Mùa hè trường tôi thường diễn ra rất nhiều lễ hội. Trường tôi không phải trường “con nhà giàu” hay top 1 top 2 gì, nhưng được cái ăn chơi rất "quốc tế". Ví dụ như là lễ hội âm nhạc quốc tế lần này, liên kết với tùm lum nước như Việt Nam, Trung Quốc, Philippin, Mông Cổ, Nga v.v.... làm mấy người trong văn phòng như chúng tôi phải cong mông lên chạy.
Trường tôi lại mở chi nhánh ở Việt Nam nữa, tôi lại được dịp liên lạc, xử lý hồ sơ xanh cả mặt, đã thế, còn trùng hợp với đợt nhập học mùa thu, nên tôi phải tăng ca, hỗ trợ bộ phận nhập học kiểm tra hồ sơ.
Trên đời này, có vài việc, dù bạn không thích nhưng chúng nó vĩnh viễn đi theo bạn rồi bắt buộc bạn phải chấp nhận và chịu đựng, ví như ánh nhìn của mọi người và áp lực từ công việc.
Lại nói tới "áp lực", từ này là từ đáng ghét nhất, chỉ vì nó mà người ta phải vất vả học hành, còng lưng làm việc mà còn phải đội nó lên đầu ấy chứ. Chịu đựng áp lực giống như một cuộc thi chạy vượt rào không có đích đến, vừa vượt qua được cái rào này, thì cái rào khác đã đợi bạn ở phía trước. Người ta nói, áp lực từ mọi khía cạnh trong cuộc sống sẽ làm con người trưởng thành. Tôi thì không rõ tôi có trưởng thành không, tôi chỉ thấy mức độ chịu đựng và thảo mai của tôi tăng dần đều.
Bằng chứng là, bây giờ tôi đang cười tươi như hoa hướng dương đón nắng, tiễn ông sếp của tôi, trong lòng thì ân cần hỏi thăm tổ tiên nhà ổng. Sếp là một sinh vật rất thần kỳ, dù thấy bạn đang làm sấp mặt, trên bàn hồ sơ chất thành núi, nhưng trong mắt sếp, bạn vẫn còn thảnh thơi ngồi chơi đấy!
Cạch, một ly nước lạnh đặt xuống trước mặt tôi.
Tôi từ trạng thái xém lật bàn chuyển sang trạng thái ngơ ngác.
"Bàn của trường là của công nha, làm hư là phải đền". Anh ấy cầm ly nước lướt qua tôi.
"Ly này cũng là của công luôn ạ". Tôi bình tĩnh hỏi
"Của tư, em đập thì đền gấp đôi".
Hừm, nể tình ly nước đá hạ hỏa của thầy, em không tính toán với thầy.
Tôi hùng hổ tu ừng ực ly nước, rồi lao đầu vào núi hồ sơ. Mùa hè hen, nước đá hen, trai đẹp hen, quả thật có công dụng thanh nhiệt, hạ hỏa!!