Trước mắt trình diễn một màn tia lửa điện trong truyền thuyết, dường như hai người trước cửa đã tiến vào trạng thái trong mắt chỉ còn đối phương, cho nên tôi đã đút cho Hoắc Thiếu Khanh ăn no thõa mãn đâu vào đấy xong, hay người họ vẫn như cũ đứng tại chỗ.
Tôi không kiềm chế được ho khẽ một tiếng, thành công kéo hai người họ trở lại hiện thực.
" Cái đó...Phiền toái hai người không có chuyện gì thì hẹn nhau ở đâu đó để tâm sự được không? Anh Khanh cần phải nghỉ ngơi rồi!"
Tôi cảm thấy mình thật cao thượng khi đã giúp đỡ ông anh vừa mới thất tình không lâu của mình, sau một khoảng thời gian cung phụng, cưng chiều người cũ, người ta chỉ lạnh lùng để lại một câu " chúng ta không môn đăng hậu đối" sau đó bỏ mặc ông anh già với trái tim đang tan vỡ nhà tôi mà dẫn mẹ cao chạy xa bay.
Mặc dù thật sự không phúc hậu cho lắm nhưng thật sự tôi rất mừng, ngay từ đầu đã cảm thấy chuyện tình này có vấn đề.
Chia tay cũng là chuyện sớm muộn thôi!
Hoàng Minh Lãng không tự nhiên liếc tôi, lần đầu tiên tôi thấy gương mặt như " Vạn Lý Trường Thành" của ông anh già đỏ lên.
Tận thế!!!!
Vinh Hoa cười, gật đầu với tôi: " Vậy em về trước nhé!"
" Ừ "
Sau đó, Vinh Hoa thong thả rời đi trong ánh mắt luyến tiếc của anh tôi.
" E hèm!" tôi nâng mắt nhìn gương mặt giật mình của anh trai, kiên nhẫn nói: " Người cũng đi xa rồi, luyến tiếc thì cứ đuổi theo đi!"
Hoàng Minh Lãng nhìn tôi một lúc, sau đó liền tươi cười lấy lòng:
- " Em gái thân yêu của anh, có phải anh là người thân nhất của em không?"
- " Không! Mẹ mới thân nhất!".
Tôi cương quyết nói.
Đam Mỹ H Văn
Hoàng Minh Lãng vẫn không giận: " Vậy anh là người thân thứ hai?"
" Không!".
Tôi không chút do dự nói: " Người thân thứ hai là cha! Mặc dù cha mất rồi nhưng vẫn là người thân em yêu nhất!"
Tươi cười trên mặt anh đã có chút cứng lại: " Vậy sau cha, mẹ là anh phải không?"
" Không!".
Tôi lại một lần nữa cắt đứt ý tưởng tự cao của anh, dịu dàng nhìn Hoắc Thiếu Khanh: " Người thân thứ ba của em là anh ấy!"
Hoắc Thiếu Khanh vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi, thấy tôi cười cũng cong môi cười theo.
Đừng trách tôi trọng sắc khinh anh trai, người anh trai suốt ngày bắt nạt em gái như Hoàng Minh Lãng căn bản không đáng được thương hại!
Hoàng Minh Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: " Vậy sau anh ta là anh đúng không?"
Tôi mỉm cười khoe hàm răng trắng tinh, nhẹ nhàng nói: " A Ca ở nhà vẫn khỏe chứ?"
Hoàng Minh Lãng như sét đánh ngang tai, cả người bỗng chốc sụp đổ.
Đúng vậy, A Ca là tên con Husky mà mẹ tôi nuôi ở nhà, nó, là một con chó!
" Anh không quan tâm nữa!" Hoàng Minh Lãng nghiến răng: " Em là em gái anh, cần phải suy nghĩ cho hạnh phúc tương lai của anh!"
" Ý anh nói là gì?"
Khí thế đang bừng bừng vừa nãy bỗng chốc xẹp xuống như bong bóng xì hơi, anh cất giọng nhỏ như muỗi: " Cô gái lúc nãy tên gì thế?"
Thì ra muốn cua gái, chả trách lúc nãy còn nhìn người ta đăm đăm,.
Thấy tôi không nói gì, Hoàng Minh Lãng thẹn quá hóa giận lại bùng lên: " Có đứa em gái nào như em không? Chỉ quan tâm đến bản thân mà không lo nghĩ đến hạnh phúc tương lai cho anh trai mình.
Bộ em tính lấy chồng, sinh con xong mới quay lại thương hại cho ông anh già này sao?"
Tôi khó hiểu nhìn anh: " Em là mẹ anh à?"
Hoàng Minh Lãng bỗng chốc nghẹn họng, trân trối trừng tôi, rằn giọng: " Hoàng Hiểu Hân!!"
" Được rồi! Em có nói không giúp đâu?"
Hoàng Minh Lãng bỗng chốc dịu xuống, ngoan ngoãn chạy đến bên tôi: " Nói đi! Cả gia thế, tên, tính cách, sở thích, gia phả, dòng họ, nhược điểm, ưu điểm,....tất cả nói hết ra!"
Chậc!(-_-|||)
Tôi cố gắng ép xuống khóe miệng giật giật: " Em mới quen người ta không bao lâu!"
- " Vậy em biết được gì?"
- " Cô ấy tên là Đỗ Cao Vinh Hoa, 23t, là người Mỹ gốc Việt!"
Sau đó, tôi không nương tình kèm thêm một câu: " Nhân tiện cho anh biết, mẫu bạn trai lý tưởng của cô ấy là thanh niên nghiêm túc, lạnh lùng, ít nói!"
Ý tôi muốn nói là, anh không còn cái cửa nào đâu!
Hoàng Minh Lãng ngẫm nghĩ một hồi, rồi như ngộ ra mình không thuộc kiểu người vừa nói trên, buồn rầu một lúc mới chấp nhận nói:
- " Không sao! Không phải mẫu bạn trai lý tưởng thôi sao? Anh sẽ cho cô ấy thấy anh mới là mẫu đàn ông làm chồng lý tưởng!"
Tôi(-_-|||)
Anh làm ơn dẹp bớt tự tin thái quá cùng với tư tưởng phóng tên lửa đó đi được không? Chưa làm bạn trai người ta mà đòi nhảy một bước lên làm chồng rồi?
Trong lúc tôi còn đang khinh bỉ ông anh già lần thứ n+1 lần, tay đột nhiên bị ai đó kéo một cái.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang.
Hoắc Thiếu Khanh nãy giờ chỉ im lặng làm bối cảnh giờ phút này lại chăm chú nhìn tôi, đôi mắt mở to, ngập nước như một con cún con, tò mò hỏi:
- " Chồng là gì?"
Còn chưa đợi tôi giải thích, Hoắc Thiếu Khanh đã ngây thơ thêm một câu: " Con làm chồng mẹ được không?"
Oh my god!!!!!
Anh có biết anh đang nói gì không vậy?
Hoàng Minh Lãng nhìn không khí mập mờ giữa tôi và anh, cười xấu xa: " Không được đâu a, đã là con mà yêu mẹ là loạn luân đó!"
" Vậy thì...." Hoắc Thiếu Khanh nhíu mày một lúc, rồi kiên định nhìn tôi, nhẹ nhàng phun ra từng chữ: "...con không làm con nữa, con làm chồng mẹ được không?".