Năm ấy hoa nở

 
Một ngày đẹp trời của tháng tư, trời nắng dịu, đã qua rồi cái lành lạnh cuối mùa xuân nhưng đất trời vẫn chưa kịp chuyển mình sang không khí oi ả của mùa hè. 
Hoa anh đào năm nay nở muộn nên mùa hoa nở đẹp nhất, kéo dài đến tận tháng tư. Phía trước tòa nhà nơi tôi làm thêm, là cả một dãy những cây anh đào đan vào nhau, hoa nở bừng sức sống, nhìn từ xa tựa như một đám mây trắng hồng, bồng bềnh trôi nổi giữa trời vậy. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những cánh hoa nhỏ xinh. Tuyết tháng tư, đã mất đi cái lạnh và sự thanh khiết đặc trưng của tuyết, chỉ để lại hương thơm nhàn nhạt hòa quyện cùng hình ảnh nhẹ nhàng của từng cánh anh đào trắng đang khẽ rơi vào lòng người.
Tôi không vội đi vào văn phòng, chỉ yên lặng nhìn từng cơn mưa hoa anh đào.
Ring ring....
Sau lưng tôi bỗng vang lên tiếng chuông xe đạp, tôi quay đầu lại, nhìn thấy anh ấy đang đạp xe về hướng tôi. Bình thường anh ấy không đeo kính, khi cười sẽ thấy rõ đôi mắt cong cong, khóe miệng đượm hai hạt gạo, nhìn rất dịu dàng. Đột nhiên một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo vài cánh hoa anh đào, tôi cảm thấy có chút khó thở, trái tim như ngừng lại một giây, rồi đập nhanh hơn một nhịp. 
Chiếc xe đạp lướt qua người tôi, chầm chậm chạy vào văn phòng. Tôi thở hắt ra một hơi, quay đầu đuổi theo.

"Thầy đi đâu về đó?"
"...." Anh ấy nhìn tôi nhưng không nói gì.
Tôi nghiêng đầu nhìn lại anh ấy, bốn mắt nhỏ nhìn bốn mắt nhỏ vừa vừa. Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng xinh đẹp nhẹ nhàng nâng lên, chỉ chỉ vào má.
"Thầy.... bị đau răng hả?".
"Ôi... ới... ổ... ăng" (tôi mới nhổ răng). Người nào đó ú ớ được mấy tiếng rồi im lặng vô văn phòng.
Bộ dạng ấm ức này là sao? Tôi nhịn cười đi theo, chào các thầy cô rồi ngồi xuống chỗ mình. Lát sau, khi tôi đang sắp xếp lại hồ sơ mẫu, kiểm tra giấy tờ linh tinh thì thấy thầy cô tập trung ở gần chỗ tôi, bàn chuyện gì đó. Một người trong đó vẫy vẫy tay, ý bảo tôi tới.
"Em nhổ răng khôn chưa?".

"Em chưa mọc thì phải, em nghe nói mọc răng khôn dễ bị sốt lắm, mà nhổ răng thì đau lắm". Tôi chọc chọc má mình.
"...ừm ừm" Người nào đó bưng mặt đồng tình gật gật đầu.
"Đúng đó, lần trước tôi nhổ răng ý, pặc một cái, như nhổ cả hàm răng ra, bla bla..." Thầy A hào hứng diễn tả lại quá trình nhổ răng khôn của mình, tôi nghe mà nhức cả răng.
Sau một hồi trao đổi kinh nghiệm kỷ niệm nhổ răng khôn, cả văn phòng chợt yên ắng kỳ lạ. Tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện mọi người đang nhìn chằm chằm tôi, đồng loạt nhướng nhướng mày ý bảo - chỉ có mình em là chưa có "hồi ức tốt đẹp" ấy thôi.
Tôi yên lặng cầu phúc cho mình.
Người nào đó đưa cho tôi cây kẹo mút, lại xoa xoa đầu tôi. Tôi ngậm kẹo mút, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hmmm... Răng khôn gì đó, quả là vấn đề làm người ta phải nhức nhối.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận