"Mẹ ơi!"
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trưởng thành vang lên, nhưng nội dung lại làm cho người ta liên tưởng đến một cậu bé con.
Tôi,mẹ tôi, ba Hoắc, mẹ Hoắc, Vinh Hoa cùng tập thể những diễn viên quần chúng đang hóng chuyện: "........"
" Ha, lúc nãy anh gọi mẹ phải không?".
Nói rồi, tôi nháy mắt như điên với Hoắc Thiếu Khanh.
Mẹ Hoắc cũng tiến lên, vẻ mặt xúc động nghẹn ngào: " Con trai"
Hoắc Thiếu Khanh vẻ mặt sợ sệt, nhanh chóng núp sau lưng tôi, đôi mắt đề phòng nhìn chằm chằm từng người trong phòng:
- " Mẹ ơi?"
- " Mẹ đây con trai!"
" Bà là ai?".
Hoắc Thiếu Khanh ngơ ngác hỏi mẹ Hoắc, sau đó ôm lấy cổ tôi, ghé sát tai tôi như thủ thỉ: " Mẹ ơi! Bà ấy là ai thế?"
Câu hỏi đặt biệt rõ ràng, đặc biệt súc tích, đặt biệt ngắn gọn như thế lại làm cho cả phòng đầy người trở nên im lặng dị thường.
Tôi: (0∆0)
- " Anh đang hỏi em đó hả?"
Hoắc Thiếu Khanh vậy mà lại ngoan ngoãn gật đầu, đã thế còn làm nũng cọ cọ vào cổ tôi.
Không thể tin được! Trời đất ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh vậy? Hoắc Thiếu Khanh đẹp trai, lạnh lùng, dịu dàng của tôi đâu? Thằng nhóc to xác này là ai đây?
Tôi không nhịn được lôi kéo anh đến trước mặt, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, cuối cùng xác nhận vẻ bề ngoài của anh hoàn toàn không có gì thay đổi mới thoáng thở phào.
Nhưng rồi lại giật mình, vậy vừa rồi là trò đùa của anh thôi sao?
Nhéo nhéo làn da trắng mịn đến mức con gái cũng phải ghen tị của anh, tôi hắng giọng đe dọa:
- " Giờ không phải lúc đùa đâu Hoắc Thiếu Khanh, anh nghiêm chỉnh lại cho em!"
Hoắc Thiếu Khanh ngơ ngác bị tôi nhéo, đôi mắt ướt át vậy mà lại ánh lên tia uất ức, nhỏ giọng kêu:
- " Mẹ.."
- " Dừng!".
Tôi đưa tay ra dấu trước mặt anh, đẩy anh ra, sau đó trốn sau lưng mẹ Hoắc, đẩy đẩy bà: " Đây mới thực là mẹ của anh!"
Thân hình cao lớn của Hoắc Thiếu Khanh đứng giữa phòng khiến cho căn phòng rộng lớn dường như được thu nhỏ lại, anh chỉ đứng đó, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm tôi, vừa vô tội vừa đáng thương như đứa bé bị vứt bỏ.
Chậc!
Nhìn vẻ mặt ai oán này, thật giống như tôi là một người mẹ vô lương tâm không lo cho con mình vậy!
Nhưng mà ai có thể giải thích không? Tại sao chỉ vừa mấy ngày thôi tôi đã có thêm đứa con trai lớn hơn tôi tận 2 tuổi???
Trong nhất thời thất thần, tôi lại bị Hoắc Thiếu Khanh lôi ra, ôm lấy, vùi đầu vào cổ tiếp tục làm nũng, giọng nói như có như không vang lên bên tai:
- " Con không quen bọn họ! Con chỉ biết mẹ là mẹ con thôi!"
Logic quái gì thế?
' Lão phật gia' nhà tôi nãy giờ quan sát cũng chịu không nổi nữa, dùng tay túm lấy Hoắc Thiếu Khanh, cố sức kéo con bạch tuộc này ra khỏi người tôi, nhưng dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, sức của một bà cô già như mẹ tôi ắt hẳn không đủ, cho nên dùng sức kéo đến đổ mồ hôi, mặt đỉ bừng bừng vẫn không xê dịch được gì, bà liền quyết đoán buông tay, ngẩng đầu ưỡn ngực nói lớn:
- " Hoàng Hiểu Hân! Con có muốn sống nữa không?"
Tôi nhăn nhó mặt mày, vì bản thân mà gắng sức đẩy anh ra, nhưng trình độ bám người của Hoắc Thiếu Khanh không phải dạng thường, làm cách nào cũng không thoát được, hơn nữa mỗi lần tôi giãy dụa thì càng bị ôm chặt hơn, ánh mắt kia cũng càng ngày càng ủy khuất, càng ngày càng đáng thương, giống như là sắp khóc đến nơi!
" Mẹ!".
Tôi bó tay để anh ôm, chột dạ đối mặt với mẹ tôi: " Con không biết tại sao anh ấy lại thành ra thế này! Nhưng anh ấy không phải người xấu..."
" Không phải người xấu?".
Giọng điệu mẹ tôi lớn lên, hiển nhiên là tức giận không nhẹ: " Con đã quen biết nó bao nhiêu lâu, hiểu được bao nhiêu? Đừng để khi bị người ta bán đi rồi còn ở đó giúp người ta đếm tiền!"
Lời lẽ của mẹ tôi từ trước đến giờ luôn thẳng thắn, nghĩ gì liền nói đó.
Ba mẹ Hoắc nghe được cũng phải nhíu mày, tiến lên khuyên giải:
- " Chị hãy bình tĩnh!"
- " Bình tĩnh thế nào được? Con trai các người làm con gái tôi bị tai nạn, nhìn đầu nó đi, cũng đã băng dày như vậy rồi, các người còn bảo tôi bình tĩnh?"
Bà liếc xéo tôi, tức giận nói với Hoắc Thiếu Khanh:
- " Còn không mau buông con gái tôi ra! Giữa ban ngày ban mặt đứng trước mặt nhiều người như vậy ôm ấp còn ra hệ thống gì?"
Hoắc Thiếu Khanh một lần nữa bị mẹ tôi kéo ra, anh tức giận quay đầu, gầm lên một tiếng giận dữ: " Bà tránh ra!"
Mẹ tôi vì bị tiếng gầm của Hoắc Thiếu Khanh dọa sợ, sau đó bình tĩnh lại càng tức giận hơn, định tiến lên, ai ngờ giữa chừng lại bị bác sĩ tiếng lên ngăn lại:
- " Người nhà bệnh nhân không được làm ầm ĩ, nơi đây là bệnh viện!"
Bác sĩ ôn hòa nhắc nhở xong xuôi, liền quay ra nhìn anh, như dụ dỗ nói:
- " Bé ngoan, đứng lâu mỏi chân, con mau dẫn mẹ lại giường ngồi đi!"
Hoắc Thiếu Khanh vẻ mặt do dự, nhưng nghe bác sĩ nói vẫn nghe theo, lôi lôi kéo kéo tôi ngồi lên giường.
Ông bác sĩ này cũng nắm bắt tình hình nhanh gớm!
Bác sĩ thuận thế đi đến, khám cho Hoắc Thiếu Khanh đang ngoan ngoãn cùng tôi ngồi trên giường.
Tôi vẻ mặt chết lặng ngồi kế bên, hối tiếc tại sao mình lại xuất hiện ở đây, lại gặp tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
" Bệnh nhân bị mất đi kí ức, ừm...nói đúng hơn là trở về độ tuổi thật trước khi trở thành người thực vật!".Bác sĩ từ tốn nói.
Mẹ Hoắc lo lắng tiến lên: " Không phải lúc mới tỉnh lại còn rất bình thường sao bác sĩ?"
- " Bệnh nhân là do một lần nữa bị tai nạn, cho nên ký ức sẽ trở thành một cậu bé tám tuổi, hiện nay khoa học vẫn chưa chứng minh được hiện tượng này!"
Ba Hoắc: " Vậy thằng bé còn có thể trở lại như lúc trước được không bác sĩ?"
Nếu không, với trí não và tính cách như một đứa bé tám tuổi thì công ty ông ai quản đây?
- " Cái này tôi không thể nói trước được, cần phải nhập viện và quan sát một thời gian".
Nói rồi, bác sĩ liếc mắt về phía tôi, thản nhiên nói: " Đương nhiên là 'người nhà' của bệnh nhân phải ở lại chăm sóc, không được rời khỏi tầm mắt bệnh nhân, sẽ khiến bệnh nhân sinh ra tâm lí lo sợ, dễ xúc động, ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục!"
Rất rõ ràng, chữ ' NGƯỜI NHÀ' mà ông bác sĩ nhấn mạnh là người mẹ trẻ mới 24 tuổi như tôi..