Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Sáng hôm sau, Uyển Như dậy khá muộn, có lẽ do cả đêm cô cứ trằn trọc đến trời gần sáng mới ngủ được, bước xuống nhà với đôi mắt gấu trúc thâm quầng, cùng gương mặt phờ phạc, khiến Liễu Thi Hàm vừa nhìn thấy cô, liền thản thốt giọng điệu đầy lo lắng, bà nhanh chân bước đến nắm lấy cánh tay Tống Giai Kỳ

" Giai Kỳ, con làm sao vậy, mặt của con…trong người có chỗ nào không khỏe sao?"

" Mẹ, con không sao, đêm qua có chút ngủ không ngon thôi, mẹ đừng lo, chúng ta ăn sáng đi"

Uyển Như vừa xua tay ra hiệu trấn an Liễu Thi Hàm, vừa bước đến bàn ăn ngồi xuống.

Trên bàn ăn mọi người đều đã có mặt đông đủ, lúc này Tống Vỹ Thành mới hậm hừ lên tiếng

" Giai Kỳ, mẫu thiết kế hợp tác cùng Lục thị lần này cũng sắp đến ngày ra mắt thị trường, con cũng cần phải chú ý sức khỏe một chút, còn nữa sau này không nên đi chơi về khuya như vậy, ba nghe nói tối qua con về nhà rất trễ, đã vậy còn ngồi xe của người lạ"

Nghe Tống Vỹ Thành nhắc đến hai chữ “người lạ” khiến Uyển Như có chút giật mình, cô nhớ lại người đêm qua, có nằm mơ cô cũng không ngờ, Lục Ảnh Quân, tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, vậy mà lại đích thân đưa cô về tận nhà, Uyển Như lúng túng không thành câu

" Con…con…"

Không biết làm thế nào mà Tống Vỹ Thành lại biết cô về muộn, chẳng phải đêm qua khi cô về đến nhà thì mọi người trong nhà đều đã ngủ hết rồi sao, vậy rốt cuộc ai là người đã cáo mật với ba cô chứ, còn đang mải mê suy nghĩ của chính mình,thì đã nghe thấy giọng ông vang lên đầy nghiêm nghị

" Giai Kỳ, Ba mong rằng, lần này,con sẽ không làm ba thất vọng"

" Vâng ạ! tuyệt đối sẽ không đâu ạ!


Uyển Như lập tức đầu gật đáp lại, rồi cúi đầu ăn sáng, cô đâu biết rằng bản thân đã bỏ lỡ một nụ cười nhếch môi đầy đắc ý trên gương mặt của Tống Giai Ý đang ngồi đối diện.

Có trời mới biết,đêm qua trong lúc mọi người trong nhà đều đã ngủ say, thì chỉ duy nhất một mình Tống Giai Ý vẫn còn thức, cô đang loay hoay với những bản thảo, những văn kiện, những mẫu thiết kế của công ty, vì cô luôn muốn chứng minh thực lực của chính mình, nên mỗi một ngày trôi qua, cô đều không ngừng cố gắng học hỏi và trau dồi kiến thức cho bản thân, và đêm nay cũng vậy, trong lúc đang nghỉ tay để uống một ngụm sữa, thì đột nhiên cô bất ngờ phát hiện bên ngoài cửa sổ,một chiếc Ferrari rất sang trọng đang dừng trước cổng, và càng bất ngờ hơn khi người bước xuống xe lại chính là Tống Giai Kỳ, không những vậy, mà chiếc xe ấy đã dừng rất lâu sau khi Tống Giai Kỳ vào nhà, mới rời đi. Bàn tay Tống Giai Ý đặt trên tấm kính cửa sổ vô thức siết lại, cô nhớ đến lúc kí kết bản hợp đồng với Lục thị, khiến cô không cam tâm, sự ghen ghét, đố kị liền trổi dậy, dày vò tâm trí đến mức khó chịu, khiến cô trằn trọc cả đêm cũng không thể nào chợp mắt được.Chính vì vậy sáng nay, khi gặp Tống Vỹ Thành, Tống Giai Ý cố ý giả vờ như vô tình để lộ chuyện Tống Giai Kỳ đêm qua còn ngồi xe người lạ đi chơi về trễ, để Tống Vỹ Thành cảm thấy thất vọng về Tống Giai Kỳ.

Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Tống Vỹ Thành sáng nay, đúng là khiến cho Tống Giai Ý hả hê đắc ý.

Ăn sáng xong mọi người lại bắt đầu với công việc thường ngày của chính mình, Tống Giai Ý thì cùng Tống Vỹ Thành đến công ty Tống gia như thường lệ, còn Uyển Như thì đến tập đoàn Lục thị

Trên đường đến Lục thị, ngồi trên xe Uyển Như cảm thấy cơ thể mình hôm nay dường như có chút hồi hộp một cách kỳ lạ, hai bàn tay cô cũng vô thức nắm chặt vào nhau

Xe đến trước cổng công ty Lục thị thì dừng lại, Uyển Như sau khi bước xuống xe liền một mạch đi thẳng lên phòng tổng giám đốc

Vừa ngồi vào bàn làm việc chưa được bao lâu thì Lục Ảnh Quân cũng đến, Uyển Như thấy bóng dáng anh từ xa, cô đột nhiên có chút căng thẳng, vội đứng dậy cúi thấp đầu, tất cả nhân viên đang làm việc cũng đều đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào anh

Lục Ảnh Quân gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm bước ra từ thang máy chuyên dụng,đi thẳng đến trước mặt Tống Giai Kỳ thì dừng lại, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu khom lưng của cô, anh khẽ chau mày, bỏ lại một câu rồi trực tiếp bước vào phòng làm việc

" Cô…vào phòng tôi"

Uyển Như ngẩn đầu nhìn theo bóng Lục Ảnh Quân có chút ngơ ngác, lấy tay chỉ vào chính mình

" Tôi…tôi sao??"


Trợ lý Hàn đi phía sau, cung kính gật đầu mỉm cười với Uyển Như, như ngầm trả lời cho cô biết, người mà Lục tổng anh vừa gọi chính là cô

Lục Ảnh Quân bước vào phòng, anh đến thẳng ghế sopha, ngồi xuống, Uyển Như đứng phía sau còn rụt rè chưa biết chuyện gì thì đã nghe giọng anh ra lệnh

" Ngồi đi"

Uyển Như bước đến ngồi đối diện anh, đang định mở miệng hỏi, thì đã thấy trợ lý Hàn đặt xuống bàn một túi đồ khá to

Lục Ảnh Quân đưa tay đẩy túi đồ đến trước mặt Uyển Như

" Của cô"

Nghe anh nói, Uyển Như mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh

" Của tôi sao???"

" Phải, tôi không biết cô sẽ thích loại nào, cho nên tất cả những thứ ở đây đều là mẫu mới nhất hiện nay, cô cứ tùy ý chọn"

Uyển Như mở túi đồ ra, cô bất ngờ đến mắt tròn mắt dẹp, Lục Ảnh Quân vậy mà lại mua hết tất cả những mẫu điện thoại không chỉ mới nhất, mà còn đắt nhất trên thị trường hiện nay cho cô

Nhìn một bàn điện thoại trước mặt, giọng điệu Uyển Như cũng trơt nên lắp bắp


" Lục…Lục tổng…cái này…không cần phiền anh như vậy đâu, tôi…tôi…"

" Là tôi làm hư điện thoại của cô, cái này cứ xem như là Lục Ảnh Quân tôi bồi thường cho cô"

Ngước mắt nhìn thấy dáng vẻ ung dung uống cà phê của anh, Uyển Như chỉ biết cúi đầu mắng thầm trong bụng

""Bồi thường,mua cả một đống đồ đắt tiền như vậy, mà lại có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ bồi thường, đúng là người người giàu, chỉ biết ném tiền qua cửa sổ là giỏi mà thôi. Những lời nói này Uyển Như có cho cô một trăm lá gan cũng không dám để anh biết

Nhìn qua nhìn lại một hồi, cuối cùng Uyển Như đưa tay tùy ý chọn đại một chiếc điện thoại trên bàn

" Vậy…tôi lấy cái này đi"

Vừa thấy Uyển Như đã chọn được chiếc điện thoại mà cô thích, Lục Ảnh Quân liền đưa tay đoạt lấy chiếc điện thoại trên tay cô, anh nhấn nút bấm một dãy số dài, sau đó lưu lại ở vị trí số một ưu tiên, sau khi đã hoàn tất anh trả điện thoại lại cho Uyển Như

" Đây là số điện thoại của tôi, sau này có việc cứ trực tiếp tìm tôi"

Lúc này không chỉ có mỗi mình Uyển Như kinh ngạc, mà ngay cả trợ lý Hàn đứng bên cạnh Lục Ảnh Quân,cũng phải đưa tay dụi mắt đến mấy lần khi nhìn thấy tổng giám đốc của anh, vậy mà lại đích thân lưu số điện thoại riêng cá nhân của bản thân vào điện thoại của một cô gái, đã vậy còn lưu ở vị trí ưu tiên, việc mà tiền lệ chưa từng xảy ra

Anh biết số điện thoại cá nhân của Lục Ảnh Quân trước giờ chỉ có người thân và bạn bè thân thiết như ngài Phí Nam Dạ mới có, ngoài ra dù cho có là đối tác quan trọng như thế nào, cũng chưa bao giờ có được số điện thoại cá nhân của anh, mọi vấn đề đều phải thông qua trợ lý thân cận như Hàn Khải Trạch anh, vậy mà hôm nay…cô gái trước mặt đây đúng là phải khiến cho anh hết lần này đến lần khác, phải mở to mắt mà nhìn

Nói xong Lục Ảnh Quân liền đứng dậy, anh đưa tay nới vài chiếc cúc nơi cổ áo, sau đó bước về bàn làm việc

" Nếu không còn việc gì, cô có thể quay trở về làm việc"


Uyển Như vẫn còn chưa hết ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu xin phép ra ngoài

Sau khi Uyển Như rời đi, trợ lý Hàn lúc này dọn dẹp những chiếc điện thoại còn lại trên bàn, sau đó anh bước đến trước mặt Lục Ảnh Quân đưa tay lên ho nhẹ vài tiếng rồi cúi đầu

" Lục tổng, bên phía SunShine vừa gửi proflie của những người mẫu qua…vậy…cô Tống…"

" Không cần, những chuyện này về sau cứ trực tiếp đưa cho bộ phận phụ trách là được, không cần phiền cô ấy"

Trợ lý Hàn thấy Lục Ảnh Quân vẫn cúi đầu chăm chú vào những tập văn kiện, cũng không phiền anh nữa liền gật đầu rời đi

" Vâng, Lục tổng, nếu không còn chuyện gì,vậy tôi xin phép ra ngoài làm việc"

Đi được vài bước đã nghe tiếng Lục Ảnh Quân gọi lại

" Khoan đã, chuyện tối qua tôi giao cho cậu, giải quyết thế nào rồi?"

" Thưa ngài, tất cả những tin tức và hình ảnh của cô Tống ở buổi âm nhạc tại các tòa soạn đều đã được chặn lại hết rồi ạ!"

" Ừm…nếu tòa soạn nào vẫn tự ý tung ra tin tức, thì không cần hỏi ý kiến tôi, cứ trực tiếp thu mua tòa soạn đó là được"

" Vâng…tôi biết rồi ạ!"

Sau khi nghe Lục Ảnh Quân dặn dò, trợ lý Hàn đưa tay lau một tầng mồ hôi vừa rịn ra trên trán, xoay người định rời đi,thì tiếng Lục Ảnh Quân một lần nữa lại vang lên

" Còn nữa…báo với Tống Giai Kỳ, trưa nay cùng tôi ăn cơm"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận