Tan tầm cũng đã hơn 5 giờ chiều, chiếc taxi dừng trước cổng Tống gia, Uyển Như với tâm trạng nặng nề bước xuống xe.
Hôm nay quả thật là lẽ là ngày mà cô cảm thấy mệt mọi và áp lực nhất từ lúc xuyên vào đến nay
Liễu Thi Hàm và Tống Vỹ Thành thấy Uyển Như vừa bước vào cửa đã vội vã chạy ra dò hỏi
" Giai Kỳ vào đây! mau vào đây! hôm nay con đến Lục thị làm việc thế nào, mọi việc có tốt không, tổng giám đốc Lục có hài lòng không?"
Tống Vỹ Thành vui vẻ kéo Uyển Như ngồi xuống dãy ghế sopha, Liễu Thi Hàm cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh.
Thấy sự nhiệt tình của họ, cô không nỡ làm họ thất vọng, chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo
" Vẫn tốt ạ! công việc cũng rất tốt, dự án vẫn đang tiến hành rất suôn sẻ"
" Vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi! đúng rồi Giai Kỳ, con nên nhớ phải cố gắng tạo mối quan hệ thật tốt với tất cả những người ở Lục thị, con có biết không?"
Uyển Như nghe ông nói liền cúi thấp đầu, đôi mắt cô thoáng qua nét đượm buồn, nhưng rất nhanh lấy lại sự bình thường cô gật gật đầu
" Vâng thưa ba, con sẽ cố gắng"
Lúc này Liễu Thi Hàm nghĩ Uyển Như có lẽ vất vả cả ngày nên đã mệt liền hối thúc
" Được rồi, được rồi, con nó mới về chắc cũng mệt rồi, ông đừng có hỏi nữa.
.
Giai kỳ à mau lên lầu, tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con, hôm nay mẹ đã bảo đầu bếp nấu những món mà con thích ăn nhất"
Uyển Như nở nụ cười như có như không bước lên lầu, đi được một đoạn lại gặp Tống Giai Ý đang chuẩn bị đi xuống
" Chị.
.
xuống ăn cơm à! hôm nay em! "
Tống Giai Ý lướt qua người của Uyển Như ,giọng lạnh nhạt cắt ngang lời cô
" Tôi đói rồi! có chuyện gì cứ nói sau đi"
Nụ cười trên môi của Uyển Như chợt tắt, khóe mắt cô đột nhiên cay xè , trong lòng một trận chua xót, có lẽ vì cả ngày hôm nay cô đã phải mệt mỏi với công việc ở Lục thị, nghĩ rằng về đến nhà sẽ nhận được sự an ủi động viên, nào ngờ! Uyển Như cảm thấy tủi thân bước nhanh về phòng, thả người xuống giường, cuộn tròn trong chăn, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào
Lúc này Uyển Như thật sự cảm thấy rất nhớ nhà, ngôi nhà mà trước khi cô xuyên qua, cô nhớ cái cảm giác ấm áp mỗi khi được về nhà, được vùi mình vào vòng tay của ba mẹ, được quây quần bên mâm cơm đầy ấp tiếng cười, bỏ lại những lo toan ,những mưu cầu hơn thua được mất nơi phồn hoa đô thị , để được tắm mình trong cái ánh nắng ban mai trên những cánh đồng buổi sớm của miền quê yên ả, nơi mà những trái tim luôn đong đầy sự chất phát thiện lương, nơi mà mỗi tối được xum vầy bên khói bếp, tựa đầu vào vai bà để được nghe kể về những câu chuyện xa xưa! Cô rất nhớ thật sự rất nhớ
Mặc dù Uyển Như đã xuyên vào đây gần bốn tháng rồi, nhưng vẫn cảm thấy chưa thể làm quen được với cuộc sống phù phiếm xa hoa nơi này, cũng như không thể hòa nhập được lối sống nhanh vội và phức tạp hóa mọi vấn đề của họ, hoặc cũng có thể do cô sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo, nơi mà những con người sống với trái tim luôn bị thổn thức bởi những điều bình dị
Dù bản thân Uyển Như lúc này đang rất đau buồn và mệt mỏi ,chỉ muốn nằm yên trên giường ,nhưng cái bụng đói của cô lại đang ra sức biểu tình, đả đảo việc tuyệt thực của cô, nên Uyển Như đành ngồi dậy, hít thở thật sâu vài lần, liền bước xuống giường đi tắm, cô tự nói với chính mình ,đây mới chỉ là khởi đầu cô không thể dễ dàng bị đánh gục như vậy
Lúc này ở biệt thự riêng của Lục gia
Tại thư phòng, Lục Ảnh Quân vẫn đang chăm chú làm việc , hiện tại anh vừa mới tắm xong, trên người cũng đã thay một bộ quần áo ở nhà, anh xem sơ lượt qua vài dự án mới vừa triển khai, sau khi thấy mọi việc khá ổn thỏa, Lục Ảnh Quân đưa tay rót một ly rượu vang đỏ loại mà anh thích nhất, bước đến ban công lắc ly rượu đỏ trong tay , anh ngước mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao, những cơn gió nhẹ thổi luồn vào mái tóc ngắn của anh, anh nhớ lại buổi sáng hôm nay ở bệnh viện, trong lúc bị thôi miên anh đã nhìn thấy một giấc mơ rất kì lạ, mà ngay cả bản thân anh cũng không hề biết nó tồn tại trong kí ức của mình, anh chỉ nhớ ba mẹ anh mất từ lúc anh còn nhỏ, nhưng lại không nhớ được tại sao họ lại qua đời , chỉ nghe bà nội anh kể lại là vì bệnh, anh biết trong câu chuyện của bà nội có rất nhiều uẩn khúc và nhiều điểm kì lạ nhưng nếu bà đã không muốn nói anh cũng không cố hỏi, chắc có lẽ có điều gì đó khiến bà đau lòng nên mới không nói rõ với anh
Lục Ảnh Quân đưa ly rượu lên môi nhấm nháp cảm nhận từng chút vị nồng, vị đắng chát trên môi chạy xuống cổ họng mình, bầu trời đêm nay, không có lấy một ánh trăng vô cùng tịch mịch, như chính bản thân anh vậy
Sáng hôm sau Lục Ảnh Quân đến công ty rất sớm, trợ lý Hàn theo sau báo cáo tình hình của công ty như mọi ngày
Tình hình công ty vừa báo cáo xong, trợ lý Hàn đột nhiên ngập ngừng
" Chuyện hôm qua, cô Tống! "
Lục Ảnh Quân nãy giờ đang xem báo cáo, nghe nhắc đến Tống Giai Kỳ, anh mới sực nhớ, hôm qua bận rộn chuyện ở bệnh viện suýt chút nữa anh quên mất cô gái nhỏ.
.
" Cô ta, thế nào?"
" Chuyện hôm qua, mà ngài nhìn thấy ở đại sảnh.
.
chính là.
.
cô ấy đang giúp trưởng phòng Thiệu mua cơm hộp ạ!"
" Mua cơm hộp"
Lục Ảnh Quân rất bất ngờ với câu nói của Hàn Khải Trạch ,đôi mắt anh cũng lạnh đi vài phần, anh thật sự cảm thấy cô gái nhỏ này ngu ngốc hết chỗ nói ,bị người ta ức hiếp mà cũng không biết
" Đến phòng quản lý ,tôi muốn xem thử tiến độ làm việc của bọn họ hôm nay như thế nào"
Anh đứng dậy sải chân bước ra cửa, hướng phòng quản lý mà đi
Lúc này bên phía phòng quản lý, Uyển Như vẫn đang chăm chỉ làm việc, một cô gái ngồi gần bên cạnh, đột nhiên bước đến đặt túi hồ sơ lên bàn cô
" Giai Kỳ, tôi có chút việc gấp, cô giúp tôi đưa túi hồ sơ này cho trưởng phòng nhé"
Uyển Như cầm túi hồ sơ vui vẻ gật đầu, liền đứng dậy mang đến phòng của Thiệu Thục Quyên, vừa định rời đi đã nghe tiếng Thiệu Thục Quyên gọi lại
" Xin lỗi, tôi đang lỡ tay , không biết cô có tiện pha giúp tôi một tách cà phê, mang đến đây giùm tôi, à.
.
ít sữa một chút nhé, tôi không uống ngọt,cám ơn"
Uyển Như có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu nhận lời
Tách cà phê vừa pha xong, cô đưa tay bưng lên, nhưng lại quên mất là cà phê còn nóng, khiến cô giật mình, làm tách cà phê rơi xuống đất vỡ nát , mọi người trong phòng bắt đầu nhìn về phía gây ra tiếng động,Uyển Như liền vội ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ thì nghe thấy tiếng của Thiệu Thục Quyên đang từ xa bước đến
" Tôi chỉ nhờ cô pha giúp tôi tách cà phê thôi mà, nếu cảm thấy không thích thì cô cứ nói, chứ không cần phải tỏ thái độ như vậy"
" Tôi không có! chỉ là.
.
cà phê nóng quá, nên.
.
"
" Hay là cô cảm thấy tôi không xứng để một thiên kim như cô giúp tôi pha cà phê"
Thật ra Thiệu Thục Quyên đã không thích Uyển Như từ lần đầu gặp mặt, một cô gái vừa ngốc nghếch, nhan sắc cũng không quá đẹp, gia thế cũng chỉ được xem là có chút địa vị, xuất thân học vấn quá bình thường, vậy dựa vào đâu lại có thể được tổng giám đốc xem trọng chứ, Thiệu Thục Quyên cảm thấy bản thân mình hơn Uyển Như về tất cả mọi mặt từ nhan sắc đến học thức, nhưng bản thân cô phải đánh đổi và cố gắng rất nhiều mới có thể được Lục thị chọn, Thiệu Thục Quyên cảm thấy không cam tâm
"Cô có biết tất cả mọi người ở đây, để có thể được vào Lục thị đã cố gắng như thế nào không, tất cả bọn họ đều là người có năng lực, đều tốt nghiệp ở những trường đại học lớn và đều được tu nghiệp ở nước ngoài, còn phải đối chọi với biết bao nhiêu ứng cử viên ngoài kia mới được vào đây , còn cô ngay cả tấm bằng chuyên môn cũng không có! à.
.
không những vậy tôi còn nghe nói mẫu thiết kế lần này được đoạt giải, người thiết kế hình như còn là chị gái của cô, vậy xin hỏi cô Tống Giai Kỳ đây lấy tư cách gì để đứng ở tập đoàn Lục thị"
Thiệu Thục Quyên vừa nói hết câu đã nghe thấy một giọng nói u ám như từ đáy vực sâu vọng về
" Cô ấy không có tư cách, vậy chẳng lẽ cô Thiệu đây mới là người có tư cách"
Tất cả mọi người có mặt trong phòng, nhìn thấy người vừa bước vào, ai nấy đều run sợ, đồng loạt đứng dậy cung kính cúi đầu
" Lục Tổng"
Lục Ảnh Quân bước đến bên cạnh Uyển Như, đôi mắt lướt qua người cô rồi dừng lại trên gương mặt của Thiệu Thục Quyên
" Người mà Lục Ảnh Quân tôi chọn, từ khi nào loại người như cô cũng có tư cách để lên tiếng"
Ánh mắt anh nhìn Thiệu Thục Quyên lạnh đến mức có thể đóng băng được cả người đối diện