Editor: Endy.
Nguyên Khúc trực tiếp đưa An Sênh đến một tiểu khu.
So với căn phòng trước kia của cô quả thật là một trời một vực.
Hai người đi vào thang máy, Nguyên Khúc đưa chìa khóa cho cô, thấp giọng nói “Nơi này được chứ? Mọi thứ ở đây rất tốt, cô tuỳ ý dùng điện nước ga.”
Nguyên Khúc ghé sát vào An Sênh, đưa tay che tai cô nói, “Sử dụng không giới hạn.”
An Sênh gật gật đầu, nhấn nút tầng 4.
Cửa lại mở ra, một người đàn ông đi vào, nắm tay một cô bé nhỏ.
An Sênh nhìn thoáng qua, thấy bọn họ ấn cùng tầng với mình nên không khỏi quan sát nhiều hơn một chút.
Kết quả vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, cô biết người này.
Người kia cũng quay đầu nhìn An Sênh, hiển nhiên cũng nhận ra cô, hướng vào phía cô khẽ cười một chút, đẩy đẩy kính mắt.
Đó là một chiếc kính gọng vàng, chân chính nhã nhặn cấm dục.
An Sênh chần chờ nói, “Bác sĩ Tần?”
Tần Thư Dư gật gật đầu, mím môi mỏng lộ ra ý cười nhìn cô.
Ánh mắt không dấu vết nhìn Nguyên Khúc đứng bên cạnh cô, vươn tay sờ sờ đầu cô bé nhỏ.
Cô bé nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, lại quay sang nhìn An Sênh.
Tiếp theo thân hình nhỏ bé cứng đờ, một lúc sau cô bé giang hai tay ra, ôm đùi An Sênh khóc, giọng nói nhỏ nhẹ kê “Mẹ mẹ!”
An Sênh:….
Nguyên Khúc:…
Tần Thư Dư:…
Tần Thư Dư vội vàng kéo cô bé ra, nhìn qua cô bé nhỏ thật gầy yếu, cũng chỉ mới ba bốn tuổi.
Thân thể bị kéo đi nhưng đầu vẫn nhìn về hướng An Sênh, tay níu chặt váy cô, kêu to “Mẹ mẹ…”
An Sênh bị kêu đến nỗi da đầu đều tê dại.
Tần Thư Dư gỡ bàn tay nắm váy An Sênh ra, sau đó ôm cô bé đứng dậy, tỏ vẻ xin lỗi với cô, “Thật xin lỗi, con bé…”
Không đợi anh ta nói xong, một tay cô bé ôm lấy cổ anh ta, tay kia kéo tóc An Sênh.
An Sênh nghiêng người về phía trước, sau đó của bị một bàn tay nhỏ ôm lấy.
Cô bé kéo hai người lại gần, cũng chụm đầu mình với đầu hai người.
Sau đó nói với giọng ú ớ kèm theo tiếng khóc nức nở, “Ba mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa…”
Trán An Sênh dán trên cằm Tần Thư Dư đều nổi da gà.
Anh ta liên tục nói xin lỗi với An Sênh, sau đó gỡ bàn tay nhỏ đặt trên cổ cô ra, nói với tiểu cô nương, “Cô ấy không phải mẹ của con, chỉ là nhìn có chút giống mẹ của con thôi.
Mẹ của con đã…”
“Mẹ của con đã mất rồi.” Thanh âm Tần Thư Dư chậm nhẹ lại tàn nhẫn vang lên.
Bàn tay đang sửa sang lại mái tóc của An Sênh cứng đờ.
Bình thường mà nói, lúc người lớn nói chuyện với con nít đều sẽ hết sức uyển chuyển.
Ngay cả khi nhóc con hỏi loại chuyện muôn thuở như “Con từ nơi nào đến?”, người lớn mỗi người đều sẽ trả lời khác nhau, bình thường đều không nói thật với bọn trẻ.
Đặc biệt là vấn đề liên quan đến sinh tử như thế này.
An Sênh nhìn cô bé sửng sốt trong chốc lát, nhưng cô nhóc lại không khóc nháo như trong tưởng tượng của cô, mà ôm lấy ba ba an ủi, dùng tay nhỏ sờ sờ tóc, nghiêm túc an ủi “Ba ba đừng khóc.”
Trái tim An Sênh như nhũn ra.
Nguyên Khúc đứng bên cạnh liên tiếp chọc chọc cô, An Sênh quay đầu trừng mắt nhìn một cái.
Đến tầng 4, cửa thang máy mở ra, Tần Thư Dư quay đầu nói với An Sênh một câu thật xin lỗi.
“Không sao đâu.” An Sênh xua xua tay, “Cô bé còn nhỏ mà.”
Tần Thư Dư nở một nụ cười nhẹ, An Sênh nhìn ánh mắt đằng sau cặp kính kia, rõ ràng có chút đỏ lên.
Anh ta ôm cô bé quay đầu đi.
Cô đặc biệt thích trẻ em, nhất là những đứa trẻ hiểu chuyện, trắng trắng mềm mại như sữa.
Tiểu cô nương ôm cổ Tần Thư Dư, cũng quay đầu nhìn cô.
Sau đó An Sênh liền nghe thấy cô bé nhỏ giọng hỏi Tần Thư Dư, “Cô ấy thật sự không phải là mẹ sao?”
Tần Thư Dư thấp giọng “Ừm” một tiếng, tiểu cô nương còn nói, “Không thể trở thành mẹ của con sao?”
Bước chân anh ta dừng lại một lát, đưa tay sờ sờ đầu cô bé, quay đầu nhấn mật mã bên cạnh cửa vài cái, cửa mở ra.
An Sênh và Nguyên Khúc đi phía sau hai người.
Tần Thư Dư mở cửa rồi quay đầu nhìn lại, bộ dạng vẫn còn muốn xin lỗi.
An Sênh vội vàng đẩy Nguyên Khúc, “Phòng nào nhanh lên!”
Bộ dáng Nguyên Khúc vốn dĩ thanh tú và dịu dàng, không giống một người đàn ông chút nào.
Lúc này lại đang xách vali cho An Sênh, tay bị siếc đến đỏ bừng.
Nghe vậy anh ta nhỏ giọng than thở “Đến rồi đến rồi, cô cũng không giúp tôi cầm hành lý một chút…”
Kết quả An Sênh nhìn thoáng qua, phòng của cô vừa vặn đối diện phòng Tần Thư Dư.
Tần Thư Dư đẩy lưng cô gái nhỏ, cô bé đi vào hai bước lại quay ra, ôm đùi anh ta,nhìn An Sênh.
Tần Thư Dư xấu hổ cười một cái, hỏi An Sênh “Cô chuyển đến nơi này sao?”
An Sênh cũng cười một chút, gật đầu “Đúng vậy, về sau chúng ta là hàng xóm đó nha.”
Không khí lúc này có hơi xấu hổ, hai người căn bản cũng không quen thuộc lắm.
Lúc trước, anh là bác sĩ chính của An Sênh.
Chẳng qua lúc đó cô còn đang bị Phí Hiên quấn lấy, ở trong phòng bệnh….
Truyện Kiếm Hiệp
Lúc ấy bệnh viện chẳng khác nào một khách sạn.
Khi đó trên người An Sênh đầy vết thương, lại không lay chuyển được Phí Hiên, nên toàn bộ bệnh viện đều biết cô và Phí Hiên là người yêu của nhau.
Tần Thư Dư hơi gật đầu, “Con bé đến giờ đi ngủ rồi, tôi vào trước.
Chờ cô sắp xếp xong, tôi đến mời một bữa trà.”
An Sênh nhanh chóng gật đầu, nhìn tiểu cô nương vẫn đang nhìn về phía này, vẫy vẫy tay “Mau trở về ngủ đi nha..”
Cô bé lập tức như bị cái gì đó đánh trúng, ánh mắt trừng lớn như viên lưu ly, vỗ đùi ba ba, “Mẹ nói chuyện với con đó.”
Sắc mặt Tần Thư Dư xấu hổ vô cùng, cười cười ôm tiểu cô nương đi vào, sau đó đóng cửa lại.
An Sênh còn đang sững sờ đứng trước cửa, Nguyên Khúc vỗ vỗ khung cửa phía sau, mở miệng nói, “Ai, cô còn muốn đứng ở đây bao lâu nữa hả?”
Lúc này cô mới hoàn hồn, quay đầu bước vào phòng.
Nguyên Khúc không hổ là hệ thống, chuẩn bị cho cô một căn phòng rất vừa ý.
An Sênh nhìn quanh căn phòng, trong lòng hết sức hài lòng.
Nguyên Khúc đi theo phía sau, một bên vừa chuyển hành lý một bên hỏi, “Người vừa rồi có phải là hình mẫu cô thích không?”
Cô không không trả lời, liếc anh ta một chút.
Nguyên Khúc còn nói, “Nhưng mà không được đâu, anh ta đã có vợ.
Hơn nữa, vợ anh ta còn chưa chết.”
An Sênh chấn động một phen, quay đầu nhìn về phía Nguyên Khúc.
Nhớ tới bộ dạng khả ái của cô gái nhỏ, nhìn thấy cô liền gọi là mẹ.
Vợ anh ta nếu chưa chết…
“Vợ anh ta đang ở trại cai nghiện.” Nguyên Khúc nói, “Cô ta sử dụng ma túy nhiều lần, bọn họ đã ly hôn.
Cô con gái được phán giao cho anh ta nuôi dưỡng.
Anh ta đã đưa hết phần lớn tài sản của mình cho cô ta, nhưng rất nhanh đã bị thua sạch.
Yêu cầu duy nhất của anh ta chính là không cho vợ trước gặp mặt con gái.”
“Ma túy…” An Sênh nhẹ giọng lặp lại một lần hai chữ này, không khống chế được nghĩ đến Phí Hiên, tiếp đó trái tim lại không nghe lời co rút một trận.
Nếu không có Nguyên Khúc ở đây, hiện tại có lẽ cô cũng đã bị nghiện, cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì?
“Cô lại đang nghĩ tới Phí Hiên?” Nguyên Khúc nói, “Không cần nghĩ đến anh ta nữa, chi bằng cô nghĩ về người đàn ông đối diện kia cũng được a.
Tương lai anh ta sẽ là bàn tay vàng của khoa ngoại.
Về phần vợ trước của anh ta không cần quản, dù sao anh ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong thế giới này.
Nếu cô thích, tôi sẽ giúp cô giải quyết vợ của anh ta…”
Trong lòng An Sênh không thoải mái, cô cũng không phải cá vàng, não chỉ có bảy giây ký ức.
Vừa mới chia tay Phí Hiên, còn chưa qua một đêm.
Đến bây giờ, cô nhớ tới anh đều cảm thấy rất xúc động.
Đừng nói là thảo luận hình mẫu lý tưởng, bây giờ đầu óc cô căn bản không thể chứa nổi cái gì.
Lại nói, cô bé kia còn hấp dẫn cô hơn so với Tần Thư Dư.
An Sênh thật sự rất thích trẻ con.
Nguyên Khúc còn đang ồn ào không ngừng, An Sênh giơ ngón tay “Im lặng.”
Nguyên Khúc lập tức câm miệng, lát sau lại mở miệng nhanh chóng hỏi An Sênh, “Cô hài lòng chưa? Còn thiếu cái gì nữa không?”
- Hết chương 45.3-.