Nhiễm Hi nhận ra điều này, cô đứng dậy đưa tay đến trước mặt anh, khẽ mỉm cười
" Tôi là Nhiễm Hi, rất vinh dự được gặp Lục tổng "
Anh hơi ngước mắt, lần này anh thật sự nhìn thẳng vào mắt cô, Nhiễm Hi dường như cũng không bất ngờ, cứ thế nhìn vào mắt anh không chút sợ hãi, 10 giây trôi qua khi Nhiễm Hi định thu tay về, sự ấm áp bất ngờ bao trọn lấy bàn tay cô, tay cô cứng đờ lại, nhưng rất nhanh sự ấm áp đó biến mất, anh thu tay lại, cô cũng kịp thời thu tay về, quay trở lại ngồi vào ghế.
Nhiễm Quân Bách hơi híp mắt lại nhưng cũng không nói gì
" Lục tổng, chúng ta bàn chuyện chính đi "
Lục Cẩn Đông nhướng mày, dựa người ra sau ghế
" Anh cứ nói "
Nhiễm Quân Bách cũng không dài dòng
" Dự án ở Bắc Kinh tôi mong là anh suy nghĩ lại một chút, đó là dự án đầu tiên của công ty NQH, anh hiểu tầm quan trọng của nó đối với tôi như thế nào "
Trong lời nói của anh còn có mấy phần dè chừng, bầu không khí nhất thời yên tĩnh, Nhiễm Hi cũng đã hiểu đại khái được tình hình, cô đánh mắt nhìn người đàn ông đối diện, vẫn là bộ dạng nhàn nhã đó, anh hơi rũ mắt xoay chiếc nhẫn có hình con sói ở trên tay, bất chợt anh ngẩn đầu bắt được ánh mắt của cô, Nhiễm Hi nhanh chóng rời mắt, nhưng ánh mắt nóng rực của người đàn ông vẫn rơi trên người cô, chỉ nghe thấy anh nhàn nhạt trả lời
" Tôi cần thời gian suy nghĩ "
Nhiễm Quân Bách hơi nhíu mày nhưng cũng không cố tình nói về vấn đề đó nữa
" Được, anh cần bao lâu "
" Còn tùy vào cách làm việc của anh "
Ý tứ của người đàn ông cũng rất rõ ràng thời gian suy nghĩ chỉ là cái cớ thật ra là muốn ngậm chặt dự án này không nhả ra mà thôi
Nhiễm Quân Bách không nói gì kín đáo đánh giá Lục Cẩn Đông.
Trên thương trường không ai không biết đến anh, Lục Cẩn Đông là người đứng đầu tập đoàn Lục thị, tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước thậm chí là có quyền lực ở cả Quốc tế, đứng đầu ở thủ đô, Lục gia phía sau cũng là gia tộc hiển hách, Lục Cẩn Đông mất 6 năm để biến Lục thị từ một công ty lớn trở thành một tập đoàn vững mạnh không thể lật đổ.
Tập đoàn QH dù cũng là tập đoàn lớn nhưng so với Lục thị cũng là thua xa 2 bậc, huống hồ công ty NQH chỉ là một chi nhánh mới thành lập chưa có thành quả.
Dự án ở Bắc Kinh lần này nếu thành công lấy được thì coi như đã bay cao, vốn dĩ là dễ dàng lấy được bởi tập đoàn QH gây sức ép, nhưng không ngờ giữa đường Lục thị lại bay vào, phía bên kia lại do dự, mới tạo ra tình huống cạnh tranh thế này, Nhiễm Quân Bách có chút khó chịu nhưng ở trước mặt Lục Cẩn Đông lại không thể thể hiện ra ngoài chỉ đành cười khẽ
" Thời hạn 7 ngày, nếu chúng tôi vẫn không thuyết phục được anh vậy thì dự án này là của anh "
Lục Cẩn Đông hơi nhướng mày
" Được, vậy thì tôi chờ "
________
Sau khi Lục Cẩn Đông rời đi, sự lạnh lẽo trong phòng cũng dần biến mất, Nhiễm Hi ngồi trên ghế nhớ tới ánh mắt nhìn mình trước khi rời đi của anh, ánh mắt đó không u ám cũng không lạnh lẽo mà dường như nó mang theo một tia sáng, cô cảm thấy khó hiểu, ánh mắt đó là có ý gì?
" Hi Hi, Hi..
"
Tiếng kêu của Nhiễm Quân Bách kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình
" Làm sao thế "
" Em vừa nghĩ cái gì đấy "
" Không có gì, anh có gì muốn nói với em à "
Nhiễm Quân Bách cũng không truy hỏi thêm, đứng lên đi về phía bàn làm việc, khi quay trở lại trên tay anh cầm một tệp hồ sơ, anh đưa đến trước mặt cô, dịu dàng nói
" Em đọc thử xem "
Cô hơi nhướng mày đưa tay nhận lấy, nhìn thấy bên trên có để một hàng chữ to " Dự án khai thác ", mở ra chăm chú đọc từng trang một, Nhiễm Quân Bách không quấy rầy cô im lặng ngồi một bên thưởng trà, khoảng 15 phút Nhiễm Hi ngồi thẳng dậy, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại
" Anh muốn khai thác mảnh đất ở Bắc Kinh? "
" Đúng vậy "
" Là dự án được nhắc đến trong cuộc nói chuyện vừa rồi? "
" Phải "
Nhiễm Quân Bách từ tốn trả lời từng câu hỏi của cô.
Nhiễm Hi im lặng một chút, sau đó mới nhẹ giọng nói
" Phần trăm giành được là bao nhiêu? "
" Không có phần trăm "
Nhận được câu trả lời như dự định, cô cũng không khó chịu chỉ hơi mỉm cười
" Ừ, không làm anh thất vọng đâu "
_____
Rời khỏi công ty cũng đã là 9 giờ, Nhiễm Hi lái xe ra khỏi hầm, gọi điện thoại cho Chu Khiết, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy
" Cậu thức chưa? "
" Tớ đang ăn sáng "
Không cần nói Nhiễm Hi cũng biết là cô nàng đang ăn sáng, Chu Khiết mỗi khi thức dậy việc đầu tiên làm chính là lắp đầy bụng nhỏ của mình
" Tớ nhờ cậu một việc "
" Việc gì thế, cậu nói đi "
Ở bên kia Chu Khiết đang tận lực ăn hết bữa sáng mà Nhiễm Hi đã chuẩn bị
" Lấy cho tớ số điện thoại của Lục Cẩn Đông "
" Cậu nói Lục cái gì cơ? "
Chu Khiết khó tin mà hỏi lại một lần nữa
" Lục Cẩn Đông "
Nhiễm Hi chậm rãi nhắc lại một lần nữa, chỉ nghe thấy bên kia loảng xoảng một cái, ừm ly bể rồi
" Khó lắm à? "
Cô hơi nhíu mày, số điện thoại khó lấy tới vậy sao, Chu Khiết bình thường giỏi nhất là tìm kiếm thông tin của một người, dù họ có tính chất công việc đặc thù cô nàng cũng có cách lấy được, sao bây giờ lại hốt hoảng thế này
" Cậu bị điên rồi, lấy số điện thoại của anh ta làm gì? "
Chu Khiết bên kia vẫn còn đang tức tối với đóng sữa dưới đất, lúc nãy vì quá kinh ngạc mà lỡ tay làm vỡ ly sữa, người cô bây giờ chẳng khác gì chú mèo con ướt sũng
" Tớ cần "
" Lấy không được "
" Sao lại không được? "
" Cậu nghĩ rằng người như anh ta muốn là đến đấy à, ngoài tên, tuổi và gia thế ra thì một phân tớ cũng không tra ra được cái gì cả ".