Năm ấy hoa nở

 
“Mại dô mại dô! Bánh mì Việt Nam đâyyyy!”
“Cà phê dừa ngon nhức nách đâyyyy”
“Bánh kếp Trung Quốc! Bánh kếp nhân thịt! Trà sữa trân châu đây!!”
Những năm gần đây, theo làn sóng Kpop lan rộng toàn cầu, Hàn Quốc đẩy mạnh phong trào giao lưu quốc tế, chào đón rất nhiều du học sinh trên toàn thế giới, đặc biệt là học sinh đến từ các nước khu vực Châu Á như Trung Quốc, Việt Nam, Mông Cổ v.v… Hiện tại, hầu như các trường đại học đều có du học sinh, các hoạt động giao lưu văn hóa, lễ hội văn hóa thế giới, lễ hội du học sinh v.v… diễn ra rất thường xuyên. 
Thường thì các lễ hội này sẽ được tổ chức vào cuối mùa xuân đến đầu mùa hè, đây là thời điểm đẹp nhất trong năm, kết hợp với chuỗi các lễ hội, sự kiện lớn như ngắm Hoa Anh Đào, du xuân, lễ khai giảng (bên Hàn khai giảng định kỳ vào tháng 3).
Năm nay trường tôi mua hai tặng một, gộp luôn lễ hội âm nhạc, lễ hội Hoa Anh Đào và lễ hội văn hóa thế giới, làm luôn một lần. Các nước sẽ mở gian hàng bán đồ ăn, đồ thủ công mỹ nghệ và các trò chơi dân gian truyền thống của nước mình. Gian hàng kéo dài hai ngày, số phiếu bán hàng sẽ được tổng kết vào cuối ngày thứ hai. Các nước so tài trên hai hạng mục: bán nhiều nhất và món ăn được yêu thích nhất. Kết quả sẽ được công bố đồng thời với cuộc thi âm nhạc diễn ra vào chiều ngày thứ hai.
Đội Việt Nam chúng tôi bán bánh mì và cà phê dừa, trò chơi truyền thống là nhảy sạp, ai nhảy qua hai lượt sẽ được tặng một móc khóa bản đồ, danh thắng của Việt Nam. Mấy cái này chúng tôi nhờ anh em bạn bè tiện thể bay từ Việt Nam sang Hàn xách tay qua, vừa rẻ vừa đẹp. Có hai ông tướng đầu tư hẳn hai cái loa mini cầm tay giả vờ õng ẹo kéo khách, thêm hai cô bé xinh đẹp mặc áo dài duyên dáng đon đả mời chào, sạp Việt Nam náo nhiệt nhất khu.
 
“Chị ơi, chị nghỉ chút đi, đi dạo một vòng xem xem, bà sấp mặt từ sáng tới giờ rồi”. 
 
“Vậy em thế chị chút nha, chị với chị L đi dạo một vòng”
 
“Oke men, bên Thái Lan bán bánh chuối ngon lắm, hai bà qua thử xem”
 
Ước mơ của người ta là đi du lịch vòng quanh thế giới, tôi cũng vậy, nhưng của tôi là đi ăn vòng quanh thế giới. Ăn ngon là một phương pháp xả stress rất hiệu quả đối với những người mình dây, ăn hoài không mập như tôi. Ghen tị không? Ha ha, gen nhà bổn tiểu thư chính là loại ăn hoài không mập đó.
 
“Ngon không?” 
 
“..On” Bánh chuối chiên rưới sữa đặc của Thái Lan đúng là số dách. Ủa, âm thanh nghe quen quen.
 
“Cho tôi một miếng. A”. Người nào đó từ sau lưng tôi đi lên, miệng đã mở sẵn, tư thế ăn chực chuyên nghiệp.
 
Anh hai à, cây thịt xông khói trên tay anh vẫn chưa ăn hết đâu. Tôi lầm bầm trong bụng nhưng vẫn đút anh ấy một miếng.
 
Người nào đó không có chút tự giác của phường ăn chực, cau mày nói:” Ngọt quá, con gái bọn em sao thích ăn mấy cái ngọt ngọt này vậy?”
 
“Thì cũng giống con trai các thầy hay hút thuốc thôi”. Tôi bĩu môi phản pháo.
 
“Tôi không hút thuốc. Aaa” 
 
Mặt hàng này, thích tự vả sao? Làm như người vừa chê xong không phải là thầy ý!
 
“Nhưng mà…. con thầy hả?”. Tôi quay sang nhìn đứa nhóc tầm ba, bốn tuổi đang lon ton sau lưng anh.
 
Anh ngơ ngác quay người nhìn đứa bé, lại ngơ ngác nhìn chúng tôi. 
 
“Đâu ra vậy? Tôi còn chưa cưới vợ, làm gì có con, à mà quên, tôi không quen nhóc này”. Anh ấy hoảng hốt nhìn đứa bé, luống cuống giải thích.
 
Bé con theo mẹ tới tham dự lễ hội, vì người đông quá nên đi lạc. Thằng nhóc này cũng cứng đấy, bình thường thì đã khóc toáng lên rồi, nhưng nhóc này lại lon ton theo anh ấy, chỉ vì thấy trên tay anh ấy cầm cây thịt xông khói. Người xung quanh tưởng hai người là cha con, nên không ai phát giác gì. Người chết vì sĩ, chim chết vì ăn. Khai thật đi nhóc, em thuộc họ chim phải không?
 
Khi chúng tôi đang chồm hổm vừa nhìn bé vừa đút bé ăn, dự định ăn xong thì đưa bé đến khu quản lý, để thông báo trên loa, cho mẹ bé tới đón, bỗng nhiên trên loa phát ra tin tức tìm trẻ lạc. Thật tốt quá, đối tượng tìm kiếm đang một tay cầm thịt xông khói Tây Ban Nha, một tay cầm kẹo bông gòn, ngoan ngoãn để chúng tôi bế đi “nhận thưởng”. 
 
Tôi cũng không thích trẻ con lắm đâu, nhưng vừa ngoan vừa đáng yêu như nhóc này thì đúng là không thích không được nha. Tự nhiên bản tính làm mẹ trong tôi đánh bại hormone nam tính, mạnh mẽ vùng dậy.
 
“Aiya, nếu con em mà ngoan như nhóc tham ăn này, bảo em sinh mười đứa cũng được!”. Tôi vừa bẹo đôi má mochi mũm mĩm của nhóc, vừa cảm thán, cảm xúc tốt thật.
 
Người nào đó nhìn tôi, trầm tư một lát rồi bật cười, ánh mắt trêu tức, giọng điệu rất thiếu đòn: “Mẹ nào con đó, ước mơ một đội bóng của em chắc chắn không thành”.
 
“Xí, hồi nhỏ em ngoan lắm nha, mẹ em bảo em ngoan nhất nhà”
 
“Nhà em có mấy anh chị em?”
 
“...”
 
Em là con một, vừa tim gan phèo phổi bộ đồ lòng của thầy chưa?
 
Đợi mà xem, sau này em sẽ sinh một đội bóng siêu đáng yêu, cho thầy lác mắt luôn!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui