Editor: Endy.
Mỗi tế bào trên người An Sênh đều bày binh bố trận, sẵn sàng chào đón quân địch, lại thêm bỏ chạy khẩn trương, trong lòng như có hàng vạn con tuần lộc chạy loạn xạ như muốn vỡ lồng ngực của cô, chạy ra bốn phía.
Trong đầu vang lên hồi chuông báo động, bảo cô phải trốn thoát, nhưng thực tế cô giãy dụa bất động, chỉ có thể cương ngạnh bị Phí Hiên hung hăng ôm vào ngực, đầu nép vào vai anh, không có dũng khí để đối mặt.
Trong thời gian nửa năm qua, An Sênh mỗi ngày trôi qua đều rất bình thản.
Mỗi ngày tâm trạng bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, tâm tư có rất ít cái gì phập phồng.
An Sênh thực sự thích như vậy, kiếp trước cô đã đủ ẫm sĩ, sợ hãi rồi…
Nhưng Phí Hiên vừa xuất hiện, giống như ngoại địch mạnh mẽ xâm chiếm.
Cô không dễ dàng gì mới xây dựng “thái bình thịnh thế”, trong nháy mắt liền bị Phí cẩu áp đảo, sơn hà sụp đổ.
Mà Phí Hiên trừ hơi thở không ổn định cùng sự hưng phấn trong lòng, đứng trên hành lang, ôm An Sênh vào trong lòng, sau khi hỏi một câu “Cô chạy cái gì hả?”, liền đứng như vậy trong hai phút, trong đầu anh cơ hồ là trống rỗng.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau đứng trên hành lang, mãi cho đến khi “bạn gái” Phí Hiên đi đến, nhìn tư thế của hai người, chần chờ lên tiếng.
Lúc này hai người mới đồng thời lấy lại tinh thần.
“Phí tổng? Các người đây là…”
Cô gái đuổi theo tới cắn cắn môi, nhìn bóng lưng “nguyên bản” đang quay về phía mình vẫn đang được Phí Hiên ôm vào lòng, ánh mắt chợt loé lên tức giận.
“Bạn gái” này của Phí Hiên là vô tình gặp được trên đường, là sinh viên sư phạm, tên là Đinh Oánh Khiết.
Phí Hiên dùng hai vạn làm tiền công, nếu cần thì gọi cô ta tới, không có chuyện gì thì nhà ai người ấy ở.
Chủ yếu là dùng cô ta để thoát khỏi ý đồ gán ghép với Phí Lam Lam của ba anh cùng bác.
Thái độ của Phí Hiên cũng thực sự rõ ràng, Phí Lam Lam không được chính là không được.
Dù có chia tay An Sênh, Phí Lam Lam vẫn không được, anh Phí Hiên này chỉ thích duy nhất một mẫu người.
Nếu muốn cứng rắn cưỡng ép, được thôi, cứ đi phẫu thuật thành kiểu anh thích đi.
Phí La Minh tức muốn phát hoả.
Phí Lam Lam cao gầy, cùng An Sênh căn bản là hai mẫu người khác nhau.
Cho dù như vậy, mặt có thể sửa, nhưng chẳng lẽ lại đi cưa chân? Tính cách cũng phải uốn nắn lại?
Nếu Phí Lam Lam đi theo Phí Hiên chịu uỷ khuất, Phí La Minh cùng Phí thúc thúc liền băn khoăn.
Bọn họ cũng không phải thật sự muốn cưỡng ép, biết rõ Phí Hiên cố ý, còn giày xéo bắt Phí Lam Lam đi phẩu thuật thẩm mỹ.
Cho nên có Đinh Oánh Khiết này, đi ra ngoài Phí Hiên đều dẫn cô ta theo bên người, ngoài mặt xưng hô là bạn gái.
Không riêng gì Phí La Minh không có biện pháp, ngay cả Phí Lam Lam đều thiếu chút nữa biến thành “Phế Lam Lam”.
Cô gái nãy cũng không giống An Sênh lắm, bên ngoài là kiểu người nhỏ xinh khả ái, nhưng thật ra là cũng lắm chiêu trò.
Phí Lam Lam đã gặp vài lần, bị cô ta bất động không dấu vết chèn ép đến không thể ở bên cạnh Phí Hiên được.
Lại thêm Phí Hiên không muốn Phí Lam Lam theo bên cạnh, không có chuyện gì liên quan tới an toàn nguy hiểm, liền nhắm một mắt mở một mắt.
Có Đinh Oánh Khiết bên người, đám “hoa dại” cũng không dám tới làm phiền, anh rất hài lòng, sau đó liền thuê cô ta.
Đinh Oánh Khiết hôm nay mặc một chiếc quần lụa mỏng, ăn mặc rất ngọt ngào xinh đẹp, nhìn qua hơi giống An Sênh, không yêu diễm không quyến rũ, nhưng cũng không phải kiểu thanh thuần, thiên về khả ái.
Quả thật cùng với gương mặt An Sênh có chút giống, đều có đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn.
Giờ phút này bắt gặp tư thế của Phí Hiên và An Sênh như vậy, cô ta cảm thấy hết sức chướng mắt, bởi vậy liền mím môi, mở miệng,
“Phí tổng, hôm nay anh muốn gặp Hầu tổng, vừa rồi ở dưới đại sảnh hỏi anh…”
Cô ta thực thông minh, giọng điệu hoà hoãn, một chút cũng không nghe ra cảm xúc, rất chân thành.
An Sênh gnhe được âm thanh, đẩy bả vai Phí Hiên, giùng giằng muốn thoát khỏi ngực anh.
Phí Hiên lại không buông tay, ngược lại ôm cô chặt thêm một chút.
Kỳ thật để An Sênh đi, ban đầu Phí Hiên không có cảm giác gì, sau này dần dần liền có chút hối hận.
Anh liền xem như tự mình đa tình, bị An Sênh vô tình bỏ rơi, nhưng hơn hai tháng kia, anh thật sự bỏ ra tình cảm, muốn cùng An Sênh ở bên cạnh nhau.
Cho đi tình cảm, giống như tát nước ra ngoài, miễn cưỡng thu về, cũng chỉ là một vũng nước đục ngầu, không bao giờ còn giống như trước được nữa.
Hơn mười ngày sau khi An Sênh bỏ đi, Phí Hiên bắt đầu có chút nhớ cô.
Từ nhỏ đến lớn, anh giống như lời Phí La Minh nói, chỉ cần muốn cái gì, đều để tâm đến cả chuyện vụn vặt.
Anh tính tìm An Sênh để nói chuyện, phát hiện không tìm cô được nữa.
Thậm chí, Phí Hiên còn tìm đến nông trại vùng ngoại ô, tìm được ba mẹ cô.
Nhưng ba mẹ An biết rõ An Sênh đá Phí Hiên, vẻ mặt đồng tình an ủi anh, còn giữ lại ăn cơm, nhưng cũng không nói cho anh biết cô ở đâu.
Trên thế giới này, tìm một người không dễ dàng như vậy.
Phí Hiên định theo dõi hai người, nhưng từ trung tâm đến vùng ngoại ô mỗi tuyến xe nửa giờ, đường xá bốn phương, trung chuyển vô số, quả thật chính là mò kim đáy bể.
Thành phố Thân Thị tuy rằng không phải thành phố đặc biệt lớn, nhưng nếu muốn tìm người cố ý trốn, Phí Hiên có nhiều tiền cũng vô dụng.
Sau này bị Đồng Tứ hãm hại, lúc gặp lại, Đồng Tứ liền nói An Sênh đang ở chỗ anh ta.
Nháy mắt đó, Phí Hiên liền tin là thật.
Vãi lần bức Đồng Tứ giao An Sênh, nhưng mỗi lần Đồng Tứ đáp ứng, quay đầu liền cho anh leo cây.
Thời gian sau, Đồng Tứ có người yêu mới, Phí Hiên liền hoài nghi căn bản An Sênh không ở cùng Đồng Tứ.
Hôm nay, tại nhà hàng Lâm Hải, Đồng Tứ cùng Phí Hiên đối chọi gay gắt.
Đồng Tứ lại lừa anh nói An Sênh sẽ xuất hiện, Phí Hiên tuy rằng không tin, nhưng vẫn tham gia tiệc rượu trên du thuyền nhỏ này.
Một nửa là vì Hầu tổng thích nơi thấp kém như vậy, nếu muốn lấy được hạng mục, anh đành phải tham gia.
Còn hơn nửa còn lại, chính là Phí Hiên còn ôm hy vọng.
Lần trước An Sênh bỏ chạy, liền trốn bên người Đồng Tứ.
Phí Hiên ngẫm lại liền đau đầu, nhưng vẫn phải tới.
Không nghĩ đến, An Sênh thật sự xuất hiện!
Thật sự vẫn trốn bên cạnh Đồng Tứ!
Sau giây phút kinh hỉ, chính là tức giận.
Anh hận không thể đem An Sênh cùng Đồng Tứ cắn nuốt.
Vì cái gì cô lại đến chỗ Đồng Tứ? Hai người có quan hệ như thế nào?!
Nghĩ đến đây, anh liền cảm nhận được An Sênh ở trong lòng đang giãy dụa.
Tức giận tích cóp trong nửa năm qua bùng cháy dữ dội, rất nhanh muốn bùng nổ.
Anh không để ý đến Đinh Oánh Khiết nói cái gì, một tay vòng qua eo An Sênh không cho cô giãy dụa, một tay nắm cằm cô, đem mặt cô cứng rắn hướng về phía anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời sửng sốt một chút.
Hôm nay Phí Hiên mặc tây trang giày da, An Sênh chưa thấy qua bộ dạng như thế này của anh, mái tóc của anh được chải chuốt gọn gàng, lộ ra gương mặt góc cạnh, mang tính xâm lược.
Vì tham gia tiệc rượu, tạo hình hôm nay của anh, thật là… đẹp trai quá mức làm người khác không chịu được.
An Sênh cũng không ngoại lệ bị ánh hào quang nam chính áp đảo một chút.
Mà Phí Hiên vốn mang theo biểu tình chất vấn, sau khi nhìn rõ An Sênh, liền biến thành kinh ngạc.
Hơn nửa năm không gặp, bộ dạng An Sênh đã thay đổi không thể không nói lớn, cùng với bộ dạng tóc loạn xạ, luôn giương nanh múa vuốt trong trí nhớ của anh khác xa.
An Sênh mặc lễ phục váy dài, tóc dài vừa lúc vén lên, đeo đồ trang sức trang nhã, ngay cả mặt cũng có chút biến hoá.
Phí Hiên nhìn kỹ, không thể nói ra chỗ nào, giống như…
Thật giống như mới qua nửa năm, An Sênh đã trưởng thành, hoặc là nói nảy nở, nhưng làm có khả năng, An Sênh đã qua cái tuổi dậy thì.
Phí Hiên chậm rãi buông cằm An Sênh, nhưng không bỏ tay ra, mà lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ mặt cô.
“Cô..” Phí Hiên muốn nói, cô như thế nào lại thay đổi lớn như vậy.
“Anh buông ra!”
Nhưng anh vừa mở miệng, liền bị An Sênh cướp lời.
An Sênh thoát khỏi ánh hào quang nam chính, liền quắc mắt trừng, ác thanh ác khí nói, “Phí Hiên, anh bệnh thần kinh hả! Buông tôi ra--- “
Đinh OánhKhiết đứng phía sau hai người, lúc này thấy rõ bộ dáng của An Sênh, cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Người “không đội trời chung” với Phí Hiên lúc nãy rõ ràng nói, người Phí Hiên đuổi theo, là “nguyên bản” của cô ta.
Đinh Oánh Khiết cũng đã sớm nghe nói, cô ta chỉ là thế thân.
Nói thật, tiểu thuyết cũng đã xem qua, đối với cách nói này cô ta chỉ cười nhạt.
Hai người như thế nào mà có cảm giác giống nhau? Trên đời này, không có người giống người như đúc.
Thế thân?
Đến cuối cùng ai có thể nhớ ai, ai là bóng dáng của ai còn không biết đâu.
Phí Hiên đẹp trai lại nhiều tiền, đời sống không loạn xạ.
Người đàn ông như vậy, ai sẽ không động tâm?
Đinh Oánh Khiết từ trước đến giờ biết tiến biết lui, hiểu được phải nắm chắc.
Nhưng giờ phút này, nhìn đến bộ dạng “nguyên bản” trong truyền thuyết, về điểm này cô ta không có không thoải mái, bọn họ căn bản không giống nhau.
“Anh buông ra!” An Sênh bị Phí Hiên nắm chặt liền đau, “Anh đừng có phát điên! Tôi hôm nay không phải cố ý xuất hiện—“
“Không phải cố ý?” An Sênh không nói lời này còn tốt, vừa nói xong, Phí Hiên như dẫm phải bãi mìn.
Nghĩ đến nửa năm này, tìm không thấy người không nói, còn bị Đồng Tứ lừa.
Phí Hiên trực tiếp nở nụ cười.
Không phải cô ý xuất hiện, chính là cố ý trốn anh!
“Đùa giỡn tôi đúng không?” Phí Hiên một tay bắt lấy tay An Sênh, một tay nắm lấy gáy cô, “Không phải cố ý xuất hiện? Hả? Trốn ở chỗ Đồng Tứ nhìn tôi bị xoay vòng vòng, chơi rất vui phải không?”
- Hết chương 25.1-.