến mức không thể từ chối, nếu không ông ta sẽ không mạo hiểm kết bạn mới.”
“Trước kia Lưu Thuật Huân với Hạ Thiếu Thành chưa từng hợp tác à?”
“Không có, lúc trước Vuca còn sống, ngấm ngầm tranh đấu quyết liệt với Lưu Thuật Huân, Hạ Thiếu Thành vẫn luôn ngả về phía Vuca hơn.”
“Lần trước anh nói là sau khi Vuca bị Lưu Thuật Huân bày kế trừ khử thì phần lớn địa bàn cũng vào tay Lưu Thuật Huân, phần nhỏ đầu quân cho Hạ Thiếu Thành, anh không thấy như vậy liên kết lại có vấn đề sao?”
“Anh nhìn ra manh mối gì?”
“Theo anh nói thì tự dưng Hạ Thiếu Thành lại phân ngang như vậy, với thủ đoạn hành động của Lưu Thuật Huân, ông ta sẽ không chịu thôi nhưng lại chịu nuốt cục tức này, còn có ý hợp tác, không khỏi khiến người ta nghi ngờ ông ta nhìn xa trông rộng, cho là Hạ Thiếu Thành có thể đem đến cho mình lợi ích lớn hơn.”
“Vì thế lần này họ hợp tác chắc chắn không chỉ dựa trên thành tích trong quá khứ mà bắt buộc phải hơn vậy nữa.” Lý Quảng Xuyên phân tích: “Tam Giác Vàng bây giờ không như trước nữa, qua nhiều lần điều chỉnh, thị trường không ngừng bị thu nhỏ, thêm vào đó ma tuý dạng mới không ngừng xuất hiện, chỉ nắm được nguyên liệu gốc thôi là đã còn lâu mới đủ, điều quan trọng nhất vẫn là nhu cầu thị trường.”
“Ý anh là mấy năm gần đây Lưu Thuật Huân và Vuca luôn luẩn quẩn ở thành phố Gia Lăng, bồi đắp thế lực là để lấy nơi đây làm thị trường mới?”
“Là một thị trường mới đủ để thay thế sào huyệt Tam Giác Vàng!” Giọng Lý Quảng Xuyên thêm nặng nề: “Hiện nay trong nước cấm ma tuý càng lúc càng gắt, kỹ thuật cũng càng lúc càng tiên tiến, nguy hiểm khi vận chuyển hàng cũng cao hơn, thay vì làm một nơi bán phá giá, chỉ bằng xây một cơ sở mới để kết hợp cả sản xuất, vận chuyện và tiêu thụ.”
“Chúng chọn thành phố Gia Lăng là vì đây là nơi kinh tế phát triển, vị trí địa lý cũng rất hợp với đầu mối then chốt này.”
“Đúng vậy! Có lẽ là đi một ngày đàng học một sàng khôn, Lưu Năng bố ông ta trước đây chết trên đường vận chuyển hàng còn gì? Nói đến Lưu Năng, tự dưng tôi lại nhớ ra một chuyện khác.” Lý Quảng Xuyên khẽ cau mày nói: “Tôi nghe Lưu Thịnh nói năm đó Lưu Năng luôn muốn hành động một mình, muốn vận chuyện một món hàng cực lớn đến thành phố Gia Lăng nhưng lúc đó chúng vẫn chưa vững nền móng ở thành phố Gia Lăng, rất nhiều người phản đổi, chỉ mỗi Âu Dương Tuân là ủng hộ.”
“Âu Dương Tuân?” Nghe đến cái tên này, Quan Nam tự dưng chấn động trong lòng, Âu Dương Tuân - Tuân, anh đột nhiên nhớ tới cái tên nhiều lần xuất hiện dưới nét bút hoặc trong lời nói của Hứa Dữu, rõ biết là không có liên quan nhưng vẫn có cảm giác bài xích khác lạ.
Anh không nén được lắc đầu, đúng là ghen tuông vớ vẩn!
“Sao, anh thấy có vấn đề à?” Thấy anh lắc đầu, Lý Quảng Xuyên hỏi.
“...!Ấy, không có.” Quan Nam hơi vô thức giải thích: “Tôi chỉ đang nghĩ Âu Dương Tuân có thể có động cơ gì.”
“Thật ra đã sớm có người nhắc đến chuyện này rồi.
Năm đó Lưu Năng vừa chết, Tam Gíac Vàng được tẩy sạch, có vài người thầm đồn rằng Âu Dương Tuân là nội gián, sự tình năm đó thật ra là do một tay anh ta lên kế hoạch, dù sao thì tuyến đường khi đó là tuyệt mật, đến Lưu Thịnh còn không biết hết toàn bộ, cảnh sát Trung Quốc lại tập kích cả ổ, không chỉ thu giữ hết toàn bộ số ma tuý mà còn tiêu diệt nửa thế lực lớn trong tay Lưu Năng, thái độ kỳ lạ của Âu Dương Tuân khi đó lại bị vạch ra.”
“Kết quả thì sao?”
“Không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh là hắn.” Lý Quảng Xuyên nói: “Kết quả này nằm trong dự tính của tôi, với sự thẩn trọng của Lưu Năng, sự đố kỵ của Lưu Thịnh, họ đã âm thầm cho người điều tra không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng chỉ có một kết quả, hắn chính là một tên tội phạm vượt ngục đi đến đường cùng.”
“Âu Dương Tuân...” Quan Nam suy nghĩ hồi lâu, nghe thấy giọng mình đều đều lên tiếng hỏi: “Hắn sang đó rồi ở luôn bên đó, có người nhà gì không?”
“Người nhà? Vợ? Lý Quảng Xuyên bất ngờ nhìn anh, dường như không hiểu ý nghĩa câu hỏi lắm nhưng vẫn trả lời: “Nghe đồn là trước khi vượt ngục ra thì có một cô bạn gái nhưng không biết thật hay giả, càng có nhiều lời đồn rằng hắn không có hứng thú với phụ nữ, vì mỗi lần mở tiệc chúc mừng thành công hắn đều sẽ cố ý né tránh những phần “đã định”.
Anh hỏi những chuyện này làm gì?”
“...!Tôi hơi tò mò về hắn.”
“Anh vẫn nghi ngờ người bí ẩn ở sau Lưu Thuật Huân là hắn sao?” Lý Quảng Xuyên bưng tách trà có nhiệt độ vừa phải, hưởng thụ hớp một ngụm rồi nói: “Tôi đã thử dọ thám Lưu Thịnh rồi.”
“Thế nào?”
“Hơi là lạ, dường như Lưu Thịnh hơi bài xích hắn nhưng lại không giống là đang ganh ghét hay sợ hãi, nhưng mà ông ta rất bình tĩnh, tôi khi không nhắc tới mà ông ấy cũng không có chút kinh ngạc, quá lắm chỉ hơi bất ngờ thôi.”
“Ông ta không nghi ngờ sao tự dưng anh lại nhắc tới một người mất tích lâu năm à?”
“Ông ta có hỏi, tôi nói tôi vẫn luôn tò mò về người này, chỉ là vẫn chưa có cơ hội hỏi.”
“Ông ta nói sao?”
“Ông ta bảo tôi đừng có hứng thú với người chết, không có lợi.”
“Anh thấy câu này rất kỳ lạ sao?”
“Câu này với cả thái độ của ông ta đều rất kỳ lạ.” Lý Quảng Xuyên nói: “Trước giờ luôn chưa có chứng cứ chứng minh Âu Dương Tuân đã chết nhưng lúc đó Lưu Thịnh nói rất chắc mẩm, cứ như ông ta tận mắt nhìn thấy chuyện này vậy.
Cảm giác như ông ta đang kể lại không chút cảm xúc, không phải là ganh ghét hay nguyền rủa.”
“Nhưng chỉ dựa vào chuyện này cũng không thể phủ nhận suy đoán trước đó của chúng ta, lỡ đâu Lưu Thịnh giấu đầu hở đuôi thì sao?”
Lý Quảng Xuyên không trả lời ngay, gã im lặng uống xong tách trà mới chầm chậm nói: “Thật ra muốn tìm ra người bí ẩn này có một cách đơn giản trực tiếp nhất.”
“Cách gì?”
“Trước khi nói cách này, tôi phải xác nhận với anh một chuyện.” Lý Quảng Xuyên nói: “Từ Trọng có từng nói với anh cấp trên có chỉ thị đặc biệt gì với hành động hiện giờ của chúng ta không? Ví dụ như nhiều nhất có thể làm tới mức nào?”
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn.
Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm...!đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Đây là lần đầu tiên hai người nói về vấn đề giới hạn, không phải hỏi dò, không quanh co mà vào thẳng vấn đề.
Quan Nam hiểu đoán được phần nhiều ý của gã, anh nói: “Như trước kia ấy, cái cấp trên cần là tình báo, không phải sách lược.”
Lý Quảng Xuyên hiểu rõ gật đầu, hơi bất lực lại hơi hiu quạnh: “Tôi hiểu, bàn cờ quá lớn, con cờ lại quá nhiều, bứt dây là động rừng, cái cấp trên cần luôn là phục tùng và trợ lực chứ không phải chủ nghĩa anh hùng cá nhân.”
Tất nhiên Quan Nam hiểu gã đang nghĩ gì, làm nội gián nguy hiểm ở khắp nơi, có lúc chỉ cần một câu nói, một ánh mặt hoặc một cử động bình thường cũng đủ dẫn đến hoạ sát thân.
Cái chết luôn ở rất gần, khó nói được là sợ hãi nhường nào nhưng cũng thật sự rất khó mà coi cái chết nhẹ tựa lông hồng được.
Tính đặc biệt của tổ chức đã quyết định cấp bậc của tin tức, ví dụ như nội gián trong tay Trương Như Hải không chỉ có hai người họ, cấp trên càng không chỉ sắp xếp một người liên lạc cho tất cả những người nay, tuy ví dụ của Lý Quảng Xuyên không được dễ nghe nhưng trong bàn cờ này, tác dụng của họ quả giống như một con cờ vậy, chỉ là một phần nhỏ bên trong, nếu không màng đại cuộc mà tuỳ tiện đi bước lớn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả cục diện.
Không có cảm giác thuộc về, cũng rất khó có cảm giác thành tựu trong mong đợi, không dám nói là buồn đau nhưng cũng quả là khiến người ta thấy lạc lõng bất lực trong một số lúc.
Quan Nam vỗ vai Lý Quảng Xuyên, nhất thời không nói gì, Lý Quảng Xuyên lại tỏ vẻ rộng lượng, đấm vào ngực anh cười: “Không cần khuyên đâu, tôi hiểu mà.”
Quan Nam không khuyên mà cười nhạo: “Tuy biết là có thể rất khó thực hiện nhưng tôi thật sự muốn nghe kế sách chủ nghĩa anh hùng cá nhân của anh.”
“Đã có người ngửa tai lắng nghe như vậy thì tôi cũng miễn cưỡng nói vậy.” Lý Quảng Xuyên nhún vai nói: “Thật ra cũng không có gì đặc biệt, muốn tìm được người bí ẩn này thì cách đơn giản trực tiếp nhất là trừ khử Lưu Thuật Huân, chỉ cần ông ta đổ xuống, thế cân bằng hiện giờ sẽ bị đảo loạn, đến lúc đó ai có năng lực bước ra dọn dẹp tàn cuộc, đồng thời đứng đối đầu với Hạ Thiếu Thành thì phần thắng sẽ thuộc về người đó.”
Gã nói là trừ khử, không phải những từ vựng khác như lật đổ, truy bắt, còn không được làm tổn hại đến Hạ Thiếu Thành, hàm ý ngầm rất rõ, quả đúng là một kế bứt dây động rừng, chỉ là nếu vì xác định thân phân của một người thì cách này thật sự được một mất mười.
Quan Nam nói: “Chuyện mà đến Từ Trọng còn không dám làm anh đều nghĩ ra được, đúng là gan thật.”
“Sao anh biết anh ta chưa nghĩ tới bao giờ, có khi anh ta không dám nói ra thôi.”
“Bỏ đi, không nói mấy chuyện lôi thôi này nữa.” Quan Nam sợ gã trôi đi xa quá, mau chóng kéo về: “Tôi đã xem camera nửa năm gần đây của quán bar Lưu Hoả, cũng đã tìm hiểu hết những người có chút tiếp xúc với Lê Sâm và Hầu Ninh, cuối cùng tôi thật sự tìm được một người, dường như đều có tiếp xúc với cả hai người này.”
“Cũng là khách quen của quán bar Lưu Hoả sao?”
“Không thể tính là vậy, vì tôi xác định nơi họ gặp mặt là một con hẻm nhỏ phía sau quán bar Lưu Hoả.
Tôi nghi ngờ họ không cần liên lạc bằng các thiết bị truyền tin như điện thoại mà là dựa vào tần suất gặp mặt đã được hẹn trước, giả thành khách không quen biết nhau đi vào quán bar Lưu Hoả, sau đó lại ra ngoài.”
Quan Nam đưa mấy tấm ảnh cho Lý Quảng Xuyên: “Chính là người này, anh xem xem đã từng gặp chưa?”
Vì góc chụp và ánh sáng nên bức ảnh khá mờ, Lý Quảng Xuyên im lặng nhìn một lúc đột nhiên nói: “Khuôn mặt này...!tôi có ấn tường, tôi chắc chắn đã từng gặp một lần, là ở...” Gã nhíu mày cố nhớ lại: “Hình như là...”
“Đừng có hình như, anh nhớ lại cho kỹ, từ từ thôi!”
“Đúng, ở chỗ Lưu Thịnh.”
“Lưu Thịnh?”
“Chính xác là có một lần Lưu Thịnh gọi điện bảo tôi đưa đồ riêng tư của ông ta đến một nơi, hình như lúc đó ông ta không ở thành phố Gia Lăng, tôi đem đến địa chỉ ông ta đưa, người nhận đồ thay Lưu Thịnh chính là người này.”
“Anh chắc chứ?” Vẻ mặt Quan Nam hơi chút kỳ lạ, anh gặng hỏi: “Chất lượng ảnh không tốt, anh xem kỹ một chút.”
“Chắc chắc là hắn, tôi nhớ ra rồi.” Lý Quảng Xuyên chỉ vào bức ảnh nói: “Lúc đó hắn ngồi trong xe, lúc đưa tay ra lấy đồ tôi còn nhìn thấy rõ mồn một cái hình xăm con sói này trên mu bàn tay hắn, lúc đó còn lắm mồm khen nữa chứ, chỉ là hắn không để ý tới tôi rồi đi luôn.”
“Chỗ đó là ở đâu?”
“Núi Lân An.”
Hai tay đặt trên bàn của Quan Nam bỗng chốc siết chặt, anh không biết biểu đạt thế nào, thậm chí không biết là mình có nên nói không.
Anh cũng đã từng nhìn thấy người này, trong số những bức ảnh Hầu Ninh chụp trộm rồi cất trong ổ cứng, người này từng đến biệt thự nhà Hứa Dữu một lần, còn cùng xuất hiện trong ảnh với cô....