Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

☆.

Doãn Chân thiệt không ngờ tới cái con ngỗng ngốc Điền Trí Viễn này lại ghê gớm như thế, chọc thủng lớp màng trong đầu giúp hắn xong, hắn lập tức biến thành một thằng đực rựa bưu hãn đã nói là làm – lột sạch đồ đè lên người cậu.

Đối với một gã đàn ông luôn bôn ba khắp nơi và chưa từng có một cuộc ‘ấy ấy’ mà nói, lời mời của Doãn Chân chắc chắn chính là sự cám dỗ nguy hiểm nhất rồi. Lúc Điền Trí Viễn trút bỏ áo của chính hắn và ngực dán ngực với Doãn Chân, lửa nóng khó mà nói thành lời bắt đầu từ nơi kề nhau kia mau chóng bao phủ khắp toàn thân, làm hắn thích ý thở dài.

Mới đè cậu ấy thế này thôi, cũng đã khiến ‘súng’ hắn suýt cướp cò.

Lúc đầu chỉ là hơi ngượng ngùng và gần như mê mẩn ngậm lấy đôi môi Doãn Chân, xúc cảm mềm mại ướt át, thơm ngọt tựa mật đường, thế nhưng sau một hồi đụng chạm, rốt cuộc Điền Trí Viễn cũng không thể kiềm chế nổi bản thân nữa, hắn ôm chặt lấy cậu, bắt đầu điên cuồng cướp đoạt như đang ngấu nghiến cắn nuốt món ngon.

“Ưm!” Điền Trí Viễn có hơi nôn nóng thô bạo, ngậm lấy môi cậu mà ra sức mút vào, cảm giác đau nhói rõ ràng xộc tới, Doãn Chân kêu rên một tiếng, không biết nên làm gì để chống cự lại sức mạnh của đối phương, chỉ đành cau mày, thầm điều chỉnh hơi thở phối hợp với hắn.

Cơ thể nóng bỏng ma sát lẫn nhau mau chóng toé lửa, dù trong phòng có mở điều hoà cũng không thể ngăn được sự nhiệt tình nóng bỏng của bọn họ, âm thanh hôn môi, mút mát đầy ướt át và nhịp thở gấp gáp khó nén, tiếng rên rỉ tràn ngập cả gian phòng ngủ, giường lớn đỏ thắm làm nổi bật hai cơ thể đang quấn lấy nhau – một trắng nõn, một màu lúa mì, một mảnh mai nhẵn nhụi, một thô to cứng rắn, tình sắc ngập tràn kích thích thị giác.

Điền Trí Viễn thật muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của Doãn Chân vào bụng.

Doãn Chân vừa hôn Điền Trí Viễn, vừa không quên nhấc đùi cọ cọ thân dưới của đối phương, có hơi ác ôn cảm thụ độ cứng nơi đó, rồi vừa lòng khi trông thấy trong đôi mắt gần sát cậu của Điền Trí Viễn ánh lên sự điên cuồng khó nhịn, gần như chẳng thể khống chế được nữa.

“Ư!” Doãn Chân thình lình kêu gấp một tiếng.

Điền Trí Viễn cho rằng Doãn Chân đang trêu chọc, lòng thấy bực bội nên cũng học cậu nổi ý xấu, giơ bàn tay thô ráp nắm lấy cái thứ nho nhỏ ở giữa chân cậu, ‘cậu em’ đã căng tràn sức sống, dựng thẳng từ lâu, chỉ chực chờ hắn đến giày vò mà thôi.

“Ư ưm… ưm…” Điền Trí Viễn tha cho cái miệng của Doãn Chân, thở gấp một tiếng nhỏ rồi lập tức ập người xuống. Trên lỗ đỉnh của cậu vương chất lỏng trong suốt óng ánh, thở hổn hển từng hồi hệt như một người bệnh, mặt đỏ đến không ra gì, eo vô thức ưỡn lên phía trước, rồi lại lùi về sau vài lần, hết sức bất mãn nắm lấy tay Điền Trí Viễn, dẫn đường giúp hắn đưa đẩy, còn nói: “Ngốc à, không phải thế đâu, làm như này mới đúng…”

Điền Trí Viễn tự thủ *** cho mình cũng không được bao phen, huống chi làm cho người khác thế này quả là lần đầu tiên, thế nên lòng lại có thêm sự ngượng ngùng. Hắn có hơi bối rối, nhưng đàn ông tên nào cũng đều có kỹ năng trời sinh ở mặt này cả, chỉ điểm chút thôi là đã có thể tự tiếp thu. Doãn Chân mới dẫn dắt một thoáng, hắn đã hoàn toàn lên tay rồi, đã thế còn có chiều hướng vượt qua.

“Ha…. quá tuyệt, quá, quá kích thích….” Doãn Chân nằm thẳng dưới thân Điền Trí Viễn, bị lòng bàn tay thô ráp của hắn kích thích đến gần chết, bắt đầu nhỏ giọng nói lung tung.

Này là đang ở trong phòng ngủ của Điền Trí Viễn, cửa nhà đang đóng là đó nhưng cửa phòng ngủ lại mở toang hoang, trong khi bị khoái cảm xông đỏ mắt, Doãn Chân vẫn không hề quên chuyện này, cậu không dám suồng sã nên đã cố dằn tiếng nói của mình lại. Cậu cũng rất sợ mẹ hai của Điền Trí Viễn thình lình trở về ngay lúc này, tại mấy tình tiết ấy có quá nhiều trong tivi trong tiểu thuyết rồi, dù rằng khi xem cậu cảm thấy nó quá cẩu huyết, nhưng khi đến lượt cậu đứng trong hoàn cảnh đó, nỗi lo vẫn nên có thì hơn.

“Doãn Chân… cậu, cậu thích không?” Điền Trí Viễn một tay ôm chặt Doãn Chân, tay còn lại hắn di chuyển nơi phần dưới, khi trông thấy mặt cậu có vẻ khó chịu và đau đớn, liền lo lắng kỹ thuật của mình không cách nào lấy lòng cậu được.

“Ha….. ha….” Doãn Chân bị hắn làm đến độ không rảnh để nói, mãi đến lúc cậu bắn trọn vào tay hắn, toàn thân mềm nhũn, mới nhẹ gật đầu cười với hắn.

“Doãn, Doãn Chân!” Mắt ướt át, má ửng đỏ, biếng nhác cười khẽ, Điền Trí Viễn khàn giọng hít một hơi, thình lình cúi đầu ngậm lấy miệng Doãn Chân lần nữa −

“A…. ha… sao, sao anh lại cắn lưỡi em!” Bởi quá vội vàng hấp tấp và cũng bởi động tác quá mạnh nên răng Điền Trí Viễn đã cắn trúng lưỡi của Doãn Chân, cơn đau kích thích cậu đẩy đầu đối phương ra, vừa le lưỡi vừa chống tay ngồi tựa vào đầu giường.

“Thật, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu!” Điền Trí Viễn quỳ trước mặt Doãn Chân, liên tục xua hai tay, hắn hãy còn chưa thoát khỏi cơn kích tình, vậy mà lại lọt vào chuyện khó xử này.

Doãn Chân khóc không ra nước mắt, thè đầu lưỡi đỏ au ra, ở trên rơm rớm chút máu đỏ – “Anh ấp ái ì? Uỡi em ém út ã ị anh ắn ứt ồi ày!” (Anh gấp cái gì? Lưỡi em xém chút đã bị anh cắn đứt rồi này!)

Điền Trí Viễn hối hận lắm lắm, thật muốn tát bản thân một cái, sao hắn lại nhằm ngay lúc này mà rối loạn kia chứ? MN, cũng tại chưa hôn môi bao giờ nên mới cắn bị thương lưỡi người ta.

Thấy Doãn Chân đau đến nỗi chảy cả nước mắt, Điền Trí Viễn ngẫm nghĩ một hồi, khom người sáp lại gần, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi của cậu.

Doãn Chân khẽ giật mình.

Bờ môi của Điền Trí Viễn không thể nói là mềm, nhưng lúc này đây hắn rất cẩn thận từng li từng tí, làn môi nhấp nhẹ lưỡi cậu, đầu lưỡi dịu dàng từ tốn liếm láp nơi bị thương trên lưỡi cậu, ẩn trong đó là ý cưng chiều và cả nỗi xót xa.

Trong miệng có mùi máu tươi, nhưng không hề thấy bẩn, trái lại có cảm giác được để ý, cảm giác ấm áp khi được yêu.

Điền Trí Viễn thế này rất dịu dàng.

Những chiếc hôn nhỏ cũng có thể bắt lửa.

“Ê, anh có mua dầu bôi trơn không đó?” Doãn Chân đẩy Điền Trí Viễn ra, nhìn hắn bảo thủ và đần độn ở mặt này như thế, còn cả tình hình trong nhà hắn nữa, căn bản không đoán cũng biết chắc chắn là trong nhà hắn không hề chuẩn bị cái thứ kia rồi.

Quả nhiên, Điền Trí Viễn nghe xong câu ấy liền sững người.

Doãn Chân liếc đũng quần hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Thuốc mỡ Hồng Môi cũng không có luôn à?”

Điền Trí Viễn chạy ra khỏi phòng ngủ, đến tủ chứa đồ ở phòng khách tìm thuốc mỡ, khi trở vào còn sẵn tay đóng luôn cửa phòng, lúc xoay người, Doãn Chân đã gập chân dạng ra hai bên, thứ nên lộ đều lộ cả ra, hắn nhìn sạch trơn không sót tí gì. Chứng cứ xuất ra ban nãy vẫn còn vương giữa đùi, điểm tô lên làn da trắng nõn, ngoài ra còn…. ắc, cái gì kia.

Điền Trí Viễn cảm thấy đầu mình choáng váng.

“Tên ngốc này, còn định ngó tới bao giờ nữa? Nhìn nữa là em không làm đâu đấy!” Doãn Chân bị ánh mắt Điền Trí Viễn nhìn đến độ trôi luôn tự tin ban đầu, làm cậu xấu hổ phải giả bộ đứng dậy.

Cơ mà cậu không thực hiện được, vì vừa đứng dậy đã bị Điền Trí Viễn dốc sức đè dưới thân.

Quá trình mở rộng rất là đau đớn, lại thêm cái tên Điền Trí Viễn cực ngốc, hoàn toàn không biết nặng nhẹ, cơn đau khi đẩy ngón tay vào rồi kéo ra khiến Doãn Chân suýt nữa gào lên bảo dừng. Cuối cùng lúc tiến vào, hắn tách hai chân cậu ra, đẩy lên trên rồi gập lại trước ngực, eo đỉnh một cái, cái thứ đặc thù kia liền vào hết cây, một thoáng ấy khiến cậu nghẹn một hơi ngay cổ, suýt nữa thì cương hết nổi.

“Aaa… đau quá!”

“Doãn Chân! Doãn Chân!” Cũng tại Điền Trí Viễn cấm dục quá lâu rồi, trông thấy một người quyến rũ như Doãn Chân đây căn bản cầm giữ không được, đê đã vỡ thì không thể cứu vãn, dù biết rằng Doãn Chân đau đớn khó nhịn, hắn cũng chẳng còn cách để dừng lại.

“Ưm… aa…ha….cái con trâu điên này, nhẹ chút… a…” Doãn Chân không tài nào kiềm nén tiếng kêu của mình, cái tên đần độn chết tiệt này, đẩy mạnh như thế, cứ như muốn giết cậu từ bên trong vậy.

Tư thế của hai người lúc này là mặt đối mặt, vì để mình được đi vào sâu hơn, Điền Trí Viễn đã tách hai chân Doãn Chân ra đến độ rộng cao nhất có thể, đồng thời đặt sức nặng của bản thân lên trên ngực cậu. Eo dùng mười phần lực mạnh mẽ đưa đẩy, giường đôi 1m8 cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.

“Ha…. Doãn Chân….” Điền Trí Viễn ôm Doãn Chân, mê loạn khẽ gọi tên cậu.

Doãn Chân bị tư thế này làm đau, thế nhưng cũng đã dần dà sinh ra khoái cảm, chỉ có điều hai chân bị gấp như vầy lại khiến cậu có cảm giác nó sắp gãy làm đôi – “Không, không được… aaa…. a, Trí Viễn…”

“Nhịn chút nữa thôi, chút nữa thôi!”

“Anh nhẹ tí…”

“Ngại quá, anh nhịn không được… em thật là, quá….” Quá quyến rũ.

Điền Trí Viễn không nói thành lời, hắn cảm thấy tình trạng hiện tại của mình chẳng thể nào dùng câu tẩu hoả nhập ma để mà kết luận được.

“Aaa… Đau quá…. chỗ mới nãy, đụng nhiều chút… ha… Trí Viễn…”

Gần sát rìa phát tiết, Doãn Chân đã không còn biết mình đang kêu cái gì, tận đến lúc Điền Trí Viễn thình lình thít eo, cấp tốc rời khỏi cơ thể cậu và rồi có một dòng chảy nóng hổi phun lên bụng cậu, cậu mới tỉnh lại đôi chút. Nhưng chỉ chốc lát sau, cậu lại cảm giác chỗ đó của Điền Trí Viễn lại đứng lên rồi.

Nhu cầu sinh lý ứ đọng quá lâu quả nhiên không phải chuyện gì tốt.

“Tôi phắc, Điền Trí Viễn anh có biết đổi tư thế không đấy? Chân tôi muốn gãy rồi này!”

“Hả? À, đổi liền!”

“Con trâu điên này! Bây giờ với hồi nãy khác quái gì nhau? Ê, đừng có giả như không nghe tôi nói gì, anh tưởng…. tôi van anh đó trâu điên à, đổi tư thế đi! A ư….”

Tổng cộng bốn lần.

Lúc xong việc trời đã tối đen, nếu không phải tụi nhỏ ra sức đập cửa ở ngoài, chỉ sợ cái con trâu điên này còn muốn làm tiếp lần năm.

Doãn Chân có cảm giác cơ thể mình nát bét tới nơi rồi.

“Thật xin lỗi!” Sau khi cho tụi nhỏ vào nhà rồi xua tụi nó vào phòng chơi xếp gỗ xong, Điền Trí Viễn lộn người trở về, hết sức áy náy kề sát vào giường.

Doãn Chân nằm lỳ ở trên giường, trưng thảm trạng sau khi bị chà đạp cực độ ra. Cậu gắng sức xoay đầu lại, sâu kín nhìn chăm chú Điền Trí Viễn, nói: “Trâu điên này, em hỏi anh một chuyện.”

“Ớ, chuyện gì?”

“Hồi trước anh có bạn trai không?”

“…”

“Có không hả? Này có khó trả lời lắm đâu, anh đã từng học đại học ở S thành, khi đó anh không quen ai hết à?”

Điền Trí Viễn chầm chậm rủ mắt, vẻ mặt có vài phần xa xăm như là đang nhớ đến gì đó, nhưng trong mắt lại không hề có hoài niệm, mà lại lạnh lùng khi bị chạm đến chỗ cấm kị – “Từng có một người.”

Doãn Chân mệt mỏi trợn mắt trừng một cái – “Vậy sao ban nãy anh làm quái gì mà lung tung hết lên y chang trai tơ thế kia? Phía sau em suýt nữa đã bị anh phế luôn rồi có biết không hả.”

“Hả?” Điền Trí Viễn ngẩng đầu, hoang mang khó hiểu, không rõ chuyện mà Doãn Chân hỏi và những lời này có liên quan gì nhau.

“Anh đã từng có bạn trai, vậy thì có thể đã từng có kinh nghiệm làm ấy ấy rồi chứ, nhưng ban nãy anh… Chậc, suýt nữa thì em tưởng mình chết rồi ấy.”

Trong lúc nói, Doãn Chân đồng thời không quên chú ý vẻ mặt của Điền Trí Viễn. Chỉ thấy hắn giật mình sững sờ trong một thoáng xong, lại thình lình trở nên xấu hổ, hơn nữa còn thẹn thùng, kiểu như muốn chui xuống đất trốn cho xong.

Trong đầu chợt hiện một khả năng, Doãn Chân nhịn đau chống đầu tiến đến trước mắt hắn – “Ê, không phải là, anh với bạn trai anh gì cũng chưa làm đó chứ?”

“…” Mặc dù chuyện mất mặt này thiệt dễ làm người ta tự ti, nhưng Điền Trí Viễn đích xác chính là một ‘trai tơ già’ gần 30 tuổi hàng thật giá thật.

“Ahaha… há há há…” Tự dưng phát hiện chân tướng nhường này, Doãn Chân thình lình cười to không ngớt – “Điền Trí Viễn, anh thiệt là của hiếm đó, haha…. mắc cười quá… há há…”

Điền Trí Viễn hận không thể cắm đầu chết luôn.

“Nếu là thế…” Lúc Điền Trí Viễn đang xấu hổ vô cùng, Doãn Chân lại đột nhiên ngừng tiếng cười, nắm chặt mu bàn tay hắn, rất chân thành nhìn hắn chăm chú: “Em là người đàn ông đầu tiên của anh! Vậy nên, từ giờ trở đi, anh không được phép có ý gì với thằng khác.” Sau khi thấy đối phương nhoáng cái trưng ra vẻ mặt lờ mờ khó hiểu, cậu chỉa ngón trỏ chọt chọt ***g ngực hắn: “Ý là, bây giờ anh đã là người của em rồi, em có quyền sở hữu tất cả của anh, nơi này của anh, chỉ có thể có em!”

Hiện giờ đã có quan hệ thực chất rồi, cũng chẳng cần phải che giấu khát vọng chân thật trong lòng mình nữa, nếu không thể sống mãi với người đàn ông này, vậy thì chuyến đi đến đây của cậu sẽ chả có nghĩa lý gì cả.

Điền Trí Viễn chớp mắt vài lần, ánh mắt ngớ ra dần dà bị sự vui sướng nhuộm màu, chờ đến khi hắn tiêu hoá được ý trong lời của Doãn Chân, hắn đột nhiên cầm ngược lại tay cậu, kích động đến độ nói năng lộn xộn: “Tôi… anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, anh sẽ một lòng một dạ với em. Còn nữa, anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để nuôi em, nếu em có con chúng ta sẽ… ấy… anh vừa mới nói cái gì sai rồi thì phải?”

Doãn Chân: “… Đi chết đi!”

← Xem lại

Xem tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui