Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Giải quyết xong con huyết ma thú cấp vương, Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi bắt đầu đi xuyên qua cánh rừng, cả hai đi băng qua khu rừng mất hơn một ngày mới đến được trước cổng thành trì Ma giới.

Đứng trước cổng thành đá dựng đứng, bầu trời bao quanh Ma giới chỉ toàn một màu đen và trong không khí cũng thấp thoáng tử khí lượn lờ xung quanh.

Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi bước qua cổng thành đi vào thành của Ma giới, hai người vừa bước chân vào Ma giới thì bỗng tất cả những kẻ đang đi lại bên trong như khựng lại một nhịp, mà quay đầu nhìn về phía hai người.

Khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong vài giây nhưng cũng đủ dọa cho Tiểu Thống Nhi giật thót mình rồi chui ra sau lưng Long Quân Dao mà núp.

Mặc kệ tiểu hệ thống nhát gan, Long Quân Dao tiêu sái cất bước tiến vào sâu hơn bên trong thành.

Một người vận bạch y sạch sẽ không nhiễm bụi trần, còn một người ăn vận xinh đẹp như mấy tiểu thư đài cát của gia tộc lớn nào đó khiến cho những kẻ xung quanh hơi đưa mắt liếc nhìn.

Cả hai người lúc này như là điểm sáng trong bóng tối, Ma giới khắp nơi đều bị bao bộc bởi sát khí và tử khí, chẳng những vậy, xung quanh đều có mùi hương ẩm mốc hôi thối làm cho người khác hơi khó chịu, nhưng chắc có lẽ những người dân ở Ma giới đã quen thuộc với nó nên họ vẫn cứ sinh hoạt như bình thường.

Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi cứ đi như vậy ở Ma giới như thể hai người hoàn toàn không có chủ đích, không biết sẽ đi đâu và về đâu.

Hai người đang đi trên đường, thì bỗng có một đoàn người cưỡi hắc ma thú lẫn huyết ma thú trông rất long trọng, bọn họ đang không ngừng ra sức giải tán người dân nhường đường cho họ.

Ở phía sau đoàn người ấy là một cỗ xe vô cùng tráng lệ được kéo đi bởi hai con huyết ma thú cấp vương đang ngạo nghễ đi về phía trước.

Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi cũng dừng bước lại và đứng ở ven bên đường mà quan sát náo nhiệt.

Đoàn người vốn vẫn còn đang di chuyển, chợt có giọng nói từ bên trong cỗ xe cất lên ra lệnh cho những kẻ đi phía trước.

“Dừng!”

Được lệnh, cả một đoàn người bỗng dừng lại ở giữa đường lớn, và rồi từ từ tấm màn che của cỗ xe được vén lên.

Đằng sau tấm màn được vén lên xuất hiện một gương mặt quen thuộc, hắn ta nhìn Long Quân Dao rồi nhoẻn miệng cười.

“Ái chà, vẫn chưa chết sao?” Giọng nói trầm đục của người ngồi trên cỗ xe cất lên, trong giọng điệu ấy mang theo sự châm chọc nồng đậm.

“Ngươi muốn thấy xác chết đến vậy sao? Nếu là như vậy thì ta sẽ chiều ngươi.” Vẻ mặt của Long Quân Dao thoáng đanh lại, cô giơ trượng lên rồi gõ nó xuống đất.

Trượng vừa chạm đất, ngay tức khắc cả đoàn người lẫn ma thú liền khuỵu người xuống như thể có một thế lực vô hình đang chèn ép họ.

Người ngồi bên trong xe cũng không tránh khỏi mà chung số phận những người bên ngoài, hắn ta bị một lực lượng bí ẩn nào đó đè ép làm cho hắn gần như là bẹp dí.

“Thua, ta thua rồi! Dừng lại đi!” Người nọ khó khăn kêu lên.

Thấy đối phương đã đầu hàng, Long Quân Dao lại lần nữa thản nhiên gõ trượng một cái.

Sau cái gõ thứ hai, toàn bộ đoàn người liền trở nên thả lỏng hơn.

Khi này cái tên luôn ngồi trên xe cũng chịu xuất đầu lộ diện.

Bước xuống khỏi xe, đi đến gần Long Quân Dao, ánh mắt của hắn khi nhìn cô có chút đáng sợ, nhưng chỉ là cô hoàn toàn bình thản trước cái nhìn của hắn.

Nhìn chăm chăm người trước mặt, bỗng nhiên cái tên đó phá lên cười rồi choàng tay qua vai Long Quân Dao.

“Ta cứ tưởng ngươi chết thật rồi chứ. Công nhận ngươi mạng lớn thật!” Hắn ta vừa vỗ vai Long Quân Dao vừa cười vừa nói.

“Ma Hoàng Phong, ngươi lấy cái tay thối của ngươi ra khỏi vai ta ngay!” Long Quân Dao nhíu mày khó chịu trầm giọng nói.

Cái tên được gọi là Ma Hoàng Phong kia thấy cô không vui nên liền rút tay lại.

Đứng trước mặt cô và hệ thống bây giờ là một thanh niên cũng xem như là tuấn tú, nhưng mà nếu so hắn với nam chính thì vẫn là thua một chút về phần khí chất. Và trông hắn trẻ như vậy thôi, chứ tuổi thật của hắn cũng đã hơn mấy nghìn.

Ma Hoàng Phong vẫn còn cười ha hả cho đến khi hắn quay sang nhìn người đứng bên cạnh Long Quân Dao thì nét mặt liền đông cứng và tiếng cười cũng im bật.

Hắn ta đứng ngớ người ra như một tên ngốc nhìn Tiểu Thống Nhi rồi bất chợt quay sang lay mạnh thân thể Long Quân Dao gào lên:

“Cái ả thánh nhân chết tiệt này! Vì sao có một tiểu muội xinh đẹp như vậy mà vẫn luôn giấu ta hả?!”

Đối diện với chất vấn lúc này của Ma Hoàng Phong, cô chỉ thở nhẹ một cái rồi giơ nắm đấm lên rồi đấm một cái thật mạnh vào mặt hắn.

“Muội ấy không phải tiểu muội của ta.” Long Quân Dao xoa xoa cổ tay nhẹ giọng đáp.

Bị cô đấm đau, Ma Hoàng Phong ngồi thụp xuống đất ôm lấy mặt mà kêu la, tình huống khi này giữa hai người làm cho đoàn người luôn đi theo Ma Hoàng Phong trố mắt nhìn mà không dám tin đây là sự thật.

Ma Hoàng Phong, vị ma tướng danh tiếng lẫy lừng, kẻ nổi tiếng lãnh khốc vô tình, máu lạnh tàn nhẫn, vậy mà lại có một bộ mặt như thế này. Uy phong của một ma nhân luôn bất phân thắng bại với thánh tướng đi đâu mất rồi.

Mặc kệ mấy ánh mắt không khỏi kinh ngạc của những kẻ khác, Ma Hoàng Phong vẫn cứ ồn ào với Long Quân Dao mất thêm một lúc.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ma Hoàng Phong, kẻ được mệnh danh ma tướng sát thần, tiên nhân thần nhân chết trong tay hắn đếm không xuể, còn thánh nhân thì luôn dè chừng hắn.

Trong nhận thức của các ma nhân thì hắn chính là kẻ uy dũng oai hùng, tàn khốc vô tình.

Trong suốt những năm qua, hắn chính là kẻ duy nhất luôn đối đầu với vị thánh tướng của Long tộc kia mà vẫn chưa bại hoàn toàn, nói đúng hơn là vẫn toàn mạng quay về.

Nhưng không ai ở ma giới biết được một sự thật rằng, hắn chính là được Long Quân Dao tha mạng cho hết lần này đến lần khác.

Hai người họ cứ như vậy đánh qua đánh lại hết năm này đến tháng nọ, có thể nói cả hai nhờ những trận đánh khốc liệt mà cũng dần trở thành bằng hữu thân thiết của nhau.

Khi Long Quân Dao vẫn còn phải thi hành lệnh của Thánh đế mà lưu lại ở tam địa giới, thì chính Ma Hoàng Phong ngày ngày mang rượu mang món ngon đến để cả hai cùng nhau uống rượu giải sầu tâm sự.

Một người luôn cao ngạo như Long Quân Dao, một thánh nhân luôn ở trên cao như cô lẽ ra không nên làm bạn với ma nhân, đã vậy còn là kẻ thù. Nhưng rồi, có lẽ là do thời gian cô độc ở tam địa giới quá dài nên cô cũng dần mở lòng đón nhận cái tên ma nhân này.

Hai người cứ vậy mà bầu bạn với nhau suốt mấy trăm năm, cho đến lúc Long Quân Dao quay trở về Thánh giới thì cả hai đã không còn cơ hội tái ngộ.

Theo như nguyên bản của tiểu thuyết, khi nhân vật Long Quân Dao bại trận dưới tay của nam chính Vô Khuyết, thì không bao lâu sau Ma Hoàng Phong cũng đã mất mạng trong trận chiến thống nhất thất giới.

Ma Hoàng Phong biết rõ cái chết của Long Quân Dao là do đâu, nên trong trận chiến đó hắn luôn không tự lượng sức nhắm đến nam chính mà đánh, nhằm hòng báo thù cho bằng hữu, nhưng cuối cùng một tuyến nhân vật phụ nhỏ bé như hắn cũng chết dưới tay nam chính.

Đó chính là một phần cuộc đời của Ma Hoàng Phong trong nguyên tác.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Long Quân Dao và Tiểu Thống Nhi khi này cùng nhau ngồi trên cỗ xe lớn của Ma Hoàng Phong.

Hắn thì cứ vài phút lại nhìn sang tiểu hệ thống làm cho cô nàng hơi rùng mình.

“Này, ngươi làm gì nhìn muội ấy mãi thế? Trên mặt muội ấy có thêm một con mắt à?” Long Quân Dao lạnh giọng nói.

Nghe thấy cô nói như thế thì Ma Hoàng Phong khi này mới quay về dáng vẻ nghiêm túc, hắn nắm tay lại đặt gần miệng ho khan một tiếng để chữa ngượng. Sau đó, hắn mới chuyển sang một vấn đề khác.

“Việc ngươi và cái tên vừa hóa thánh không bao lâu đánh nhau, đã vậy ngươi còn bại dưới tay hắn là thật hay giả thế?” Ma Hoàng Phong đột ngột trở nên nghiêm túc hỏi.

“Ngươi nghĩ xem là thật hay giả?” Long Quân Dao không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại hắn.

Ma Hoàng Phong hơi đảo mắt rồi đáp:

“Chắc chắn là giả! Nếu như ngươi thật sự bại dưới tay hắn thì chắc là không còn mạng mà ngồi ở đây.”

“...” Long Quân Dao yên lặng mất vài phút rồi mới từ tốn nói:

“Là thật đấy!”

Nhận được câu trả lời của cô, hắn ta ngồi ngây người ra rồi bỗng nở nụ cười méo xệch như thể cô đang nói một câu chuyện đùa không mấy buồn cười cho lắm, và hắn đang cười từ thiện cho cô vậy.

“Đừng có mà lừa ta! Ta đánh với người đã gần một nghìn năm lẽ nào lại không rõ thực lực của ngươi. Chưa kể, với đòn vừa nãy, ta cảm nhận hình như ngươi còn mạnh hơn trước.” Ma Hoàng Phong môi cười nhưng trong ánh mắt chỉ có một khoảng tĩnh lặng nói.

“Là thật đấy, ngươi không tin thì nhìn ta thử xem! Có phải hoàng kim thánh ấn đã trở thành khôi ấn hay không, à không, phải nói là phế ấn mới đúng.” Long Quân Dao nhàn nhạt nói ra mấy lời khó tin, cứ như cô đang nói về một người nào khác chứ không phải bản thân.

Ma Hoàng Phong bán tín bán nghi lời cô nói, nhưng hắn nghĩ lại thì cô chưa từng nói dối bao giờ nên cũng bắt đầu nhìn kỹ cô lại một lần nữa.

Quả nhiên y như lời cô nói, ở chỗ cô không còn phát ra hào quang của hoàng kim thánh ấn nữa. Mà ngược lại, hắn nhìn thấy ở sau lưng cô, ngay vị trí của ấn vẫn luôn tuôn ra một đống khí đen kịt trộn lẫn với tử khí.

“Không thể nào...” Ma Hoàng Phong không dám tin thốt lên.

“Ngươi đã thấy những gì?” Cô hỏi.

“Ta nhìn thấy... có một luồng khí đen không ngừng tuôn ra từ vị trí ấn và còn có cả tử khí.”

“Đúng như ngươi thấy đấy, ta lẽ ra đã bỏ mạng trong trận chiến ấy rồi, bởi vậy ở ấn vẫn luôn tỏa ra tử khí.”

Lắng nghe những lời của Long Quân Dao, Ma Hoàng Phong không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới đúng, hắn khi này trong mắt chỉ toàn là kinh hãi.

Chuyện này cũng quá khó tin rồi, trên đời này vẫn còn kẻ có thể khiến cho Long Quân Dao trở nên khốn đốn đến vậy ư? Nếu có chuyện dễ dàng như vậy thì lẽ ra tam địa giới  đã thống trị thất giới từ lâu rồi.

Không, Ma Hoàng Phong hắn không tin! Chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám.

Trong tiềm thức lẫn niềm tin của Ma Hoàng Phong chính là không có một ai mạnh hơn Long Quân Dao được nữa. Bởi vì, chính hắn là kẻ được trải nghiệm nhiều nhất về sức mạnh nghịch thiên của cô.

Hắn không tin! Hắn không tin có kẻ có thể làm tổn thương được người nữ nhân trước mặt này! Ma Hoàng Phong hắn sẽ cho người điều tra thêm về chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui