''Ba lớn ơi, tết năm này chúng ta lại về nhà của ông ngoại ạ? ‘’
Trạch Dương ngồi trên sofa, trên đùi còn ôm một cô nhóc 5 tuổi dễ thương đang ngặm kẹo làm to phòng hai bên má ửng hồng.
Giọng anh lơ đãng, có vẻ vì đang tập trung xem chương trình giải trí trên tivi mà qua loa đáp lại.
‘’ Đúng vậy ‘’
Cô nhóc nhíu mày,gương mặt không bằng lòng quay đầu ngước to mắt tròn xoe nhìn Trạch Dương,nói ''Con không thích, đến nhà ngoại ba nhỏ lại buồn, không vui chút nào ‘’
Anh phì cười, cúi đầu nhìn cô nhóc mà mình và Bạch Tuấn Minh nhận nuôi khi nó mới 9 tháng tuổi này, anh xoa đầu bé con dỗ dành.
''Ngoan nào, ông bà ngoại cũng rất nhớ ba nhỏ và Tiểu Hy mà ‘’
Mặt Tiểu Hy xìu xụ ‘‘Nhưng ông bà ngoại không cho ba lớn vào nhà’’
Nghe đến đây ánh mắt anh khựng lại có chút buồn sầu, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên. Hình ảnh cậu bạn nhỏ cấp ba của mình nhiều năm như thế vẫn không khác tí nào bước vào nhà.
Đã 10 giờ đêm rồi, Bạch Tuấn Minh ĩu xìu bước vào mệt mỏi, vừa tháo giày ra xong liền đi đến sofa ngã người ôm lấy Trạch Dương, Tiểu Hy nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi người ba lớn để chỗ này cho ba nhỏ.
‘‘Sao vậy? bạn nhỏ của anh mệt rồi à’’
Giọng nói ấm ức của Bạch Tuấn Minh vang lên ''Ừm~lại bị sếp mắng rồi ‘’
Mặt cậu bạn nhỏ dùi vào lòng ngực Trạch Dương, cơ thể mệt mỏi đến mức thả lỏng mặc cho anh dùng sức đỡ lấy người mình.
Tiểu Hy đứng cạnh rồi chèo lên ghế đứng vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa đầu của Bạch Tuấn Minh an ủi.
‘‘Ba nhỏ mệt hả? Tiểu Hy bóp vai cho ba nhỏ nha’’
Bạch Tuấn Minh xoay đầu nhìn Tiểu Hy rồi thốt một câu ''Sao giờ này con chưa đi ngủ? tiểu công chúa lại thức khuya xem hoạt hình à? ‘’
Cô bé đột nhiên nhảy phóc xuống ghế rồi chuộc dạ vội vàng chạy vào phòng ngủ vừa la lên.
‘‘Con đi ngủ đây ạ~~~’’
Nhìn nhóc con chạy mất khiến Bạch Tuấn Minh phì cười vì đáng yêu.
''Sao, hết mệt rồi hả ‘’
Giọng Trạch Dương vang lên, cậu bạn nhỏ quay đầu ngửa mặt mếu máo nhìn anh rồi nhõng nhẽo.
''Chưa mà, anh hôn em một cái em sẽ hết mệt ngay thôi ‘’
Trạch Dương nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồ rồi nói ‘‘Em lén uống bia?’’
Nghe đến đây, bộ dạng của Bạch Tuấn Minh y hệt Tiểu Hy vừa rồi chuộc dạ muốn bỏ chốn ‘‘Em đi tắm’’
Bây giờ cậu mới dồn sức lại đứng lên đi tiến vào cửa nhà tắm, chưa đi được mấy bước thì Trạch Dương đi tới nhanh chóng bế gọn cậu lên quay người bế vào phòng.
Bạch Tuấn Minh sững người ‘‘Ơ?’’
Trạch Dương ‘‘Sức khỏe yếu lại còn uống bia, em biết mình có tội không?’’
Anh thả cậu xuống giường, chóng hai cánh tay xuống nhìn ‘‘vợ’’ mình, Bạch Tuấn Minh mỉm cười vươn tay ôm cổ anh, tỏ ra vẻ mặt thành thật.
‘‘Ừm biết lỗi gì rồi, uống bia xong sẽ muốn hôn anh’’
Câu trả lời liến lắc khiến anh bậc cười lớn run cả người, Trạch Dương biết rõ cậu bạn nhỏ của mình chẳng muốn hôn đâu, nhưng vì dỗ anh nên mới nói như thế, hôn một cái là xong xuôi qua chuyện, mọi lần vẫn thế.
Lần này thì khác, không muốn để bạn nhỏ lừa xoay vòng vòng nữa mà trực tiếp thò tay vào trong áo sơ mi của cậu, cúi đầu hôn sâu khiến miệng nhỏ này không cho mở lời nói mấy câu lừa người nữa.
‘‘Ưm~ Anh …’’
Tiếng thở hổn hển của hai người thở vào nhau, cơ thể nóng lên nhìn đối phương mờ nhạt đầy gợi tình. Trạch Dương đưa ngón tay vào ‘‘lỗ nhỏ’’ của Bạch Tuấn Minh ngọ ngoạy moi móc bên trong, nói.
‘‘Nói gì? gọi lại lần nữa đi’’
''Mẹ nhà anh, bỏ ra! em đi làm đã mệt lắm rồi ‘’
''Mệt thế còn uống bia, hữm? ‘’
Ngón tay anh thúc ra vào liên tục khiến giọng của Bạch Tuấn Minh cũng tắt quãng theo nhịp tay của Trạch Dương khổ sở lắm mới hoàn chỉnh câu nói của mình.
''Anh~ ức aa em biết sai rồi mà, ưm hơ hơ bỏ tay r…ra đi ‘’
''Ừm! không thích ‘’