Editor: Endy
Giống như Tần Thư Dư nói, nói chuyện không được thì xem như cùng bạn bè ra ngoài chơi.
Huống chi, An Sênh cũng muốn nói rõ ràng, nếu hai người có thể trở thành bạn bè thì càng tốt hơn.
Cho nên An Sênh do dự trong chốc lát vẫn gật đầu, “Được rồi, vậy ngày mai gặp.”
“Vậy em mau vào ăn tối đi, trời lạnh.” Tần Thư Dư cười thúc giục An Sênh, “Ngày mai gặp.”
Hai người hẹn gặp vào ngày mai nhưng cuối cùng lại không thành.
Buổi trưa, Tần Thư Dư gọi điện cho An Sênh, nói là lúc sáng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải lập tức đến Lâm Thị.
Xuất phát từ phép lịch sự, An Sênh dặn dò anh lái xe chú ý an toàn, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Hôm đó, nhiệt độ ngoài trời đột nhiên giảm, người đi đường cũng theo đó thưa thớt hơn.
An Sênh và Nguyên Khúc đóng cửa tiệm sớm và trở về nhà.
Buối tối ngày hôm sau là thời gian tham gia tiệc rượu.
Mới sáng sớm Đồng Tứ đã gọi đi gọi lại xác nhận, anh nói đã chuẩn bị xong lễ phục cho An Sênh.
Ngược lại An Sênh không có cự tuyệt.
Quả thật, cô không có trang phục để tham gia tiệc rượu, với lại lần này cô tham gia là vì giúp Đồng Tứ.
Nên nhận lễ phục của anh cũng không phải là chuyện quá phận.
Buổi tối sau khi đóng cửa tiệm về nhà, Đồng Tứ đã sớm chờ ở cổng tiểu khu.
Anh Sợ An Sênh không đi.
An Sênh trở về nhà, vào phòng ngủ thay xong quần áo, đang muốn gọi Nguyên Khúc hỏi một chút tối nay anh định mặc cái gì.
Kết quả vừa quay đầu thì thấy Nguyên Khúc đang vào tới, một thân quần áo ở nhà, vừa đi về phía cô vừa biến đổi trang phục.
Hình ảnh ảo diệu như vậy cực kỳ kích thích.
Đây cũng không phải lần đầu tiên An Sênh nhìn thấy cảnh này, nhưng mỗi lần đều cảm thấy rất mới mẻ.
Chỉ trong vòng vài bước chân, Nguyên Khúc đã đổi sang một bộ quần áo rất hợp với chiếc đầm của cô.
Vô luận là kiểu dáng hay màu sắc đều rất giống nhau.
Đương nhiên, nhìn vào liền biết là trang phục tình nhân.
Ánh mắt An Sênh sáng ngời, chỉ chỉ vào cổ mình.
“Biến cho tôi một chiếc dây chuyền.
Tôi muốn viên kim cương lớn như trứng bồ câu vậy, vừa nhìn liền biết là kiểu người có tiền ấy…”
Nguyên Khúc, “Trứng bồ câu lớn như vậy mà muốn tôi biến?”
An Sênh nghĩ nghĩ, “Dù sao tôi cũng muốn thử cảm giác mang mấy thứ xa xỉ đẳng cấp đó.”
Đồng Tứ ngồi ở trong phòng khách, thần sắc kỳ quái nhìn về phía phòng ngủ.
Hai người vào đó rất lâu rồi, sao còn chưa ra…
Đợi đến lúc An Sênh hài lòng với món trang sức, cùng Nguyên Khúc từ phòng ngủ đi ra thì cả người Nguyên Khúc đã ỉu xìu, nhìn qua giống như quả cà tím bị héo.
Biểu cảm của Đồng Tứ hết sức vi diệu.
Đầu tiên là có chút kinh ngạc về quần áo của Nguyên Khúc.
Anh không có chuẩn bị quần áo cho Nguyên Khúc, nhưng quần áo của anh lại rất giống với lễ phục của An Sênh, hệt như cùng một nhà thiết kế làm ra vậy, ngay cả hoa văn cũng giống hệt nhau.
Rõ ràng là Đồng Tứ yêu cầu trợ lý đặt may riêng ở nước ngoài mang về, giá cả khỏi phải nói cũng biết xa xỉ bao nhiêu.
Về phần tên mặt trắng này, Đồng Tứ đã điều tra qua, là đứa con trai ngoài giá thú của Nguyên gia.
Nguyên gia ở Thân Thị cũng không tính là nhà hào môn, con ngoài giá thú có thể tiêu tiền như nước vậy sao?
Nhưng sự chú ý của Đồng Tứ rất nhanh đã chuyển từ quần áo sang vẻ mặt của Nguyên Khúc.
Bộ dạng anh như bị rút cạn sức lực.
Hẳn là hai người không đến mức đói khát vào phòng ngủ, thời gian ngắn như vậy mà làm cái gì kia đi…
Đồng Tứ nhìn về phía sắc mặt An Sênh, rất bình thường.
Anh nhanh chóng lắc lắc đầu, đem suy nghĩ đồi truỵ trong đầu bỏ đi, từ sofa đứng lên nói, “Chúng ta đi thôi.”
Ba người xuống lầu, lên xe.
Đồng Tứ tự mình đi riêng một chiếc, Nguyên Khúc và An Sênh đi một chiếc.
Nhìn đến xe Nguyên Khúc, biểu tình vi diệu của Đồng Tứ một lần nữa xuất hiện.
Xe này là phiên bản giới hạn, toàn bộ Thân Thị chỉ có hai cái.
Một cái thuộc sở hữu của Phí Hiên, cái còn lại Đồng Tứ cũng muốn mua.
Bất quá sau khi anh nói chuyện với ba, ông ấy không lạnh không nóng hừ một tiếng, thế là anh cũng không dám nhắc lại chuyện này.
Anh nhìn xe Nguyên Khúc qua gương chiếu hậu, có chút hâm mộ.
Trong lòng còn nói thầm, bây giờ con ngoài giá thú mà cũng được hưởng nhiều tiền vậy sao? Con ngoài giá thú ở Nguyên gia còn được đối xử tốt hơn so với anh là con trai ruột…
Tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn Thân Thị.
An Sênh rất quen thuộc nơi này.
Đồng Tứ vốn muốn để An Sênh đảm đương vai bạn gái, như vậy anh sẽ có lý do chiếu cố cô.
Dù sao Phí Hiên chỉ nói mang cô tới đây là được.
Nhưng An Sênh lại mang theo người khác, anh đành phải để thư ký riêng đóng vai bạn gái.
Tiệc rượu diễn ra ở tầng cao nhất của khách sạn.
Lúc bốn người đi lên, bên trong hội trường đã có không ít người.
Lần này An Sênh quyết định tới đây vì muốn cùng Nguyên Khúc giúp Đồng Tứ.
Do vậy, đối với những loại tiệc tùng của mấy phú nhị đại thế này, cô không có gì mới lạ.
Thậm chí cô còn không có hứng thú.
Tìm được một góc ngồi xuống, dù sao đây cũng là nơi đông người, bên cạnh còn có Nguyên Khúc.
Hoàn cảnh ở đây cũng xem như quen thuộc, An Sênh cảm thấy rất an tâm.
Nếu Phí Hiên có muốn làm con chim thiêu thân, ở đây nhiều người như vậy, anh cũng phải để ý đến mặt mũi.
Âm nhạc vang lên trong hội trường, An Sênh cùng Đồng Tứ đi vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Phần lớn những người ở đây không biết An Sênh là ai, lại càng không nhận ra Nguyên Khúc.
Sau khi cùng Đồng Tứ tách ra, cũng không có ai chú ý tới hai người họ.
Hai người rất nhanh tìm đến một góc ngồi xuống.
An Sênh bưng một ly rượu, chỉ cầm trên tay mà không có nhấp môi, hỏi Nguyên Khúc.
“Anh biết lần này Phí Hiên tính toán làm cái gì không?”
Nguyên Khúc lắc đầu, uống liền hai ly rượu.
Nhân lúc biến thành hình dạng con người, anh phải tranh thủ nếm thử những thứ mới lạ này, cơ hội như vậy cũng không nhiều.
“Tôi không biết.” Nguyên Khúc có chút bất đắc dĩ nhìn An Sênh, “Tôi chỉ là kịch bản.
Mọi việc phát sinh, sau đó thế giới mới phản hồi cho tôi.
Vậy nên những việc sắp xảy ra, hay những chuyện lệch khỏi quỹ đạo ban đầu tôi đều không biết.”
An Sênh cũng không hỏi lại, hai người ngồi ở góc hội trường, câu được câu mất nói chuyện.
Không lâu sau, cửa hội trường lại mở ra, tiếp theo đó là một trận xôn xao, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía cửa.
An Sênh và Nguyên Khúc cũng không ngoại lệ.
Là Phí Hiên và Phí Lam Lam, nam nữ chính lên sàn.
An Sênh tuỳ tiện nhìn Phí Hiên một chút, rất nhanh chuyển ánh mắt lên người Phí Lam Lam.
Đã lâu rồi cô không nhìn thấy Phí Lam Lam.
Cô ấy vẫn như trước, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, tóc dài vén lên, cả người toát ra một loại khí chất dịu dàng, khiến cho người khác vừa nhìn liền say mê.
Sau khi Phí Hiên vào hội trường, rất nhanh đã có người tiến lên bắt chuyện, ngay cả Đồng Tứ cũng vây lại.
Nhưng ánh mắt của anh dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng trên người An Sênh.
Tuy đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, nhưng An Sênh vừa bắt gặp ánh mắt của anh liền muốn bỏ chạy.
Sắc mặt Phí Hiên cũng không tốt, nhất là khi nhìn thấy Nguyên Khúc ngồi bên cạnh cô, sắc mặt lại càng âm trầm.
Vài người đang vây quanh anh trò chuyện, Phí Hiên vẫn thản nhiên đáp lời.
Đều là người lăn lộn trên thương trường nên rất biết nhìn sắc mặt người khác.
Mọi người theo ánh mắt Phí Hiên nhìn về phía An Sênh.
Sau đó rất thức thời tự tìm cho mình bậc thang, cách xa Phí Hiên một chút.
An Sênh lúc này như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Phí Hiên chỉ mới nhìn cô một cái, cũng không có ý định đi lại chỗ cô, nhưng theo thói quen, cô quay lưng lại về phía anh.
Nếu anh muốn nhìn thì cứ nhìn cái gáy của cô đi.
Lát sau, Phí Hiên thu hồi ánh mắt.
Mọi người đều đã đến đông đủ, người chủ trì lên nói vài câu, đại khái là liên minh hỗ trợ thương nghiệp Thân Thị?
Dù sao An Sênh nghe cũng không hiểu, cô buồn chán ngồi đó, để Nguyên Khúc làm nhiệm vụ theo dõi Phí Hiên.
Lát nữa cô sẽ tìm cơ hội nói một tiếng với Đồng Tứ.
Dù sao Phí Hiên chỉ nói mang cô đến bữa tiệc, cũng không yêu cầu cô phải ở lại đến cuối.
Ngay khi tiệc rượu bắt đầu là dạ tiệc khiêu vũ.
Tuy rằng mặt Phí Hiên đần thối ra, nhưng vẫn kiêu ngạo đứng đó.
Bên cạnh là Phí Lam Lam dịu dàng, không để ý mọi chuyện xung quanh.
Nhìn qua tưởng chừng như ai cũng có thể lấn lướt qua cô.
Nên khó tránh khỏi một số tiểu thư đánh bạo mời Phí Hiên khiêu vũ.
Vốn ngay cả nửa ánh mắt nhìn Phí Hiên cũng không có, nhưng trùng hợp lúc An Sênh vô tình nhìn sang, liền thấy một cô gái với khuôn mặt đỏ ửng đứng trước mặt anh, muốn kéo cổ tay áo của anh.
An Sênh nhíu mày một cái theo bản năng.
Hôm nay, người đi cùng Phí Hiên đến tiệc rượu rõ ràng là Phí Lam Lam.
Bây giờ, Phí Lam Lam đang đứng bên cạnh anh, cô gái này lá gan cũng không nhỏ…
Vừa thấy An Sênh chau mày, Phí Hiên liền hiểu lầm, khoé miệng gợi lên một độ cong nhẹ, cầm lấy tay cô gái đứng trước mặt.
Cô gái đó lảo đảo về phía trước một bước, cơ hồ là đâm vào ngực Phí Hiên.
Chưa đợi thân thể đứng vững lại liền bị Phí Hiên đẩy bả vai ra.
Hai người không hề động chạm, nhưng đứng tại góc độ của An Sênh nhìn sang, chính là hình ảnh Phí Hiên đang ôm cô gái đó.
“Chỉ đang diễn cho cô xem, không phải ôm thật.” Nguyên Khúc ở bên cạnh tường thuật trực tiếp sự việc, “Nắm tay không có, cũng không có động chạm với cô gái kia.
Anh ta chỉ đang cầm cổ tay áo của cô ta, nhìn cách cầm thì có vẻ ghét bỏ cô gái này…”
An Sênh cười nhạo một tiếng.
Phí Hiên làm thủ đoạn này, cô mới không thèm nhìn, tiếp tục quay đầu, thành thành thật thật ngồi trong góc.
Nhìn thấy An Sênh quay lưng lại, mặt Phí Hiên tối sầm lại, lôi kéo cô gái đó lên sàn nhảy.
Sau đó, trong ánh mắt tha thiết đắm đuối của cô gái, đem cô ta nhét vào lòng một người khác.
Người khác ở đây không ai khác chính là Đồng Tứ.
Hôm nay, là anh và Phí Hiên đến giảng hoà, nên đành phải nghẹn lại, tiếp nhận cô gái đó, cùng cô ta khiêu vũ.
Mặc dù cô gái đó có chút lưu luyến Phí Hiên, nhưng trong giới này, Tiểu Tứ gia cũng rất có tiếng.
Nên rất nhanh, cô ta thu lại ánh mắt dính trên người Phí Hiên, làm bộ như không quen bước nhảy, dán lên người Đồng Tứ.
Thư ký của Đồng Tứ là một cô gái mạnh mẽ điển hình, bình thường đi làm chỉ mang giày đế bệt, lúc chạy có thể đạt tốc độ vận động viên.
Hôm nay lại bị Đồng Tứ kéo lên án tử, chỉ mang giày cao gót một lát mà cô đã phải chạy ra ngoài xoa nắn chân.
Chỉ khổ thân Đồng Tứ, không thể đẩy cô gái này ra, chỉ có thể cứng người chống đỡ.
Đợi đến khi khúc nhạc kết thúc, anh mới lịch sự buông tay, nhanh chóng lui bước.
Mà Phí Hiên và Phí Lam Lam đang đứng ở bàn rượu.
Tay Phí Lam Lam niết ly rượu, cả người không có chỗ nào không thích hợp, âm thanh cũng nhẹ nhàng ôn nhu.
Vô luận làm cái gì, trước tiên cô cũng trưng cầu ý kiến của Phí Hiên, “Hiên ca, Sênh Sênh đang ở đây, em có nên qua chào hỏi không?”
Phí Hiên ngửa đầu uống ly rượu, muốn áp chế hoả khí trong lòng.
Nhưng rượu mạnh ngược lại như lửa nóng.
Hoả đụng hoả, thiếu chút nữa thiêu cháy lý trí anh.
Lá gan của An Sênh cũng thật lớn, dám mang tên chim trĩ kia đến đây.
Phí Hiên tức giận đến mức phát run.
Anh phát hiện dạo gần đầy, tần suất phát run của bản thân quá cao.
Anh nghi ngờ bản thân mắc chứng bệnh Parkinson*.
*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
- Hết chương 51.2-.