Sắp đến ngày đi chơi, Trần Đại và Hà Du bảo bọn họ cũng muốn đi, còn dẫn cả Chu Mạn Lâm qua đây.Bọn họ dọn hết đồ đạc của Chu Lực đi, khiến Chu Mạn Lâm lại phải chạy về viện điều dưỡng.
Cô ta quá gian xảo, trực tiếp ngồi đó ăn vạ.
Hết cách, bọn họ cầm tiền của ba cô ta nên đành dẫn cô ta đi chơi.Tần Tranh thì không sao cả, càng đông càng vui.Tang Nhược lại không vui, cô vốn dĩ đang mừng thầm.
Bây giờ có nhiều người thế này, anh tuyệt đối sẽ không động tay động chân với cô.Hai người bọn họ ở riêng một chỗ, Tần Tranh hoặc sẽ thân mật với cô, hoặc sẽ xoa đầu cô, ngẫu nhiên sẽ muốn ôm cô, dỗ cô ngủ.Có người ngoài ở đây, Tần Tranh sẽ ra vẻ đứng đắn lãnh khốc.
Cô vốn đã lạnh nhạt, ít nói, một khi anh ra vẻ thì hai người sẽ im lặng không nói lời nào.Trên máy bay, năm người bọn họ lần lượt ngồi xuống.
Ba người bên kia ồn ào nhốn nháo, lúc thì tranh giành thức ăn, lúc thì Hà Du ầm ĩ với Trần Đại.Cách lối đi nhỏ, hai người bên này yên tĩnh như thời gian ngưng đọng, chỉ có điều, tay của Tang Nhược bị anh nắm chặt.Tần Tranh thấy cô cứ mím môi mãi, nhận ra có gì đó sai sai, anh thấp giọng hỏi: “Sao thế em? Say máy bay à?”Cô quay đầu, bực bội rút tay ra.Cô không vui mà không chịu nói lý do.
Tần Tranh đành phải nghiêng người, đưa lưng về phía ba người kia, xoay mặt cô đối diện với mình: “Em giận anh à?”Cô gái nhỏ rũ mắt, không chịu nhìn anh.Người đàn ông buồn cười, tuy rằng không biết cô bị làm sao nhưng anh cảm thấy lúc này cô rất giống chú chim cút nhỏ.Nghe thấy tiếng anh cười, Tang Nhược hất tay anh ra, lại quay mặt qua bên kia.Tần Tranh bị cô cho ăn bơ đến hết cách, cánh tay choàng lên cổ cô, lôi cô sát vào người anh và hỏi: “Sao thế này? Anh chọc em chỗ nào hử?”Máy bay đang ở tầng mây cao, ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, vàng chói, rực rỡ lung linh.Anh không nhịn được, chồm qua thơm cô một cái.Rốt cuộc Tang Nhược cũng mở miệng: “Bọn họ ở đây, anh không để ý đến em.”Tiếng bật cười khe khẽ của Tần Tranh lọt vào tai cô, như lông vũ quét qua, ngứa ngáy.Anh không ngờ cô sẽ tủi thân vì chuyện này.Anh sờ khuôn mặt cô, nhìn cô: “Nên em mới không vui à?”Tang Nhược chỉ chỉ đôi tình nhân đang hôn nhau cuồng nhiệt ở hàng ghế phía trước, ngầm thừa nhận.Anh sà lại gần, hôn một cái vào môi cô: “Em còn nhỏ, không nên học theo.”Cô khẽ hừ một tiếng, đẩy mặt anh ra, cô vẫn bực đấy.Tần Tranh hết cách, bàn tay dời xuống mông cô, bế cô ngồi lên đùi mình, côn thịt chọc dưới mông cô: “Muốn anh hầu hạ em thoải mái tại đây thì em mới vui đúng không?”Xương cụt của cô cùng với côn thịt đang bừng bừng khí thế kia chạm vào nhau.
Hiển nhiên, anh đã sớm có phản ứng, lúc nãy chẳng qua là đang giả vờ đứng đắn mà thôi.Anh niết vành tai cô, nghe cô rên khẽ, nói: “Vội cái gì, sau khi xuống máy bay, đến khách sạn chỉ có hai chúng ta mà thôi.
Lúc đó em muốn thế nào cũng được, nhịn một chút, nhé?”Chẳng qua là Tang Nhược thích thân mật cùng anh, mà anh lại xuyên tạc thành cô muốn làm.
Lông mi cô run run, cũng không phủ nhận, chỉ ậm ừ cho qua.Tần Tranh ôm cô, thở dài một hơi: “Ngày nào em cũng trêu chọc anh, cố ý muốn nhìn thấy anh cực khổ nhẫn nhịn đây mà.”“Anh không cần nhịn.” Cô nói tròn vành rõ chữ, biểu cảm cũng nghiêm túc.Người đàn ông nhướng mày, đưa tay xoa eo cô: “Anh cứ chịu đựng đấy, nghẹn chết em.”“…” Tang Nhược câm nín, rốt cuộc là nghẹn chết ai chứ..