Editor: Endy.
"Đúng vậy," Nguyên Khúc nói, "Không chỉ cho người theo dõi, mà còn gắn định vị trên điện thoại của cô.
Những thứ anh ta đưa cho cô đều có vấn đề.
Hãy vứt nó đi."
An Sênh cau mày, lấy điện thoại di động ra xem, thử mở nắp điện thoại ra.
Nguyên Khúc thấy động tác của cô, thở dài nói "Đừng phí sức nữa, nắp sau không mở được.
Đừng nói vốn không mở ra, dù có mở ra cũng phải có người chuyên môn kiểm tra, mới biết được anh ta động tay động chân ở đâu."
An Sênh nắm chặt điện thoại, lúc Nguyên Khúc cho rằng cô sắp vứt nó đi, An Sênh lại cất điện thoại vào túi.
Cô nhìn quanh, hỏi Nguyên Khúc, "Anh lúc nào cũng mang khuôn mặt của Đồng Tứ, bây giờ chắc hẳn Phí Hiên hận chết anh ta rồi.
Nếu Phí Hiên đánh hắn, anh phải giúp một chút."
"Cô có muốn chọn anh ta?" Nguyên Khúc nhanh chóng nói, "Nếu cô chọn anh ta, anh ta sẽ có vầng hào quang của nam chính, như vậy Phí Hiên sẽ không thể làm gì anh ta nữa!"
An Sênh không nói gì nhìn Nguyên Khúc, lắc lắc đầu.
"Đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Đồng Tứ tốt xấu gì cũng đã giúp An Sênh vài lần.
Lần trước cô hiểu lầm, khoảng thời gian này cũng đã được hệ thống giải thích rõ ràng.
Mặc dù lúc đó trên du thuyền, Đồng Tứ cố ý chọc giận Phí Hiên, nhưng anh ta cũng đã giúp cô đối phó với Thanh Nhạc Phi.
Nhưng sau khi xử lý xong, Phí Hiên lại tìm gặp tên họ Thanh đó, dùng một số thủ đoạn đe doạ đến việc hợp tác làm ăn, để tên đó giúp anh diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân.
An Sênh cẩn thận ngẫm lại, đúng là từ lúc đó cô mới mềm lòng với Phí Hiên.
Nhìn bộ dạng anh lúc vung quyền vì cô thật sự rất đẹp trai.
Bạo lực và đẫm máu luôn có thể kích thích sự phấn khích nguyên thuỷ nhất của con người.
Nhất là khi người đàn ông đó điên cuồng vì mình, quả thật làm cho người khác không thể cưỡng lại được.
Bây giờ hồi tưởng lại một chút, mặc dù biết đó chỉ là một cái bẫy, nhưng vẫn có một cảm giác không thể diễn tả, giống như một dòng nước trào ra từ tận đáy lòng, không thể ngăn cản.
Lúc tan việc, Nguyên Khúc đưa An Sênh đến cổng tiểu khu.
Cả buổi chiều, tâm tình An Sênh không tốt.
Thông qua Nguyên Khúc, cô càng hiểu rõ Phí Hiên, lại càng cảm thấy trước đây chắc chắn cô đã bị mù.
Như thế nào lại có thể rơi vào cái bẫy của Phí Hiên.
An Sênh không trực tiếp lên lầu, mà đi quanh tiểu khu dưới lầu.
Bây giờ đã đến giờ cơm chiều, người trong tiểu khu không nhiều.
An Sênh tuỳ tiện liếc nhìn một chút, có hai ông cụ, một bác gái đang tập thể.
Cô bước đi chậm rãi, mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng la thất thanh của một bác gái.
"Ai ai ai! Nhanh đỡ lấy! Cháu gái mau quay lại đi!"
An Sênh đột ngột dừng lại.
Ngay khi quay người, cô nhìn thấy một cô bé mặc một cái váy công chúa sặc sỡ trên chiếc cầu trượt bên cạnh.
Cô không biết mình đã bước đến cầu trượt như thế nào, mắt thấy nửa cơ thể cô bé đã muốn nhào ra ngoài.
An Sênh tay nhanh hơn não, một phen đỡ lấy cô gái nhỏ rơi xuống.
Sau khi tiếp được cô bé, nhìn khoảng trống bên dưới cầu trượt có tấm đệm hơi hình chú vịt nhỏ màu vàng......
Ngã xuống cũng không có việc gì, nói không chừng còn có thể bật lên như một tấm đệm lò xo.
Sau khi cô gái nhỏ được đỡ lấy cũng không hoảng sợ chút nào, ngược lại có chút bối rối nhìn An Sênh.
An Sênh cũng nhìn lại cô bé, mới nhận ra cô gái nhỏ là người quen.
Mà tiểu cô nương nhìn thấy An Sênh liền ôm cổ cô, kêu to "Mẹ!"
Lúc này, ở phía đối diện cầu trượt, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
Anh có vẻ kinh ngạc nhìn An Sênh ôm con gái, một bên lông mày hơi nhướng lên.
An Sênh xấu hổ lúng túng giải thích, "Tôi nhìn thấy cô bé lọt qua khe hở, tưởng..."
Tần Thư Dư vươn tay đẩy kính mắt, nhìn đệm hơi dưới cầu trượt, trầm giọng nói "Doạ cô sợ rồi.
Không sao, con bé vẫn thường xuyên nhảy xuống từ chỗ đó."
Vừa nói vừa vươn tay muốn bế cô bé, nhưng cô bé lại ôm chặt cổ An Sênh, nói, "Con muốn mẹ bế!"
Cánh tay nho nhỏ, cơ thể mềm mềm, dán lên người thực sự không thể kháng cự được.
Trường hợp này rất giống mấy người thích chó mèo, cứ thích nắm nhúm lông mềm mại của chúng.
An Sênh thật sự không có biện pháp.
Tần Thư Dư lúng túng đưa tay vỗ vỗ lưng con gái, "Ngải Ngải ngoan, ba bế con, dì không thể bế con được."
"Mẹ bế!" Cô bé không buông tay.
An Sênh cũng không đẩy ra, Tần Thư Dư dỗ vài lần không được liền mạnh tay bế cô bé.
Cô gái nhỏ bất ngờ bị ôm xuống.
Nhưng bàn tay nhỏ vẫn nắm lấy tóc An Sênh, quả đấm nhỏ nắm chặt, làm An Sênh than một tiếng.
Sau đó, cô tiến lên một bước cho đến khi chạm đến chân cầu trượt, dây chun bị kéo ra.
Cô đưa tay nắm cái gì đó bên cạnh để ổn định thân hình, sau đó chạm đến một cánh tay hữu lực.
Cánh tay này nhấc lên, một lớn một nhỏ đều lọt vào vòng tay của Tần Thư Dư.
Hơi thở người đàn ông xa lạ phả lên mặt, An Sênh vội vàng đẩy ra, nhưng tóc vẫn bị cô gái nhỏ níu chặt, không thể đứng thẳng lưng.
Tần Thư Dư lại thấp giọng xin lỗi, sau đó nhẹ giọng trách cứ con gái, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người lúc này hơi gần, giọng nói như va vào đỉnh đầu cô.
An Sênh suy nghĩ lung tung một hồi, mới nhớ tới Phí Hiên cũng luôn thích thấp giọng nói như vậy.
Mỗi lần nghe được, An Sênh đều muốn nói một câu "Anh nói chuyện nghiêm túc cho em", nhưng thật ra Phí Hiên không biết, lần nào anh nói như vậy cũng đều khiến tai An Sênh như rót mật, chân như nhũn ra.
Bạ???? có biế???? ????ra????g ????ru????ệ???? ( ????RÙ???? ????R????YỆN﹒V???? )
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng bĩu môi buông lỏng tay.
Tần Thư Dư đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy vai An Sênh giúp cô đứng thẳng.
Lúc này An Sênh mới định thần lại, nhanh chóng lùi vài bước.
Tần Thư Dư một tay ôm cô bé một tay đẩy kính mắt, thấy cô còn đang sững sờ, không nhịn được hỏi, "Được rồi, cô......!tóc cô rơi ra hết rồi," Tần Thư Dư chân thành tha thiết nói, "Thật xin lỗi."
Nói xong vỗ nhẹ vào lưng cô gái nhỏ và nói "Mau xin lỗi dì."
Cô bé mềm mại nói nhỏ: "Con xin lỗi mẹ."
Xưng hô này chết sống vẫn không thay đổi, hai người lớn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
An Sênh lắc đầu, lễ phép nói "Tôi về trước."
Nói rồi xoay người đi ra khỏi khuôn viên.
Lần này, các bác gái bác trai cơm nước xong xuôi dùng tốc độ chạy nước rút 100m, tụm ba tụm năm cố ý hạ thấp giọng nghị luận, nhưng An Sênh vẫn nghe rõ ràng.
"Vợ của Tiểu Tần đã cai nghiện xong rồi sao?"
"Làm sao có khả năng, con trai tôi nói cái kia không cai được, phải mất rất nhiều thời gian.
Nhưng hình như đây không phải vợ thằng bé..."
"Không thể nào, vừa rồi tôi còn nghe Tiểu Ngải Ngải gọi cô gái kia là mẹ.
Một đứa bé làm sao có thể không biết mẹ nó được..."
An Sênh nghe hệ thống kể chuyện của Tần Thư Dư, ngược lại không có cảm giác gì.
Chỉ là có chút đau lòng cho cô con gái.
Dù sao cô bé vẫn còn quá nhỏ, nếu không phải vì quá nhớ mẹ, làm sao sẽ thấy cô liền gọi là mẹ? Trẻ con không thể nào nhận nhầm mẹ của chúng được.
An Sênh thở dài một hơi, không tự chủ được nghĩ tới Phí Hiên.
Tuy ngoài miệng cô chưa nói tới hai lần, nhưng trong lòng cô cũng đã tưởng tượng nếu cùng Phí Hiên sinh con, nhất định chúng sẽ rất đáng yêu.
Nếu là con gái làm nũng giống Phí Hiên, chắc chắn sẽ rất dễ thương...
Cô đứng trước thang máy, không biết suy nghĩ đã trôi dạt tới phương nào, cũng không biết cửa thang máy đã mở ra từ lúc nào, cho đến khi Tần Thư Dư định vươn tay ấn nút đóng thang máy, lên tiếng hỏi An Sênh "Cô không vào sao?"
An Sênh định thần lại, nhìn Tần Thư Dư một tay ôm con gái, tay còn lại cầm cái đệm hơi, ngón tay thon dài đặt trên nút mở cửa thang máy, chờ câu trả lời của cô.
An Sênh vội vàng bước vào, đóng cửa thang máy, ấn tầng 4.
"Mẹ..." Cô gái nhỏ cố gắng với lấy An Sênh.
Tần Thư Dư hướng cô bé về phía bức tường, thấp giọng trách móc, những lời này rơi vào tai An Sênh cảm thấy thập phần tàn nhẫn.
"Cô ấy không phải mẹ, không phải đã nói với con rồi sao? Mẹ con đã mất rồi."
Trong lòng An Sênh thở dài, đứa nhỏ lại ôm đầu Tần Thư Dư, an ủi, "Ba không khóc, ba ba có nhớ mẹ không?"
- Hết chương 46.1-.