Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Long Quân Dao nói được làm được, sau khi đưa Hồ Lô đến trường mẫu giáo xong thì cô đưa Trương Tiểu Bạch đến công ty.

Đứng trước tòa nhà cao ốc xa hoa, Trương Tiểu Bạch hoài nghi nhìn sang cô.

Tiểu Bạch cậu có biết được chuyện Long Quân Dao tự lập công ty và cả chuyện Tô Mộc làm thư ký cho cô, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến cái tòa nhà đặt công ty lại lớn đến vậy.

Cậu thật không biết cái người này từ đâu mà có thể kiếm được một khoản tiền khổng lồ để có thể xây dựng được cái công ty này như vậy.

Nhưng rồi cậu lại nhớ đến những ngày cô đi sớm về muộn, luôn không có mặt ở nhà, và hình ảnh gần nhất là vẻ mặt đầy mỏi mệt của Long Quân Dao cũng sáng tỏ được phần nào.

Một tay cô lập nên cái công ty này, thật sự rất đáng nể!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Đưa Trương Tiểu Bạch vào công ty, Long Quân Dao mở một cuộc họp gấp rồi giới thiệu cậu với mọi người và nhanh chóng thông báo rằng sắp tới cậu sẽ đảm nhiệm vị trí nhà thiết kế chính.

Mọi người cấp cao lúc này, kể cả Tô Mộc cũng có hơi bất ngờ, ngoài ra còn có một số người không hài lòng lắm với quyết định này của cô.

Sau khi họp xong, Tô Mộc nhận nhiệm vụ hướng dẫn sơ một số công việc cơ bản nhất cho Trương Tiểu Bạch.

Và kế tiếp đó, nhà thiết kế dự bị lúc trước được Long Quân Dao thuê về để tạm thời đảm nhiệm chức vụ nhà thiết kế chính sẽ hướng dẫn cậu những công việc chính.

Ban đầu, ở công ty có rất nhiều người bất mãn và không thích Trương Tiểu Bạch, vì họ nghĩ cậu không có thực lực đã đành, vậy mà còn dám đi cửa sau, chẳng những vậy còn cưỡm luôn cái ghế nhà thiết kế chính thì ai đâu mà tiếp nhận nổi việc ấy.

Nhất là người được Long Quân Dao thuê về đảm nhiệm vai trò nhà thiết kế tạm thời kia.

Tuy biết mọi người có thành kiến với mình, nhưng khó khăn lắm Trương Tiểu Bạch cậu mới có thể biến ước mơ thành hiện thực nên cậu đã cố gắng rất nhiều.

Người kia mặc dù không thích cậu, nhưng vì đã có lệnh từ cấp trên nên hắn cũng đành cắn răng chỉ bảo cho cậu.

Còn Trương Tiểu Bạch, cậu đã biết rõ mọi người hầu như không ai ưa mình nên càng phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn để mọi người có thể nhìn thấy được năng lực của cậu. Và cậu học hỏi tiếp thu mọi thứ về công việc rất nhanh.

Sau mấy tuần, biểu hiện của Trương Tiểu Bạch ngày càng tốt, song song với đó, Long Quân Dao còn bỏ tiền ra thuê người về dạy cho cậu tất tần tật về thiết kế thời trang một cách cách bài bản nhất trong một khoảng thời gian.

Tốc độ học tập và tiếp thu của Trương Tiểu Bạch rất đáng nể, chỉ với vài tháng ngắn ngủi mà cậu gần như thành thạo mọi thứ về thiết kế.

Cũng nhờ những gì mà Long Quân Dao sắp xếp cho cậu, Tiểu Bạch ngày càng có cơ hội để thể hiện tài năng của bản thân cho mọi người ở công ty nhìn thấy.

Lúc ấy, những người ngày trước luôn bất mãn về cậu cũng dần tiếp nhận cậu.

Trương Tiểu Bạch bây giờ ngày càng cảm kích Long Quân Dao vì những gì cô làm cho cậu. Cô giờ đây giống như một luồn ánh sáng cứu rỗi số phận tối mịt và chiếu sáng thế giới của cậu.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Năng lực thiết kế của Trương Tiểu Bạch ngày càng phát huy và đưa ra nhiều mẫu thiết kế vô cùng đặc sắc.

Cũng nhờ những bản thiết kế ấy mà công ty đã gom lại một khoản lợi nhuận lớn, ngoài ra còn góp phần làm cho thương hiệu của Long Quân Dao càng vững chắc.

Và khi này, những bộ trang phục được làm ra từ bản thiết kế của Tiểu Bạch ngày càng bán chạy và nhanh chóng trở thành xu hướng. Nó không những là xu hướng của giới trẻ mà còn dẫn đầu xu hướng thịnh hành đối với những lứa tuổi từ ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Nhãn hiệu thời trang của công ty ngày càng được đón nhận thì đồng nghĩa công ty ngày càng có nhiều người muốn ký hợp đồng hợp tác, và nhân tài đổ về công ty ngày càng nhiều.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ở một nơi nào đó.

Tại văn phòng làm việc đang trang trí theo hướng cổ điển Anh. Người đàn ông vận vest đen ngồi đọc mấy dữ liệu báo cáo mà giữa mày đã cau chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Đọc xong mấy văn kiện trong tay, người đàn ông tức giận ném nó xuống bàn hướng về phía người nam nhân đang đứng trước bàn quát lớn:

“Tại sao lại thành ra như vậy?”

“L-Long tổng, cái này... dạo gần đây có một nhãn hiệu thời trang mới nổi lên rất được mọi người ưa chuộng. Và hầu như... khách hàng của ta đều bị bên đấy cướp bằng hết... vậy nên...” Người nam nhân run run, lấp bấp nói.

“Vậy nên? Vậy nên như thế nào?” Người đàn ông lạnh lùng quét mắt nhìn người trước mắt, sau đó lại một lần nữa tức giận mà quát lên: “Tôi bỏ tiền ra thuê mấy người về để làm việc kiểu này à? Chỉ một nhãn hàng nhỏ mà cũng không đấu lại người ta? Còn mấy nhà thiết kế chính nữa, tôi thuê bọn họ về để làm gì hả?”

Bị quát mắng dữ dội, người nam nhân co rút người lại không dám thở mạnh.

Chờ người ngồi ở ghế tổng tài trút hết bực tức đi thì cậu mới dám thở nhẹ.

Người đàn ông vẫn còn hậm hực thở hồng hộc rồi cố nén cơn giận lại quay đi hướng khác lạnh giọng nói:

“Thôi bỏ đi! Trông chờ vào bọn người vô dụng các người thì cả cái tập đoàn này sẽ sụp đổ mất. Đi ra ngoài đi!”

Nghe thấy cuối cùng bản thân cũng được thả thì người nam nhân nhanh nhẹn thu dọn lại mấy cái văn kiện trên bàn rồi gấp gáp nói lời chào rồi mau chóng rời khỏi phòng.

Người đàn ông vẫn còn ngồi trên ghế tổng tài khẽ thở dài thườn thượt, ông ta thật không ngờ có một ngày lại xuất hiện một nhãn hiệu thời trang có thể đấu với nhãn hiệu của ông ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui