Nhiễm Hi nhăn mày, khó khăn đến thế à
" Được rồi, tớ cúp đây "
Chu Khiết còn đang muốn hỏi vì sao cô lại quen biết Lục Cẩn Đông, nhưng chưa kịp thì điện thoại đã cúp rồi
Nhiễm Hi đỗ xe vào lề đường, mở điện thoại lên web, gõ vào thanh tìm kiếm " Lục Cẩn Đông ", thông tin thật sự là rất ít ỏi, đến cả hình ảnh cũng không có
Tên: Lục Cẩn Đông
Tuổi: 30
Nghề nghiệp: Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị
Tới đó thì không còn gì nữa, cô lại tìm kiếm " Tập đoàn Lục thị ", có bản đồ hướng dẫn, tập đoàn Lục thị có trụ sở chính ở Thủ Đô, còn có một công ty lớn ở Bắc Kinh, là tập đoàn quốc tế, thành lập gần 20 năm, nhưng 6 năm trở lại đây là thời kỳ phát triển mạnh mẽ nhất
Nhìn số thông tin có được trên điện thoại, Nhiễm Hi thở dài, dự án lần này coi như khó nhằn rồi, khởi động xe quay trở về Cung Uyển.
Đến nơi cũng là gần 30 phút, vì đã quen mặt nên lần này cô qua cổng rất nhanh, nhìn chiếc xe Bugatti màu đen phiên bản giới hạn của năm nay đang hiên ngang cướp mất chỗ đậu của mình, Nhiễm Hi hơi cau mày, ở Cung Uyển mỗi một người đều sẽ có chỗ đậu xe riêng, chỗ đỗ của cô là số 19, mấy năm cô không có ở đây chiếc Ferrari đỏ lúc nào cũng nằm ở số 19 này nó đã là duy nhất rồi.
Nhiễm Hi lấy điện thoại gọi vào số của Từ Lâm, ngày hôm qua lúc rời đi cậu ấy đã đưa cho cô nói có việc cần thì cứ gọi cho cậu ấy, điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy
" Alo, cho hỏi là ai vậy? "
" Là tôi, Nhiễm Hi "
" Cô Nhiễm, có chuyện gì sao? "
" Chỗ đỗ xe của tôi bị người khác chiếm mất "
Khi Từ Lâm đến nơi là 5 phút sau, anh đưa tay gõ cửa xe, Nhiễm Hi đẩy cửa bước ra
" Anh có biết chủ nhân của chiếc xe này không? "
Cô nhẹ nhàng hỏi, không có dấu hiệu nào là nổi giận cả, Từ Lâm cũng thở hắt ra, nhìn bảng số và kí hiệu trên chiếc xe
" Đây là xe của anh Lục, cũng vừa về một lúc thôi "
" Anh có thể liên lạc với anh ấy không? "
" Tất nhiên là được rồi "
Từ Lâm cười ngây ngô, đưa tay vào trong túi áo, 1 giây, 2 giây, 3 giây!.
Anh chàng gãi đầu, nói
" Tôi quên mang theo điện thoại rồi "
Nhiễm Hi cũng không bực bội, lấy điện thoại của mình từ trong xe ra
" Anh có nhớ số không, lấy điện thoại của tôi đi "
" À, tôi có mang theo sổ ghi chép "
Từ Lâm lấy từ trong túi quần ra một cuốn sổ tay nhỏ, lật ra vài trang rồi dừng lại, bấm dãy số bên trong vào điện thoại, tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lâu đến khi sắp tắt thì có người bắt máy, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vọng ra
" Ai? "
Từ Lâm nặng nề nuốt nước bọt, tay cũng hơi run lên, người đàn ông này đáng sợ quá đi mất, cuối cùng anh lấy hết can đảm
" Anh Lục, là thế này, xe của anh đậu vào nhằm chỗ đỗ của cô Nhiễm, có thể phiền anh xuống đây một chút hay không "
Từ Lâm chưa bao giờ cảm thấy một câu nói mà khó khăn đến thế này, đầu bên kia vẫn còn đang im lặng, lưng anh chàng đổ cả một tầng mồ hôi
" Ừ "
Đáp lại sự căng thẳng của anh chỉ đơn giản một chữ rồi sau đó cúp máy.
Từ Lâm trả điện thoại lại cho Nhiễm Hi, cười gượng gạo nói
" Cô đợi một chút nhé, anh ấy xuống ngay thôi "
Nhiễm Hi cũng nhìn thấy sự căng thẳng của anh chàng, hơi gật đầu
" Vậy cảm ơn anh, anh đi trước đi, việc còn lại tôi tự giải quyết được "
Từ Lâm hơi áy náy
" Như vậy không ổn lắm đâu "
Cô chỉ mỉm cười
" Không sao, anh đi đi "
Từ Lâm cũng không từ chối nữa, chào cô một tiếng rồi quay người rời đi, lúc đi được một đoạn còn tự thầm mắng mình là đồ nhát gan
_____
Nhiễm Hi đứng dựa người vào xe, cứ yên lặng đứng chờ, trong hầm giữ xe vắng lặng, giờ này hầu hết mọi người đều đã đi làm, tiếng giày thể thao chạm vào mặt đất vang lên từ cửa thang máy, cô hơi quay đầu, ánh mắt ngay lập tức khựng lại, người đàn ông cao to trên người mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, tóc trên đầu còn hơi ướt có vẻ là vừa mới tắm xong còn chưa kịp khô, mày hơi cau lại, anh đi đến trước mặt cô hơi nhướng mày
" Lại gặp nhau rồi, cô Nhiễm "
Giọng nói của anh hình như còn có tia vui vẻ, không lạnh lẽo, cáu gắt như lúc nãy, gặp lại cô vui như thế sao, cô cũng thuận theo gật đầu
" Lục tổng cũng ở đây sao? "
" Phải, lâu lâu mới đến một lần "
Nhiễm Hi cũng chỉ gật đầu, hơi quay người, anh cũng hiểu ý, khẽ cười
" Xin lỗi cô, lúc nãy hơi vội nên để trợ lí lái xe vào, cậu ấy không biết nên đỗ nhầm chỗ "
" Không sao, chỗ đỗ của anh ở đâu, tôi đỗ vào đó, ngày mai rồi đổi lại "
Anh hơi khựng lại
" Không phải cô kêu tôi đến để trả chỗ sao? "
Nhiễm Hi mở cửa xe ngồi vào, hạ cửa kính ra nhìn anh
" Nếu có quen biết thì không sợ về sau có rắc rối, anh cứ đậu ở đó, một lát nữa tôi cũng ra ngoài không ở đây quá lâu "
Nghe cô nói như vậy, anh cũng không từ chối
" Số 25, chỗ đỗ của tôi "
" Ừ "
Nói xong thì nhấn chân ga chạy đi, số 19 và 25 cách nhau cũng chỉ có 6 chỗ, cô rất nhanh đã đậu xe xong, Nhiễm Hi xuống xe đi về phía thang máy, cô đi được hai bước thì quay người lại
" Anh không lên sao? ".